Phong Lăng ngồi yên, Lệ Nam Hành vẫn đang xếp hàng, nhưng những đồ ăn vặt anh tiện tay mua lại lập tức được người ta mang đến chỗ cô, đặt trên chiếc bàn trước mặt cô.
Phong Lăng cúi đầu nhìn trong đĩa có các loại thịt khô và thức ăn tươi ngon, còn có mấy xiên thịt nướng nhìn rất ngon mắt, cùng một đĩa salad hoa quả và hai chai nước khoáng.
Ừm, mùi thức ăn quả thực thơm nức mũi.
Lần trước, Quý Noãn đã nói với cô, ăn cơm ở nơi như này sẽ có một cảm giác hạnh phúc khác biệt.
Giờ Phong Lăng cũng cảm thấy ăn ở đây đúng là sẽ có được cảm giác thỏa mãn, là cảm giác thỏa mãn mà các nhà hàng cao cấp không thể nào có được.
Lệ Nam Hành đã xếp hàng ở bên kia tầm hai mươi phút rồi, cuối cùng cũng bưng được một bát bún Vân Nam thật lớn đi đến.
Phong Lăng liếc nhìn, người đàn ông này đúng thật là không khách khí với cô, bát bún này là loại suất to cho hai người, chứ không phải loại chia ra mỗi người một phần nhỏ.
Đồng thời có người nhanh chóng tiến lên đưa cho hai cái bát và bộ dụng cụ ăn, Lệ Nam Hành lại mua vài thứ khác mà có thể cô sẽ thích ăn rồi mới trở về, ngồi trước mặt cô.
“Tại sao anh phải mua một bát to thế này, tôi thấy giá của suất nhỏ cho một người hợp lí hơn.” Phong Lăng vừa nói vừa định tách đũa ra.
Kết quả là không ngờ bản thân mình lại có ngày đến đôi đũa cũng không tách được ra, vì vết thương trên cánh tay cô không thể dùng lực, vừa mới dùng lực một chút máu đông ở miệng vết thương đã muốn nứt ra chảy máu.
Lệ Nam Hành tiện tay lấy đôi đũa trong tay cô, giúp cô tách ra xong rồi lại đưa cho cô, đồng thời nhàn nhạt nói: “Hồi ở trong căn cứ, những lúc ngồi ăn chung cả nồi to với đám anh em, sao tôi chưa từng thấy em có gì xa lánh cả? Lần nào ra ngoài làm nhiệm vụ mà không ăn cùng nhau? Giờ cùng tôi ăn một bát bún lại không thoải mái?”
Nói xong, cũng không đợi cô giải thích, anh lập tức cầm cái bát nhỏ trước mặt cô lên giúp cô gắp bún ra, sau đó đặt trước mặt cô.
Phong Lăng: “...”
Cô chỉ muốn hỏi một câu, bởi vì cô thấy suất bún to phần hai người phải ba mươi tám tệ, còn suất nhỏ một người chỉ mười lăm tệ thôi, hơn nữa xem những đồ phụ thêm bên trong cũng không nhiều hơn bao nhiêu, cô chỉ muốn nói như vậy là không kinh tế.
Nhưng lại nghĩ đến người trước mắt dù sao cũng là Lệ Nam Hành, rõ ràng cũng sẽ không vì tính toán chi li tám tệ này mà nói quá nhiều, cô cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Khi dùng chiếc muỗng nhỏ múc ít nước canh trong bát bún to, Phong Lăng mới chú ý đến dưới đáy hình như có không ít các loại hải sản, cô lại quay đầu nhìn những thứ được viết trên bảng thực đơn của cửa tiệm này, lúc này mới nhìn thấy suất lớn và suất nhỏ không giống nhau, hóa ra trong suất lớn có nhiều thứ hơn.
Vừa rồi cô cũng không để ý.
Vậy tiêu thêm tám tệ cũng quá đáng giá rồi.
Cô không lên tiếng, cũng không vì chủ đề vừa rồi mà nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gắp những miếng hải sản ở dưới đáy bát vào cái bát trước mặt mình.
Lệ Nam Hành thấy dáng vẻ lặng lẽ ăn của Phong Lăng, muốn cười mà không cười, chỉ lạnh nhạt nói: “Không phải nãy còn cảm thấy không kinh tế sao? Cô Phong tính toán chi li đến tám tệ giờ cũng đã phát hiện ra dưới đáy có đồ ngon rồi à?”
Phong Lăng: “... Vừa nãy tôi không để ý.”
“Sao, mùi vị ngon lắm à? Ngon đến mức đầu cũng không thèm ngẩng lên? Nói chuyện cũng không thể nhìn thẳng người ta sao?”
“...” Phong Lăng giương mắt lên nhìn anh: “Có ăn thôi mà cũng nhất định phải nhìn anh à?”
“Dù sao bữa này cũng là tôi mời, em ăn mà không nhìn tôi, cũng không nói chuyện, phép lịch sự cơ bản đâu rồi?”
Mí mắt của Phong Lăng giật giật, không hiểu chuyện gì liếc anh một cái.
Tất cả đồ ăn đồ uống trên bàn này cộng lại cũng chỉ khoảng 100 tệ, anh đường đường là Lệ Nam Hành mà phát điên cái gì chứ, ngồi ở đây học dân buôn bán xung quanh ở đây tính toán với cô? Cô ăn không nhìn anh đấy thì sao?
Cô lạnh lùng trả lời: “Mời người ta ăn một bữa tối còn yêu cầu nhiều như thế, lần sau tôi mời lại anh là được chứ gì.”
Lệ Nam Hành khựng lại, nhìn cô giây lát.
Phong Lăng đã cúi đầu tiếp tục chăm chú ăn bún của cô.
Nào biết được tên đàn ông đột nhiên cười như không cười nói một câu: “Lời đã nói ra thì phải làm, nói lần sau mời lại tôi thì phải tìm thời gian mà mời lại, em định lần sau là khi nào?”
“...”
Đũa của Phong Lăng khựng lại một chút, lúc này mới nhận thấy hình như bản thân mình bị người đàn ông này bẫy rồi, vô hình trung lại đồng ý cùng đi ăn cơm lần nữa.
Lệ Nam Hành chỉ cằm cô: “Dính nước canh kìa.”
“...”
Phong Lăng giơ tay đang định lấy giấy ăn lau đi, nhưng anh đã tiện tay cầm giấy ăn lên lau đi giọt nước canh ở cằm cô.
Cô ngồi ở đó không động đậy, nhìn người đàn ông bình thường chỉ cầm dao thật súng thật để giết địch trong khu vực khủng bố hoặc khu bom mìn, đang nghiêm túc cầm một tờ khăn giấy giúp cô lau cằm và khóe miệng. Hành động của anh khiến những thứ trước đây cô luôn cố gắng gạt bỏ lại mạnh mẽ len lỏi vào những vết nứt trong trái tim cô.
Là cái gì, cô không rõ.
Chỉ biết những vết nứt đó hơi nóng.
Nóng đến mức bất thường.
Đêm bên ngoài phố ẩm thực, đèn đường mờ ảo, thời gian cao điểm buôn bán ở đây vào buổi tối nên không khí ngày càng náo nhiệt, người đến ngày càng nhiều.
Vị trí của hai người lại dựa vào cửa sổ bên cạnh phố ẩm thực, có thể nhìn thấy đoàn người cùng xe cộ qua lại và lờ mờ bên ngoài.
Ngồi ở bàn bên cạnh là không một số cặp đôi vừa tan làm mau chóng đến đây ăn, còn có một nhà ba người đem theo trẻ con, có người già, có người trẻ, giống một bức tranh muôn hình vạn trạng, kiểu người nào cũng có.
Phong Lăng dùng thìa uống canh, Lệ Nam Hành không ăn nhiều bún, chỉ cho mấy miếng thịt khô vào miệng, sau đó vừa ăn vừa nhìn dáng vẻ Phong Lăng húp canh.
Cô liếc mắt nhìn anh: “Có thể đừng nhìn tôi mãi vậy được không?”
Vẻ mặt anh vừa lạnh lùng lại vừa lưu manh, anh cong khóe miệng lên: “Tôi đang nghĩ đến dáng vẻ của em hôm vừa đến Hải Thành, ở khách sạn sau khi uống say.”
Mặt của Phong Lăng đanh lại, đến giờ cô vẫn không biết hôm đó sau khi uống hết một chai rượu vang trên máy bay, chuyện gì đã xảy ra.
Nghe thấy anh nói vậy, cô lập tức nhìn về phía anh: “Lúc đấy tôi làm sao? Đã nói cái gì? Hay là đã làm gì?”
Người đàn ông nhìn cô đầy vẻ sâu xa, anh không nói gì, ngược lại hình như anh cố ý chuyển chủ đề, thờ ơ bảo: “Đã qua lâu như vậy, cũng không cần phải dùng thân phận con trai nữa, sao vẫn chưa để tóc vậy?”
Cô rất ít để ý đến diện mạo bên ngoài, cũng chưa bao giờ chú ý đến việc bản thân có nét gì của con gái không, dù sao từ nhỏ đến lớn, cô đều để tóc ngắn, Phong Lăng cảm thấy như vậy thì làm gì cũng tiện, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ để tóc dài.
Phong Lăng tưởng Lệ lão đại đang nhắc nhở cô rằng mình không có dáng vẻ của con gái, nhưng khi ngước mắt lên lại nhìn thấy Lệ Nam Hành đang ngồi giữa đám người và cười với cô, con ngươi đen láy trong suốt, dường như sáng rực lên, người đàn ông cao lớn chân dài, mặc một bộ đồ đen sạch sẽ gọn gàng, xung quanh cằm chỉ có một lớp râu lưa thưa, cảm giác loại hormone mạnh mẽ nào đó đều bao bọc ở quanh người anh.