Nghe thấy câu trả lời như ngầm đồng ý sẽ ở lại đây ngày hôm nay của Phong Lăng, thậm chí cô còn muốn đi mua đồ ăn sáng cho mình vào sáng mai, nụ cười trên khóe môi Lệ Nam Hành càng sâu hơn: “Em đang bị thương, có chắc là đi được xa thế không?”
“Có xa mấy đâu, tôi đi mua đồ ăn vào buổi sáng rồi tiện thể hít thở chút không khí trong lành, như thế cũng có lợi cho sức khỏe, không sao đâu.” Phong Lăng vẫn cắm đầu uống sữa đậu nành, hoàn toàn không nhìn thấy người đàn ông đã cười đến mức sắp ngoác tới tận mang tai.
“Thế cũng được, vậy thì phiền cô Phong rồi.”
Phong Lăng sững người, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, lúc này, người đàn ông đã khôi phục lại vẻ mặt thờ ơ. Khi cô ngước mắt lên, anh bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô.
Phong Lăng: “…”. Truyện Teen Hay
Sao cô cảm thấy có gì đó sai sai?
Nhưng lại không biết là sai ở đâu…
…
Ngày hôm sau, quả thực đến đúng giờ Phong Lăng đã đi mua đồ ăn sáng, lúc đi qua chỗ bờ sông, cô lại nhìn thấy một cái sạp bán hàng nhỏ, nhưng hôm nay gần đó không náo nhiệt như ngày hôm qua, cũng không có nhiều cặp đôi lui tới.
Tối hôm đó, vì đã qua hai, ba ngày nên đại khái cô đã có thể tự thay thuốc, không cần tiếp tục làm phiền Lệ Nam Hành nữa. Cô khăng khăng muốn tự làm. Lệ Nam Hành cũng không ép buộc Phong Lăng, cho nên lúc cô tự lấy hộp thuốc, ngồi trên giường xức thuốc thì đã rất muộn rồi.
Văn Nhạc Tình gọi điện thoại tới: “Phong Lăng, dạo này em có khỏe không?”
Phong Lăng có thể nghe thấy hình như giọng nói của Văn Nhạc Tình hơi khàn, cô quan tâm đáp một câu: “Em vẫn khỏe, không có vấn đề gì, chỉ là mấy ngày trước bị thương ngoài da một chút, vì sợ chị lo lắng nên em không nói cho chị biết. Bây giờ vết thương cơ bản đã lành rồi.”
“Bị thương á?” Lúc này, Văn Nhạc Tình mới cao giọng hơn một chút: “Em đang ở đâu?”
Hôm nay, lúc đi xuống dưới tầng, Phong Lăng đã đặc biệt chú ý đến hoàn cảnh ở gần đây và tên của khách sạn: “Một khách sạn bên bờ sông ở thành phố T, hình như tên là khách sạn Kim Đô thì phải.”
“Mai chị sẽ đến thăm em.”
“Không cần đâu, cổ họng chị bị làm sao thế?”
“Có sao đâu, mấy ngày nay ngủ không được ngon, đã thế hôm nay lại có bài báo cáo ở Học viện Y học nên chị ngồi nói chuyện với các đàn anh, đàn chị khóa trên cả một ngày trời, hơi bị khản tiếng chút thôi.”
Theo bản năng, Phong Lăng cảm nhận được tâm trạng ủ rũ lúc này của Văn Nhạc Tình chắc có liên quan đến Bác sĩ Văn, nhưng cô cũng ngại hỏi nhiều.
“Phong Lăng, em còn định về Mỹ không?”
“Mỹ? Em chưa nghĩ đến chuyện này. Ở bên ấy, em cũng không có bạn bè gì nên ở đâu có công việc thích hợp với mình thì em ở đó thôi. Chỗ của cô Mặc cũng không phải một nơi làm việc lâu dài, chỉ cần qua khỏi thời gian nguy hiểm, chắc chắn em sẽ đi. Làm gì có ai lúc nào cũng cần có vệ sĩ kè kè bên người, thừa thãi quá.”
Phong Lăng không có nơi ở ổn định, vốn dĩ đi đâu cũng không thành vấn đề, cô cũng chưa bao giờ nghĩ nhất định sẽ phải đi đâu, hay nhất định phải ở lại đâu.
“Sau khi kết thúc thời gian thỉnh giảng ở thành phố T, chị định đi du lịch vòng quanh thế giới để giải khuây. Nếu em có thời gian thì làm bạn đồng hành với chị nhé?”
“Đi du lịch vòng quanh thế giới? Em nghe nói hiện tại, các quốc gia trên thế giới không phải đều bình yên như vẻ bề ngoài của nó đâu, rất nhiều nước phương Tây đang phải chịu ảnh hưởng của chiến tranh và loạn lạc. Nếu chị thật sự muốn đi thì phải lên kế hoạch an toàn trước đã mới được.”
“… Sao em giống anh chị thế, vô cùng để ý đến chuyện có an toàn hay không.”
“…”
“Mai chị sẽ đến tìm em, em đang ở khách sạn đó đúng không?”
“Ừm, trước khi đến thì gọi điện cho em.”
Trước lúc ngắt máy, Phong Lăng lại khẽ an ủi Văn Nhạc Tình mấy câu, tránh cho cô tiếp tục duy trì tâm trạng bị đè nén thế này.
Phong Lăng buông điện thoại xuống rồi chợt ngước mắt lên nhìn về phía người đàn ông không biết đã đứng trước cửa phòng ngủ từ lúc nào.
Cô hơi giật mình, bởi bình thường, tính cảnh giác của cô rất cao, vậy mà Lệ Nam Hành bước vào cửa từ lúc nào, chính cô cũng không hay biết.
Quả nhiên trên đời này, người có thể khiến cô mất hết cảnh giác, đồng thời có thể bất thình lình đi đến trước mặt cô chỉ có một mình Lệ Nam Hành.
“Sao anh vào mà không gõ cửa thế?”
“Đang định gõ thì nghe thấy em nói chuyện điện thoại, nên không muốn làm phiền.”
Phong Lăng kéo chiếc áo ngủ trên người mình lên, vì vừa nãy cô phải thay thuốc, nên vạt áo và vài chiếc cúc đều mở ra, lộ ra hơn nửa bờ vai, cô tỉnh bơ kéo áo lên: “Muộn thế này rồi, anh còn tìm tôi có chuyện gì?”
Lệ Nam Hành không bước vào, chỉ dựa vào khung cửa: “Văn Nhạc Tình muốn đi chơi cho khuây khỏa nên định rủ em đi cùng à?”
“Ừm.”
Khóe môi anh cong lên: “Em cũng không hay đi đâu, cùng lắm thì lúc ra ngoài làm nhiệm vụ có đến hai, ba nơi, đa số là cùng đi với người của căn cứ XI, thế sao lại biết bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm tiềm ẩn? Bình thường em oai phong như thế, bây giờ lại biết khuyên nhủ Văn Nhạc Tình đừng bay nhảy lung tung, còn nói những câu nói như các quốc gia chiến loạn rất nguy hiểm để dọa cô ấy. Em làm vậy là vì không muốn cô ấy đi quá xa, để cô ấy ở lại, tạo cơ hội cho Bác sĩ Văn à?”
Phong Lăng: “Tôi không nghĩ nhiều thế đâu.”
Hàng lông mày lạnh lùng của Lệ Nam Hành khẽ nhíu lại: “Tôi chưa từng thấy em nói chuyện với ai dịu dàng như thế, vừa nhẫn nại an ủi vừa nhẹ nhàng dỗ dành. Xem ra quan hệ giữa em và Văn Nhạc Tình thật sự rất tốt.”
Lúc nói chuyện, người đàn ông đứng thẳng lên, rảo chân bước về phía cô.
Trông thấy anh bước đến gần, Phong Lăng đột nhiên không biết mình nên đặt tay ở đâu, cô vô thức sờ hộp thuốc đặt cạnh tay: “Anh làm gì vậy…” Cô ngập ngừng một lát rồi lại nói: “Lệ Nam Hành, bây giờ rất khuya rồi, anh không đi làm việc của mình, cũng không về phòng mà nghỉ ngơi, sang phòng tôi làm gì?”
Người đàn ông đứng ngay ngắn trước mặt cô rồi dần cúi thấp người xuống.
Bàn tay đặt trên hộp thuốc của Phong Lăng chợt siết chặt, cô không lui lại phía sau vì khí thế của anh, nhưng ánh mắt rõ ràng đã có vẻ hơi đề phòng.
Hơi thở của đối phương áp sát, phả vào lỗ chân lông của Phong Lăng, hơi thở của anh vương vấn quanh mũi của cô, cuộc trò chuyện của đôi tình nhân sáng hôm qua đến bây giờ vẫn in sâu trong trí nhớ của cô.
“Vì thích em, yêu em, cho nên mới tình nguyện gánh vác mọi thứ vì em, đến bao giờ em mới có thể thật sự mở lòng để tiếp nhận một người đối xử tốt với em hết mực…”
Lúc cô định thần lại, người đàn ông chỉ còn cách cô một ngón tay, anh dừng động tác lại, cô nhìn anh, mí mắt hơi chớp chớp.
“Cô Phong.”
“… Có chuyện gì?”
Nghe thấy hai từ “cô Phong” này, cô thật sự cảm thấy rất không quen, cô luôn cảm thấy khi người đàn ông này gọi cô bằng hai tiếng ấy, giống như anh đang gọi tên cô với một ý đồ xấu xa nào đó.
Lệ Nam Hành khàn giọng cười khẽ: “Nếu ngày xưa, khi em vừa gặp phải những chuyện đó trong căn cứ rồi ngất xỉu bên đường, người lái xe ngang qua cứu em là tôi, có phải bây giờ em cũng sẽ đối xử với tôi như với Văn Nhạc Tình không?”
“… Tôi đối xử với cô ấy thế nào?”
“Dịu dàng, kiên nhẫn, em gần như đã tình nguyện để lộ bản chất của mình để tạo dựng mối quan hệ bạn bè với cô ấy. Thế nếu đổi thành tôi, em có yên tâm giao toàn bộ bản thân mình cho tôi không?”