Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1215: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (476)



Đồng hồ đã điểm ba giờ chiều.

Tuy Phong Lăng và Lệ Nam Hành không muốn nói chuyện này cho căn cứ biết, nhưng phía căn cứ cũng đã nghe ngóng được chút tin tức ở chỗ cảnh sát. A Phong đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi họ xem có cần căn cứ ra mặt giải quyết hay không, tiện đó hỏi thăm tình trạng của Phong Lăng. Sau khi xác định vết thương của Lệ Nam Hành không đáng ngại, Phong Lăng cũng không bị chuyện mưu hại này làm ảnh hưởng tới tâm trạng, anh ta mới cúp máy. Nhưng trước lúc ngắt máy, anh ta còn nói Phong Lăng luôn luôn là người của căn cứ, cô gặp phải chuyện này thì bất cứ lúc nào căn cứ cũng có thể ra mặt giúp cô điều tra ra hung thủ đứng phía sau.

Nếu chuyện này không có liên quan gì đến Phong Minh Châu thì cô giao cho căn cứ cũng được.

Nhưng bây giờ ngay đến cả Phong Lăng cũng nghi ngờ Phong Minh Châu, chuyện này có liên quan đến nhà họ Phong, mà giữa cô và nhà họ Phong lại… Nói chung, bây giờ vẫn chưa phải là lúc.

Lệ Nam Hành giơ cổ tay đã được bác sĩ dùng băng gạc băng bó lại lên, anh thư thái tiếp tục gối đầu lên đùi Phong Lăng.

“Mệt thì anh nhắm mắt lại ngủ một lát đi.” Phong Lăng vẫn bóp đầu cho anh, hơn nữa thi thoảng cô lại nhẹ nhàng xoa huyệt Thái dương và vùng quanh mắt, như vậy sẽ giúp anh làm giảm cơn đau đầu.

Đúng lúc này, có nhân viên của khách sạn gõ cửa, mang một ít nguyên liệu nấu ăn mà Phong Lăng nhờ họ đi mua giúp đến, đồng thời còn chuẩn bị một vài món ăn chín trong khách sạn.

Phong Lăng đi mở cửa, nói cảm ơn xong thì cầm chỗ nguyên liệu nấu ăn đó vào phòng bếp nhỏ trong phòng.

Dù phòng bếp trong khách sạn không lớn, nhưng gia vị và dụng cụ nấu ăn thì không thiếu thứ gì. Hai năm sống ở Boston, cô cũng coi như đã tự nuôi sống mình, đối với chuyện bếp núc không phải là quá giỏi, nhưng vẫn làm được vài món.

Cô rửa sạch và sơ chế chỗ nguyên liệu tươi ngon đó, rồi dùng một chiếc nồi ở bên cạnh để hầm món canh gà thuốc bắc. Đây là món cô đã học Tiểu Bát sau khi đến Hải Thành, lúc đó cô nếm thấy mùi vị rất được, nên đã ghi nhớ cách nấu. Phong Lăng tiếp tục băm nhỏ thịt bò, sau đó dùng trứng gà và rau cùng các nguyên liệu khác làm hai món ăn đơn giản. Những món mà cô nấu, không thích hợp ăn với bánh mỳ sandwich lắm, nên cô lại bảo khách sạn mang một ít gạo trắng lên để nấu cơm.

Cô đỡ Lệ Nam Hành ngồi dậy, cánh tay bị thương của anh đặt lên chiếc bàn bên cạnh, tay còn lại thì đặt trên đùi. Phong Lăng đứng cạnh giường, độ cao vừa phải, đút cơm và cả mấy món canh và rau xào cho anh. Cô cứ chầm chậm đút từng miếng cho anh ăn như thế.

Nhưng Phong Lăng cũng đang thấy đói bụng nên lúc đút cơm cho anh, thi thoảng cô cũng sẽ ăn vài miếng. Dù cô đã chuẩn bị đũa nhưng đôi khi vẫn dùng thìa đưa cơm vào miệng mình như thói quen. Hành động này cũng chỉ có hai, ba lần, nhưng lần nào lỡ ăn bằng chiếc thìa anh đã dùng, cô đều ngẩn người ra một lúc, ngước mắt lên thì đã trông thấy Lệ Nam Hành ngồi trên giường đang cười vô cùng vui vẻ.

Trong tình huống này, Phong Lăng cũng không kịp cảm thấy xấu hổ. Cô thẳng thắn nghĩ, làm thì cũng đã làm rồi, hơn nữa cũng đâu phải lần đầu tiên. Dù da mặt cô có mỏng hơn nữa thì cũng phải vượt qua lúc xấu hổ này, vì thế cô kìm chế sự xấu hổ mà thản nhiên tiếp tục đút cơm cho anh.

Nhưng những việc này đều khiến cô nhớ đến những lần bản thân bị thương hay nằm viện trước đây. Những lúc đó, Lệ Nam Hành luôn coi cô là người quan trọng nhất, anh thường xuyên ở bên cạnh để chăm sóc cô. Trong mắt những người khác, anh là một người đàn ông lạnh lùng, khó gần, nhưng ở bên cô, anh đã thay đổi, sự nhiệt tình và kiên nhẫn của anh chỉ dành riêng cho cô.

Chỉ có điều, khi ấy cô luôn không để tâm, không đáp lại anh, thậm chí còn cứ cho rằng mình vốn là một người đàn ông, vì thế không nên để xảy ra chuyện gì vượt khỏi tầm kiềm soát của bản thân.

Nhưng cuối cùng cô lại từng bước rơi vào tay giặc lúc nào không hay.

Lúc đó, Lệ Nam Hành bị cô đối xử lạnh nhạt, còn bây giờ anh đang thỏa mãn đến mức kéo cô từ bên giường qua, ôm lấy eo cô kéo vào lòng, sau đó tiếp tục để cô đút canh gà thuốc bắc, đút cơm và rau cho mình.

“Em cảm thấy mình đã có suy nghĩ quá đơn giản trong nhiều chuyện.” Phong Lăng cầm bát, để mặc anh ôm. Cô vừa chầm chậm đút canh cho anh uống, lại hơi do dự nói tiếp: “Em cũng ích kỷ quá.”

Cô siết chặt cái thìa trong tay: “Có những chuyện, nếu đã tồn tại thì có lẽ sớm muộn gì em cũng phải đối mặt, dù em có muốn hay không, nhưng dường như số phận không định để em tiếp tục sống như thế này…”

Phong Lăng chỉ nói lấp lửng mấy câu như vậy, người khác có lẽ hoàn toàn không hiểu ý của cô.

Nhưng Lệ Nam Hành thì có thể hiểu.

Cô đang nghĩ đến thân thế của mình, đang nghĩ đến nhà họ Phong. Cô đang suy nghĩ không biết có nên dũng cảm đối diện với những chân tướng mà sớm muộn gì cũng phải tiếp nhận đó hay không.

“Nhưng em nghĩ chắc em sẽ không thích những thứ đó đâu… thế giới của em rất nhỏ bé, em không tiếp nhận được nhiều người và những chuyện phức tạp như thế…”

Cô còn chưa nói dứt lời, Lệ Nam Hành đã bất chợt ôm chặt cô vào lòng, vốn anh chỉ muốn vòng tay ôm lấy cô, nhưng thoáng cái đã ôm chặt người ta vào lồng ngực của mình.

“Á, anh từ từ đã, canh sắp sánh ra ngoài rồi.” Phong Lăng nhanh chóng giữ vững tay, thấy canh chỉ bị sánh một giọt lên tay mình, chưa bị đổ ra ngoài, cô vội vàng vùng vẫy thoát khỏi vòng ôm của đối phương, sau đó rút một tờ giấy ăn trong hộp lau miệng bát. Lúc cô ngoảnh lại nhìn anh, thấy Lệ Nam Hành không hề có ý muốn nói mấy chuyện đó với

mình, cô trợn mắt lườm anh. Nhớ tới việc người đàn ông này đã giày vò mình đêm qua, Phong Lăng thật sự vừa yêu vừa hận, hơn nữa chuyện về nhà họ Phong cứ vướng mắc trong lòng, nên nhất thời tâm trạng cô hơi bất ổn, đột nhiên cô há miệng cắn một cái lên cằm anh.

Người đàn ông bất động, đến khi cô cắn mạnh, người đàn ông mới giơ bàn tay không bị thương lên, nhẹ nhàng ấn đầu cô xuống. Anh cúi đầu, cọ qua cọ lại trên môi cô một cách vừa nhẫn nại vừa dịu dàng, sau đó anh dùng đầu lưỡi cạy mở cánh môi của cô ra. Phong Lăng không muốn há miệng, nhưng cuối cùng cũng vẫn bị sự dịu dàng của người đàn ông cạy mở, sau đó anh nhẹ nhàng cắn chiếc lưỡi mềm mại của cô, hôn cô ngày một sâu hơn.

Khi nụ hôn kết thúc, Phong Lăng có thể cảm nhận được sự dịu dàng và quyến luyến của người đàn ông trong nụ hôn này. Hơn nữa cô còn có thể cảm nhận được hình như anh thật sự biết chuyện gì đó, chỉ có điều anh rất hiểu cô, cô không nói thì anh cũng sẽ không đề cập đến.

Cô bị hôn đến mức không kiềm chế được, phải đặt chiếc bát trong tay lên chiếc bàn ở bên cạnh để tránh đổ canh ra ngoài. Thấy tay cô trống trơn, người đàn ông được thế giữ lấy cằm cô, hôn thật lâu.

Đợi đến khi Phong Lăng cảm nhận được gì đó, cô bất ngờ cúi đầu mới thấy không biết mình đã ngồi lên đùi Lệ Nam Hành từ lúc nào, hai tay cô đang ôm lấy cổ anh chủ động đáp lại. Dù động tác đáp lại của cô hơi trúc trắc, nhưng vì tư thế ở nơi kề sát vào nhau, phía dưới của người đàn ông rõ ràng đã… khụ…

“Bị thương đến mức này rồi mà anh còn có thể…”

Mấy chữ “cứng lên được” này, cô thật sự không thể nói ra miệng, chỉ mới nói mấy từ trước đó thôi mà cô đã phải vừa nói vừa thở hổn hển rồi. Khi nói, cô còn cô gắng để biểu cảm của mình trông có vẻ không ngượng ngùng.