Rất nhiều chuyện liên quan đến mạng người, đến nhân tính cứ quanh quẩn mãi trong đầu cô, khiến cô nghĩ mãi không thông, mất ngủ đến mấy ngày.
Thế là, sau ba ngày cô trông coi ở bệnh viện, cũng là ba ngày liên tục mất ngủ, cuối cùng cô cũng ngủ gục trên ghế dài ở hành lang bệnh viện.
Khi tỉnh lại, phát hiện mình đã được đưa về căn cứ XI, nằm trong phòng của cô ở trụ sở căn cứ.
Cô nhắm mắt lại, cho rằng mình chỉ đang gặp ác mộng, nhưng tiếp đó A K đã gọi điện thoại đến.
"Phong Lăng, cô ở trong bệnh viện ba ngày rồi, lão đại bảo tôi đưa cô về nghỉ ngơi. Vừa hay bên người mới sắp phải kiểm tra đánh giá nên mấy ngày tới cô đừng đến bệnh viện nữa." A K nói tiếp: "Cô cứ ở mãi trong bệnh viện cũng không làm được gì. Việc Quý Noãn sẩy thai và việc anh Mặc vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm là sự thật. Bên này có anh em của căn cứ với người của Tập đoàn Shine rồi, cô yên tâm, cần giúp đỡ gì đã có chúng tôi. Cô cứ chịu đựng mãi như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy. Lão đại đang bận xử lý chuyện của nhà họ Mặc và nhà họ Tô, còn phải tìm ra hung thủ nữa nên hai ngày nay anh ấy bận không có thời gian để về, cô ở căn cứ chú ý giữ gìn khỏe mạnh, đừng khiến chúng tôi lo lắng."
Đương nhiên Phong Lăng biết mình cứ ở mãi trong phòng bệnh của Quý Noãn cũng không ích gì, nhưng thấy Quý Noãn sau khi tỉnh lại, bình tĩnh ngồi trên giường không nói tiếng nào cũng không khóc lóc ầm ĩ càng khiến người khác khó chịu hơn.
Quả thực, các anh em của căn cứ có thể giúp đỡ được đều đã ở đó. Chuyện này Lệ Nam Hành tận mắt chứng kiến, hơn nữa còn là chuyện của anh Mặc nên anh nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chuyện này được người của các bộ phận chuyên trách tới xử lý, Quý Noãn lại không nói chuyện với bất cứ ai, cô đành phải ở lại đây cùng cô ấy. Trước sự sống và cái chết, không còn điều gì quan trọng hơn nữa.
Áp lực của Phong Lăng hơi lớn, sau khi cúp điện thoại, cô lại nằm xuống giường. Cứ ngỡ rằng không ngủ được, nhưng dẫu sao mấy ngày trước cô thật sự đã quá mệt, rồi cứ suy nghĩ về chuyện của Quý Noãn, còn cả những chuyện cô chứng kiến trên đường cao tốc ngày hôm đó nữa, cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi mất.
Phong Lăng ngủ đến chiều mới tỉnh, trạng thái tinh thần đã tốt hơn rất nhiều. Cô xuống lầu thì gặp A Phong, A Phong nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm, nói: "Tôi biết quan hệ của cô và cô Mặc rất tốt, bây giờ anh Mặc và cô Mặc xảy ra chuyện nên nhất thời, tâm trạng của cô không thể dịu lại được. Bên phía đội huấn luyện thanh thiếu niên, nếu cô thật sự không còn tâm trạng huấn luyện nữa thì tạm thời để tôi cử người khác qua đó cũng được. Nhưng mà cô không được đến bệnh viện nữa, lão đại đã đặc biệt dặn dò, bảo tôi để ý không cho cô ra khỏi căn cứ, ăn cơm nghỉ ngơi đúng giờ và không được thức thêm một đêm nào nữa."
"Không sao, tôi nghỉ ngơi một ngày đã khỏe hơn nhiều rồi. Tối tôi sẽ gọi điện cho bệnh viện lần nữa, ngày mai vẫn huấn luyện sáng sớm như thường, sắp phải kiểm tra rồi, dù sao cũng phải xứng đáng với sự cố gắng trong những ngày này của đội viên mới chứ." Phong Lăng khẽ nói.
A Phong gật đầu: "Nếu cô cảm thấy có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình thì tất nhiên không ai có thể thay thế vị trí của cô trong lòng các đội viên. Chuyện đã xảy ra rồi, cũng chỉ có thể đi giải quyết thôi. Các anh em trong căn cứ đều đã quen gặp chuyện sống chết, tôi tin rằng cô có thể điều chỉnh tốt trạng thái của mình."
Phong Lăng không đáp lại mà chỉ im lặng đi ra ngoài, một mình ngồi ở ghế đá ngoài trụ sở căn cứ từ chiều đến chập tối.
Ngày hôm sau, vừa tới giờ huấn luyện buổi sớm, các thành viên mới tự rèn luyện trong ba ngày qua của đội Một trông thấy huấn luyện viên Phong Lăng – người đã mất tích ba ngày qua trở về thì không khỏi kinh ngạc. Hơn nữa, cô vẫn đợi bọn họ ở sân huấn luyện từ sáng sớm như trước kia.
Một đám người mới vội vàng chạy vào sân bắt đầu huấn luyện sáng sớm.
Vì mấy ngày trước Phong Lăng không ở đây, có mấy thằng nhóc xấu tính còn xấc xược thích chọc tức người khác nói sắp đến cuộc thi sát hạch rồi, vậy mà hai huấn luyện viên đều không có mặt, người khác còn tưởng rằng người của đội Một bị bỏ rơi, lời nói sống động như thật khiến bầu không khí của cả đội đều trở nên hoang mang, ngay cả lúc huấn luyện cũng không còn hăng hái nữa.
Thấy tình trạng của bọn họ như vậy, Phong Lăng lạnh lùng nheo mắt.
...
Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nằm trong phòng ICU khép kín, cơ thể cắm đầy ống dẫn đủ màu, xung quanh là dụng cụ điều trị. Ngay cả nơi cửa sổ kính ngăn cách phòng bệnh với bên ngoài cũng không được phép ra vào thường xuyên, chỉ có thể nhìn người bên trong qua cửa kính một đến hai giờ mỗi ngày.
Tất cả các bác sĩ giỏi giang trên toàn thế giới đều có mặt ở đây để nghĩ cách cứu người, nhưng thời gian chờ đợi dài hay ngắn, người bệnh có thể sống tiếp hay không đều hoàn toàn dựa vào bản thân anh ta có thể giữ vững được hơi thở cuối cùng hay không.
Mấy ngày tiếp theo, không chỉ Phong Lăng phải trông coi trong phòng bệnh mà Lệ Nam Hành cũng hầu như không ngủ, chạy đông chạy tây, thêm cả việc lo lắng cho bên phía bệnh viện nên tinh thần sức khỏe đều kiệt quệ. Một tai nạn khiến tất cả bạn bè thân thiết đều gầy đi rất nhiều, đặc biệt là Quý Noãn vừa bị sẩy thai. Tất cả mọi người đều lo lắng cô ấy sẽ nghĩ quẩn, nhưng lại nhận ra rằng, dường như cô ấy còn bình tĩnh hơn tất cả mọi người, không hề để người khác lo lắng, xảy ra biến cố lớn như vậy mà hiểu chuyện tới mức khiến người khác đau lòng.
Sau khi đến thăm Mặc Cảnh Thâm ở bên ngoài phòng ICU, Lệ Nam Hành nhíu mày đi ra ngoài, A K đi tới nói: "Lão đại, ban nãy căn cứ gọi điện thoại tới, thông báo Phong Lăng đã quay về đội huấn luyện thanh thiếu niên rồi. Tâm trạng gần như đã khôi phục lại bình thường, nhưng mấy đội viên không hiểu chuyện trong đội huấn luyện thì khá tiêu cực hay thể hiện thái độ bất mãn. Tôi cảm thấy cuộc sát hạch người mới lần này, bọn họ có lẽ không thể có thành tích tốt được..."
Nói đến đây, A K có hơi tức giận tiếp tục mắng chửi: "Thật sự uổng công Phong Lăng nhọc lòng dạy dỗ bọn họ trong thời gian dài như vậy. Mỗi ngày, cô ấy đều dậy sớm hơn họ, ngủ cũng muộn hơn họ, chỉ mới ba ngày ở trong bệnh viện không thể quay về thôi, kết quả đứa nào cũng thành kẻ vong ân bội nghĩa, m* nó chứ..."
Lệ Nam Hành vừa nghe vừa đi tới phòng hút thuốc cuối hành lang bệnh viện, đốt một điếu thuốc rồi đưa lên miệng, nhờ chất kích thích trong điếu thuốc để lấy lại tinh thần, sau khi cụp mắt nhìn đồng hồ, anh nói: "Còn bao ngày nữa tới ngày thi sát hạch người mới?”
"Bốn ngày, là Chủ nhật."
Làn khói trắng mỏng dần phả ra khỏi miệng, người đàn ông tiếp lời: "Cô ấy có bản lĩnh dạy dỗ thuần phục hai mươi thằng nhóc không biết điều thì sẽ có bản lĩnh chỉnh đốn lại chúng một lần nữa, không cần lo lắng, cô ấy có cách xử lý của mình."
"Tôi biết Phong Lăng không sao, nhưng không phải trong lòng cô ấy còn đang bận tâm chuyện của Quý Noãn sao, tôi sợ cô ấy bị áp lực tinh thần lớn quá, lỡ như thật sự bị mấy thằng nhóc không hiểu chuyện đó chọc tức rồi bắt nạt, vậy thì tôi sẽ đau lòng lắm..."
A K vừa nói xong thì bỗng khựng lại, thấy Lệ lão đại đang ngậm thuốc lá nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa, A K có niềm khát khao cuộc sống rất mạnh, vội căng thẳng nói: "Sự đau lòng đó đều xuất phát từ lo lắng giữa anh em với nhau!"
Lệ Nam Hành cười nhạt: "Người phụ nữ của tôi, cô ấy có thể chống đỡ hay không, tôi biết rõ hơn cậu, thu lại sự lo lắng của cậu rồi đi làm việc đi."