Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1233: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (494)



Không ngờ sự việc lại phát triển thành ông cụ Lệ mời Phong Lăng tới nhà họ Lệ ăn cơm.

Phong Lăng vẫn ngẩn ngơ, chưa phản ứng kịp. Cô nhìn mấy ông cụ trước mắt lần nữa, nhất thời không biết mình nên trả lời ra sao. Phong Lăng cảm thấy hẳn là việc này có liên quan đến Lệ Nam Hành, thế nhưng trong trí nhớ của cô, Lệ Quân Diên là một ông cụ rất cố chấp, hơn nữa còn là người không dễ bị dao động. Nhưng thái độ bây giờ của ông... Rõ ràng không chỉ là dao động, mà còn là đã chấp nhận cô rồi.

Cô rất tò mò rốt cuộc Lệ Nam Hành làm được bằng cách nào.

Nhưng bây giờ, Phong Lăng cũng không tiện nhìn về phía anh nữa, cô chỉ dè dặt nhìn ông cụ Lệ, thấy biểu cảm của Lệ Quân Diên và ba cụ ông khác dường như không được nhất trí với nhau lắm, ít nhất, Lệ Quân Diên cũng là lão thần, hiển nhiên ông biết mình đang nói gì làm gì, trong khi đó ba người còn lại thì có lẽ là chẳng hiểu gì.

Thế này thì khó xử rồi.

Thấy Phong Lăng vẫn không lên tiếng, Hàn Kình ở bên cạnh lại ho khan một tiếng. Những người đang có mặt ở đây đều hiểu, ông cụ Lệ làm vậy là đã bỏ qua thể diện của một người già hơn tám mươi tuổi, trước đây, họ đuổi cô đi trước mặt mọi người, bây giờ lại công khai xin lỗi cô, cho dù thế nào, Phong Lăng cũng phải đáp lại thì mới phải phép. Hơn nữa, ông cụ cũng đã thay đổi thái độ rồi, nếu như cô vẫn không nói lời nào thì cũng quả thực không chấp nhận được.

Phong Lăng cũng biết mình không nên yên lặng, cô cân nhắc vài giây rồi mới nói: "Mấy năm trước, cháu còn ít tuổi, cách xử sự cũng quá cứng nhắc và non nớt. Lúc ông Lệ đuổi cháu đi, cháu cũng không biết làm thế nào để chứng minh bản thân. Bây giờ lại trở về thế này, ông Lệ có thể tha thứ cho cháu thì đã là sự khoan dung rất lớn đối với cháu, để cháu tiếp tục ở lại căn cứ XI thật sự là đã đủ rồi."

Cô vừa nói vừa tiếp tục nhìn Lệ Quân Diên: "Ông Lệ, ông là người lớn, khoan dung độ lượng. Trong mắt ông, chúng cháu chỉ là trẻ con nhưng ông lại có thể buông bỏ thể diện của mình để xin lỗi một đứa trẻ như cháu trước mặt mọi người thế này, đã đủ để chứng minh khí phách của ông rồi. Bây giờ cháu thật sự rất mãn nguyện, cảm ơn ông Lệ vì đã có thể chấp nhận cháu."

Trước giờ Phong Lăng không biết cách đối nhân xử thế lắm nhưng trong ba năm ở bên ngoài, cô cũng xem như đã học được cách để nói chuyện uyển chuyển hơn.

Lời này của cô ít nhiều gì cũng đã giữ được thể diện cho ông cụ Lệ, mặc dù ngôn từ không quá hoàn mỹ nhưng dẫu sao cũng đã trả lại thể diện cho ông, hai người đều không phải chịu quá nhiều thiệt thòi.

Đám Hàn Kình ở bên cạnh nghe vậy thì cũng rất mừng, tất cả lặng lẽ thở phào một hơi, Hàn Kình và Tiểu Hứa lại ngầm trao đổi ánh mắt hài lòng cho nhau: Không tồi, đúng là Phong Lăng đã trưởng thành rồi!

Lệ Quân Diên làm vậy chẳng qua cũng chỉ nể mặt nhà họ Phong và Lệ Nam Hành mà cho Phong Lăng một cơ hội ở lại mà thôi. Dù sao, cũng không phải họ chưa từng được thấy khí phách trước đây của cô gái nhỏ này, khi đó cô mới bao nhiêu tuổi? Mười bảy hay mười tám?

Lúc đó rõ ràng cô đang thê thảm quỳ rạp trên mặt đất, thế nhưng lúc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt kia lại lộ ra xa cách, cộng thêm sự thờ ơ, lạnh nhạt muốn cách xa người khác cả ngàn dặm và cả sự cao ngạo lạnh lùng đã khắc vào trong xương. Dù bị cả ngàn người chỉ trỏ nhưng Phong Lăng trẻ tuổi chỉ nằm đó không động đậy, không cầu xin một lời cũng chẳng than vãn câu nào. Chuyện nào cô có thể giải thích thì giải thích, còn điều gì không thể giải thích rõ ràng, cô cũng chẳng buồn lãng phí nước bọt.

Ông tưởng rằng người có tính cách giống như Phong Lăng, ngày hôm nay sẽ vui vẻ vì lấy lại được thể diện đã mất, nhưng thật không không ngờ, vài năm không gặp, cô gái này không chỉ cao lớn, trưởng thành hơn, mà tính cách cũng không còn cứng ngắc, bảo thủ như trước đây nữa. Ít nhất cũng đã biết nói vài lời xã giao để làm mát lòng đối phương.

Tính cách như vậy lại rất hợp ý của ông cụ Lệ. Ông cứ nhìn Phong Lăng như vậy chừng nửa phút, lâu đến nỗi khiến cô nghi ngờ có phải trên người mình có chỗ nào không đúng nên mới bị nhìn như vậy hay không. Một lát sau, ông cụ Lệ khẽ cười: "Được rồi, chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa. Chúng ta đều đã lớn tuổi rồi, từ lâu đã không thể quyết định được việc trong căn cứ nữa, cháu là người do một tay Nam Hành đào tạo bằng tất cả tâm huyết, ông cũng không thể làm nó đau lòng được. Hơn nữa, mọi người cũng đều nhìn ra sự xuất chúng của cháu, đây là điều không thể phủ nhận. Lúc bằng tuổi cháu, ngoài thể lực ra, chỉ dựa vào kỹ năng và bản lĩnh, bốn ông lão chúng ta cũng chưa chắc có thể đánh thắng cháu, vì vậy chúng ta còn có thể nói gì chứ? Thành viên ưu tú tất nhiên phải ở lại rồi, huống hồ..."

Lệ Quân Diên ngừng lại một chút, rồi nói với ý tứ sâu xa: "Sớm muộn gì cháu cũng là người của nhà họ Lệ chúng ta, người trong nhà đừng nên giày vò nhau nữa."

Thái độ của ông cụ Lệ khiến mọi người có mặt ở đây vô cùng kinh ngạc, nhất là mấy thành viên của đội Ba vừa mới chế giễu Phong Lăng, lúc này họ đang đứng trong đám đông, vẻ mặt giống như mất hồn, lúc thì xanh, lúc thì đen cuối cùng chẳng ai dám nói câu nào.

Nhưng câu "Sớm muộn gì cũng là người của nhà họ Lệ" này, lẽ nào ông cụ Lệ đã biết quan hệ mập mờ giữa Lệ Nam Hành và Phong Lăng rồi ư? Chẳng lẽ ba năm trước bốn cụ ông này tới đuổi Phong Lăng đi, ba năm sau lại tới để gặp cháu dâu?

Phong Lăng giật mình nhìn Lệ Quân Diên: "Dạ?"

Ba cụ ông còn lại cũng ngơ ngác nhìn nhau, lại đưa mắt nhìn anh Cả ngồi ở chính giữa, rồi lại quay đầu nhìn về phía Lệ Nam Hành vẫn bình tĩnh đứng khoanh hai tay trước ngực ở cầu thang cách đó không xa. Thấy anh thờ ơ đứng ngoài quan sát, ba ông cụ nhất thời không hiểu được rốt cuộc tình hình hôm nay là thế nào. Dù ai cũng có suy nghĩ riêng nhưng anh Cả đã nói như vậy rồi, họ cũng không tiện thảo luận trước mặt các thành viên của căn cứ, nên không ai lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm cái cô Phong Lăng kia một cách khó hiểu.

Cô nàng tomboy này, dù có gương mặt thanh tú, trắng trẻo, đích xác cũng là con gái, nhưng sao lại có thể có quan hệ với nhà họ Lệ được?

Lúc trước, khi nghe tin Nam Hành có quan hệ mờ ám với cô gái tomboy này, không phải anh Cả của họ là người đầu tiên ném gậy ba toong, mắng chửi rồi còn nói là tuyệt đối không đồng ý sao?

Bây giờ bị vả mặt cũng hơi nhanh thì phải...

Không đợi Phong Lăng mở miệng tiếp lời, ông cụ Lệ lại nói: "Nói ra thì cháu ở trong căn cứ nhiều năm như vậy, quen biết Nam Hành đã lâu, cũng đến lúc tới nhà họ Lệ ăn một bữa cơm rồi. Nhà họ Lệ có mời hai vị đầu bếp từ Trung Quốc tới, họ làm món Trung rất ngon, ông nghĩ hẳn là cháu sẽ rất thích."

"Đúng là cháu rất thích ăn đồ Trung Quốc..." Phong Lăng ngập ngừng một lát rồi nói: "Nhưng nếu cháu tới nhà họ Lệ thì hình như không được tiện đâu ạ! Thực ra ông có thể cho cháu ở lại căn cứ, với cháu chuyện này đã rất…”

"Sớm muộn gì cũng là cháu dâu của nhà họ Lệ chúng ta, bây giờ tới nhà họ Lệ làm khách nhưng sau này về nhà họ Lệ chẳng khác nào về nhà, có cái gì mà không tiện chứ?" Thấy dáng vẻ không thông suốt của cô, ông cụ Lệ đột nhiên hiểu tại sao nhiều năm như vậy cháu mình mới theo đuổi được người ta, không kìm được mà nói thẳng ra.