Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1237: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (498)



“Nếu không phải vì liên quan đến nhà họ Phong, cô tưởng thủ đoạn vụng về, người khác vừa nhìn đã biết tỏng của cô thật sự có thể bảo vệ được mình hay sao? Không có cái bóng của nhà họ Phong, e rằng không biết cô đã chết bao nhiêu lần rồi. Cô Phong, IQ thấp thì nên biết an phận thủ thường, bớt làm mấy chuyện đi quá giới hạn lại. Nếu không thì chẳng những cô không giết được tôi, mà còn khiến tôi tận mắt chứng kiến sự ngu xuẩn của cô đấy.”

Lúc Phong Lăng lên tiếng, cô nhìn thẳng vào mắt của Phong Minh Châu, trong ánh mắt đó mang theo sự lạnh nhạt và châm biếm không quá rõ ràng, cũng có cả khoảng cách mà cô cố gắng giãn cách.

Nhận được tin Phong Lăng đi gặp Phong Minh Châu, Lệ Nam Hành đang ở trong căn cứ nhíu mày một lúc, anh tạm gác công việc lại, quay người đi ra ngoài.

Lúc sắp bước ra khỏi cổng chính của căn cứ, anh nhìn thấy Phong Lăng và Phong Minh Châu đang duy trì một khoảng cách nhất định. Phong Lăng vẫn đứng thẳng người, quay lưng về phía căn cứ, thậm chí lúc này đây Phong Minh Châu ở trước mặt cô còn tức giận đến mức mắt như sắp nứt ra, cảnh tượng này đã lọt vào tầm mắt của Lệ Nam Hành.

Phong Lăng là một người hiếu thắng, nhưng bất luận đối mặt với chuyện gì, cô cũng đều có thái độ vui cũng được buồn cũng chẳng sao, không cần biết có thể chịu đựng được hay không, cô cũng có thói quen không mở miệng cầu xin ai. Cho dù là anh, cô cũng không dễ dàng để lộ ra vẻ mặt quá yếu ớt của mình.

Thói quen này của cô không tốt, rất không tốt.

“Cô Phong, cô có nỗi oán hận của cô, nhưng hình như tôi không phải là người có lỗi thì phải. Đến số phận của mình, tôi cũng ở thế bị động. Bị động chấp nhận sự thật mình là một cô nhi, còn bây giờ lại bị động chấp nhận sự thật mình chính là em gái của cô. Tôi không nhớ mình đã từng ngáng đường cô. Cô nói tôi đã hủy hoại mọi thứ của cô, cướp hết tất cả của cô? Ngoài căn cứ XI phía sau lưng tôi đây, hình như Phong Lăng này chưa từng có được bất kỳ thứ gì khác cả, cũng chưa từng cướp thứ gì của cô hết.” Phong Lăng hờ hững nói: “Tôi khuyên cô nên bảo vệ tốt nhà họ Phong của cô đi, sau này bớt tới đây để làm phiền tôi, tôi không có hứng thú với nhà họ Phong các người.”

Nhà họ Phong các người.

Từ giọng điệu và thái độ của Phong Lăng có thể thấy, rõ ràng cô không hề có ý định sẽ quay về nhận người thân.

Thậm chí dường như cô muốn chôn vùi tất cả sự thật ở trong lòng, không muốn nhắc đến nữa.

Phong Minh Châu cứ nhìn cô chằm chằm như thế, sau khi nhìn một lúc lâu, cô ta chợt cười khẩy: “Cô tưởng mình không cướp thứ gì của tôi sao?”

Cô ta bỗng nhiên bước lên trước một bước, tiến sát đến trước mặt Phong Lăng, mặt đối mặt. Trong giọng nói của cô ta tràn đầy sự căm hận và không cam lòng: “Người đàn ông mà tôi thích từ nhỏ đã bị cô cướp mất, cô còn muốn cướp thứ gì của tôi nữa? Tôi thích Lệ Nam Hành nhiều năm như vậy, nhưng năm đó, anh ấy thà cưới di vật của người đã chết từ lâu như cô, cũng không thèm lấy tôi! Hoang đường không cơ chứ! Hơ! Đường đường là cậu chủ nhà họ Lệ, nhưng lại đi cưới di vật của một đứa trẻ sơ sinh đã chết từ lâu! Nhà họ Lệ còn mai táng rồi chuyển di vật của cô vào trong từ đường! Có nực cười hay không, hả?”

Mí mắt của Phong Lăng chợt giật mạnh, từ sau khi cô gặp Phong Minh Châu ở ngoài cửa, đây là lần đầu tiên cô nhìn cô ta bằng ánh mắt nghiêm túc và hơi ngạc nhiên.

Vừa trông thấy vẻ mặt này của Phong Lăng, Phong Minh Châu bỗng cười khẩy: “Chẳng lẽ, cô vẫn chưa biết chuyện này?”

Phong Lăng không nói gì, cảm xúc đó của cô biến mất ngay lập tức.

“Tôi còn thắc mắc tại sao hôm đó, anh ấy lại đột nhiên nói những lời như vậy ở nhà họ Phong, cái gì mà không cưới ai khác…” Giọng nói của Phong Minh Châu ngập ngừng chốc lát, sau đó cô ta lại cười lạnh: “Thì ra lúc đó, anh ấy đã biết rồi.”

Tiếp theo, Phong Minh Châu quay sang bên cạnh hừ một cái: “Hừ! Đê tiện!”

Trong phút chốc, Phong Lăng không nói thêm gì nữa. Một là vì cô đang tiếp nhận chuyện mà mình vừa biết được, hai là cô đang quan sát Phong Minh Châu. Qua nhất cử nhất động của cô ta, cô lờ mờ phát hiện cảm xúc của Phong Minh Châu đang không ổn định. Lần trước, cô nghe bà Phong nói, cảm xúc của Phong Minh Châu bất ổn, ngày nào cũng náo loạn, sau đó được bạn bè đưa ra nước ngoài để giải khuây. Nhưng sau khi đi chơi về, rõ ràng cô ta vẫn chưa tháo gỡ được vướng mắc trong lòng, thậm chí còn bế tắc hơn.

Dáng vẻ suy nhược tinh thần này của Phong Minh Châu khiến Phong Lăng thật sự không thể kiên nhẫn nói chuyện phải trái như bình thường với cô ta được nữa, nhưng chuyến đi này của Phong Lăng cũng không phải là vô ích.

Chí ít, cô đã biết một nguyên do.

Vì vậy ba năm trước, chuyện được gọi là liên hôn giữa hai nhà Phong - Lệ, cuộc hôn nhân khiến cô phá lệ mà một mình uống rượu cả đêm, cũng chỉ là ghen với chính bản thân mình?. Tìm đọc 𝘵hêm 𝘵ại || 𝘵𝐫𝘶m𝘵𝐫𝘶у𝓮 𝗇.𝙑𝙉 ||

“Người” mà Lệ Nam Hành cưới trước đây lại chính là di vật của cô?

“Tâm trạng của cô Phong không tốt, đưa cô ấy về đi.” Phong Lăng dặn dò hai thành viên của căn cứ đang đứng trước cửa một câu, cô không tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa mà quay người đi thẳng.

“Tôi còn chưa nói xong!” Thấy cô định bỏ đi, Phong Minh Châu vội vàng bước lên trước một bước, nhưng bị hai thành viên của căn cứ ở trước cổng chặn lại. Cô ta liền tức giận đến mức định đẩy hai người đó ra, lúc này Phong Lăng đã đi thẳng vào bên trong rồi, cũng không ngoảnh đầu lại.

Vừa đi vào trong căn cứ chưa được mấy bước, Phong Lăng đã cúi đầu xuống, vừa suy nghĩ vừa bước đi. Đột nhiên trong tầm mắt của cô xuất hiện một đôi giày da màu đen, nhìn lên trên nữa thì thấy một đôi chân khỏe khoắn thẳng tắp được bao trong chiếc quần dài màu đen. Ánh mắt cô khựng lại, cô ngước mắt lên thì chạm phải ánh mắt của Lệ Nam Hành.

Cô nhìn anh, trong phút chốc, bỗng nhiên Phong Lăng không biết mình nên nói gì, cô cứ lặng im mãi.

Lệ Nam Hành nhướng hàng lông mày nghiêm nghị lạnh lùng mà đẹp đẽ lên: “Cô vợ nhỏ định đi đâu đấy?”

Phong Lăng: “…”

Ngày trước, nghe thấy mấy chữ cô vợ nhỏ này, cô cứ tưởng là anh không biết xấu hổ mà trêu chọc mình. Bây giờ, đột nhiên cô biết được thì ra anh gọi theo cách xưng hô này thật sự là có căn cứ, trái tim cô lập tức đập mạnh dữ dội. Sau đó, cô lại nghĩ đến chuyện tự dưng mình lại đi ghen với bản thân nhiều năm như vậy, bỗng thấy hơi xấu hổ, cô không nói gì, mà định bỏ đi luôn.

Nhưng người đàn ông lại vươn cánh tay dài ra rồi kéo cô vào lòng mình, anh cúi đầu nhìn vào ánh mắt lúng túng, xấu hổ không dám nhìn thẳng vào anh của cô mà vui vẻ nói: “Đổi thành lúc trước, dù Phong Minh Châu có đợi ở bên ngoài cho đến chết, em cũng sẽ không ra ngoài gặp cô ta lấy một lần. Lần này thì hay rồi, tự em còn đi ra trước cơ đấy.”

Vì hơi thở gần kề của người đàn ông, Phong Lăng hơi ngoảnh mặt sang một bên: “Em không hề có hứng thú với những gì mà cô ta muốn nói, trước khi biết thân thế của mình, em cũng chẳng có chuyện gì phải bận tâm cả. Nhưng mấy ngày gần đây, em chỉ muốn biết rốt cuộc cô ta đang có tâm trạng thế nào, suy nghĩ ra sao mới có thể dùng cách ngu xuẩn như thế để đối phó với em. Vì vậy em mới bớt chút thời gian rảnh gặp cô ta một lần.”

“Cho nên?” Hơi thở của người đàn ông lướt nhẹ qua tai cô, thấy vẻ mặt lúng túng lúc này của cô, anh đoán ra cô đã biết được chuyện gì đó, nhưng anh không đả động đến, chỉ cười mà như không cười rồi thủ thỉ bên tai cô: “Em rút ra được kết luận gì?”

Còn có thể là kết luận gì chứ?

Từ nhỏ đến lớn, Phong Minh Châu luôn sống trong cái bóng của người em gái đã mất, sự chán ghét và căm hận sinh ra từ trong xương tủy cô ta đã quá rõ ràng rồi.

Cô không trả lời, nhưng rõ ràng Lệ Nam Hành đã nhìn thấu cô, anh giơ tay lên rồi dịu dàng vỗ vào bả vai cô như trấn an: “Cùng chung một dòng máu, nhưng môi trường lớn lên khác nhau nên mới có sự khác biệt lớn về tính cách như vậy. Từ nhỏ, em đã sống trong hang sói, thế nên em chẳng đòi hỏi gì nhiều, niềm vui đến rất dễ dàng. Nhưng có người, rõ ràng không phải lo cơm ăn áo mặc, từ nhỏ tới lớn bên cạnh đều có tất cả những thứ mình muốn, nhưng lại muốn quá nhiều.”