Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1258: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (518)



Trong giây phút nhìn thấy Phong Lăng, hai cụ già lập tức sững sờ tại chỗ.

Bà cụ Phong nước mắt lưng tròng nhìn cô, bà cụ run rẩy đưa tay lên, lại nhìn cô rồi lo lắng cuống cuồng nhìn về phía cánh rừng đang bốc cháy: "Chuyện này... Chuyện này... Cháu à... Đây..."

"Hai cụ đây là?" Lệ Nam Hành nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc từ trong ánh mắt của hai cụ già, anh cau chặt mày: "Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Bà cụ Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Phong Lăng nhưng trong giây phút thấy Lệ Nam Hành, bà cụ không kịp nói gì cả mà giơ cánh tay già nua lên chỉ vào chỗ đang hừng hực lửa: "Chúng đang ở trong đó, chúng nó vào tìm hai con, mau nghĩ cách cứu người đi!”

Vầng trán Lệ Nam Hành nhăn lại: "Chúng? Ai cơ ạ?"

Bà cụ Phong bỗng gào khóc thảm thiết, rồi bước nhanh đến ôm choàng lấy Phong Lăng nãy giờ vẫn đang thất thần đứng bất động tại chỗ, đồng thời bà cũng ghì chặt lấy cô khóc lớn: "Cháu gái của bà... Cháu là cháu của bà... Phong Lăng... Cháu gái ngoan của bà... Cuối cùng bà cũng gặp được cháu rồi! Nhưng phải làm sao bây giờ đây... Ba mẹ cháu vừa vào trong đó, chúng nghĩ cháu đang ở trong đấy, lại sợ hai cụ già chúng ta đi đứng bất tiện nên hai đứa nó đi vào tìm người trước, nhưng không hiểu sao lại bỗng cháy lớn như vậy... Bây giờ phải làm sao đây..."

Bà cụ Phong khóc nấc lên, dù đang khóc thút thít, lời nói đứt quãng nhưng vẫn đủ để Lệ Nam Hành nghe ra được nội dung trong đó.

Bỗng nhiên biết được Tần Thu và ông Phong lại ở trong cánh rừng kia, Lệ Nam Hành bình tĩnh nhìn thoáng qua Phong Lăng, cô vẫn chỉ đứng như trời trồng tại chỗ. Vì có người đang khóc lóc nức nở trong lòng nên cô không biết phải xoay sở thế nào, nhưng khoảnh khắc cô nghe nói ba mẹ ruột của mình đang ở trong biển lửa kia, tóc gáy đều dựng đứng lên.

Trong giây phút Lệ Nam Hành quay sang nhìn cô, cô cũng nhìn lại anh.

Khoảnh khắc chạm mắt nhau, do là thói quen được hình thành từ lúc ở căn cứ XI, nên dù bây giờ hai người không nói ra bất kỳ lời thừa thãi nào nhưng vẫn theo bản năng muốn lập tức chạy đi cứu người.

"Lửa cháy lớn như thế, sao họ lại vào trong đấy?" Lệ Nam Hành vừa nói vừa nhanh chóng lia mắt quan sát tình hình hỏa hoạn ở trong rừng, nghe thấy tiếng xe cứu hỏa đã đến gần, anh quay đầu lại nhìn về phía xe cứu hỏa rồi lập tức chạy đến chỗ đó.

Phong Lăng nghĩ người ở trong biển lửa kia là Tần Thu, là mẹ của cô, còn có một người ba từ trước đến nay chưa từng gặp mặt.

Ý thức mỏng manh còn sót lại cùng thói quen mỗi lần đi làm nhiệm vụ đã nhắc nhở Phong Lăng, thôi thúc cô phải lập tức chạy theo Lệ Nam Hành đến chỗ xe cứu hỏa để xin tham gia cứu viện. Nhưng bà cụ đang khóc thảm thiết như sắp ngất xỉu ở trước mắt khiến cô không sao lùi bước được, hai tay căng cứng buông thõng ở hai bên, nghe tiếng khóc xé ruột của người trong lòng, Phong Lăng cúi đầu nhìn bà ấy, khóe miệng cô khẽ giật nhưng lại chẳng biết nói gì, cũng không biết nên nói gì.

Đến thời khắc sống chết, chẳng ai còn tâm trạng để bận tâm đến cách xưng hô sao cho hợp với thân phận, sau khi cô hơi khựng lại một lát thì ngước mắt lên nhìn vào ông cụ đang bước đến kia: "Ông... Ông Phong, xin lỗi, bây giờ tôi cần phải đến tham gia cứu viện, cứu người ra trước rồi hẵng nói chuyện tiếp, được chứ?"

Ông cụ Phong nhìn cô một lúc lâu, ra sức kiềm chế tâm trạng lo lắng của mình rồi gật đầu với cô đáp: "Cháu muốn cứu viện thế nào? Lửa cháy lớn như thế, cháu tuyệt đối đừng đi mạo hiểm xông vào. Bây giờ, ba mẹ cháu đang nguy hiểm, nếu mà cháu cũng đi vào, lỡ lại xảy ra chuyện gì bất trắc thì chúng ta..."

"Tôi là thành viên của căn cứ XI, có kỹ năng cứu viện chuyên nghiệp, đã từng tham gia vào vô số nhiệm vụ còn nguy hiểm hơn thế này nên xin hãy tin tưởng tôi." Phong Lăng nói xong lại đỡ bà cụ Phong đang khóc lóc trong lòng mình đến trước mặt ông cụ, đồng thời nhanh chóng xoay người chạy theo Lệ Nam Hành đến chiếc xe cứu hỏa kia.

Ông cụ Phong nắm thật chặt bàn tay bạn già của mình, ánh mắt lo lắng hướng về phía cánh rừng đang rực lửa. Thời tiết quá hanh khô mà lửa thì càng lúc càng lớn, cánh rừng bạt ngàn như vậy, nói muốn cứu người nghe thì có vẻ không dễ dàng lắm.

Xen lẫn giữa tâm trạng lo lắng là niềm vui sướng khi rốt cuộc cũng thấy được Phong Lăng, hai loại cảm xúc này xung đột với nhau khiến hai cụ già không thể chịu đựng nổi đến mức đứng cũng không vững.

"Tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì... Tuyệt đối..." Bà cụ Phong ôm ngực, đôi mắt đã đỏ hoe, thỉnh thoảng nhìn vào biển lửa, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Phong Lăng rời đi, vừa nhìn vừa run giọng nói: "Ông nó ơi, đó là cháu gái của chúng ta..."

"Đúng vậy, là cháu gái của chúng ta." Ông cụ Phong cũng xúc động đáp: "Chỉ nhìn một cái thôi cũng nhận ra được con bé là một người dũng cảm và xuất sắc..."

Mấy chiếc xe cứu hỏa đã vào chỗ, Lệ Nam Hành lấy điện thoại ra liên lạc với trực thăng cứu viện của căn cứ XI gần nơi này nhất, khoảng chừng trong vòng nửa tiếng nữa sẽ bay đến đây. Bởi vì bọn họ thật sự có quan hệ với thành viên căn cứ XI nên đội cứu viện đành phải nghe theo yêu cầu của họ, lấy tất cả trang bị như mặt nạ chống độc cùng đồ phòng hỏa cách nhiệt dự phòng ở trong xe ra.

Trong suốt toàn bộ quá trình, Lệ Nam Hành đều giao tiếp bằng tiếng Anh với các nhân viên trong xe cứu hỏa, Phong Lăng vừa nghe vừa phối hợp, nhanh chóng thay đồ phòng hộ. Cô luôn giữ thái độ im lặng và không xen ngang. Trông cô khá bình tĩnh nhưng bàn tay khẽ run rẩy dưới lớp quần áo đã để lộ sự lo âu và hoảng sợ trong lòng cô.

Lửa lớn như thế, muốn cứu hai người ra thật sự quá khó khăn...

Nhưng họ là ba mẹ của cô.

Còn hai cụ già hiền lành kia, đó là ông bà nội của cô...

Đó đều là người nhà, là người thân mà cô chưa từng dám hy vọng xa vời rằng sẽ có.

Tại sao khu rừng lại đột nhiên cháy lớn như vậy? Tại sao hai vợ chồng ông bà Phong đột nhiên đến nơi đây? Tại sao họ lại đi vào trong?

Tại sao lại như vậy?

Sau khi trao đổi xong, Lệ Nam Hành quay đầu lại nhìn Phong Lăng, thấy tay cô đang run rẩy, nắm thật chặt lấy đai thắt lưng của mình, anh nhìn lên khuôn mặt đối phương, những lúc như thế này, dù anh nói lời quan tâm nào cũng không có tác dụng gì nên anh chỉ nhìn cô, cất giọng trầm thấp: "Được không?"

Phong Lăng không đáp mà chỉ quả quyết cầm lấy mặt nạ chống độc đội lên đầu, xem như là đáp án.

Thế lửa trong rừng rất lớn, Lệ Nam Hành không muốn để Phong Lăng mạo hiểm đi vào, nhưng số nhiệm vụ cứu viện mà cô từng tham gia không hề ít, nhiệm vụ nguy hiểm hơn bây giờ cũng có. Bây giờ, người ở trong kia là ba mẹ của mình, Phong Lăng càng không thể ở lại bên ngoài, cô ắt phải theo anh vào cứu người.

"Sau khi đi vào, mọi việc đều phải nghe theo sự chỉ huy của anh, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì hay nhìn thấy bất cứ bất kỳ tình huống gì, em cũng không được hành xử theo cảm tính." Lệ Nam Hành nhắc nhở, giọng nhỏ đến mức chỉ để mình cô nghe thấy.

Phong Lăng đã đeo xong mặt nạ phòng độc, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Rõ."

Biển lửa ngút ngàn nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, cảm giác nóng rát ùa tới từ cánh rừng, khói dày khiến mắt người cay xè.

Cho dù là ai cũng không ngờ được, giây trước họ còn đang dự định về lại cánh rừng này, đổi một bộ chăn lông êm ấm để sống qua mùa Đông buốt giá, trong chớp mắt, cánh rừng này đã bị biển lửa nuốt chửng.