Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1288: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (548)



Bắt đầu từ lúc đó, trên gương mặt của Tổng Giám đốc Lệ đã viết mấy chữ vô cùng rõ ràng: Tâm trạng của ông mày đang rất không vui!

Sau khi cuộc họp tạm ngừng, mọi người đều thở phào một hơi. Ai về vị trí của người nấy vội vàng làm việc để tránh tai bay vạ gió. Dẫu sao một khi Tổng Giám đốc Lệ thật sự nổi điên lên, anh có thể cùng lúc tống khứ trưởng phòng của vài phòng đi bất cứ lúc nào ngay. Nửa năm trước, khi vừa tiếp nhận Lệ thị, anh đã cơ cấu lại hết nhân viên phía dưới, nên bây giờ tiếp diễn cũng không phải là không có khả năng.

Hiện tại, ai có thể tránh được là tránh, dù gì vẻ mặt lúc xem điện thoại của Tổng Giám đốc Lệ ban nãy cũng tệ đến mức dọa người.

Còn Dư Tranh lại xui xẻo hơn, vì là thư ký nên dù có thể nào, anh ta cũng phải bất chấp khó khăn đi vào đây để giao tài liệu cuộc họp.

“Tổng Giám đốc Lệ.” Sau khi đặt tập tài liệu xuống, Dư Tranh thấy Lệ Nam Hành lạnh lùng ngồi dựa vào chiếc ghế da sau bàn làm việc không lên tiếng. Bây giờ, anh không còn nhìn điện thoại tiếp nữa mà chỉ cầm máy trong tay, có vẻ như sắp bị anh bóp nát đến nơi.

Sau khi do dự một lúc, Dư Tranh cố gắng dùng giọng nói như đang khẩn cầu sự sống, chầm chậm nói: “Đây là tài liệu của cuộc họp ban nãy. Dù cuộc họp chỉ tiến hành được một nửa, nhưng tài liệu chỉnh sửa của nửa cuộc họp và cả tình hình tổng quát mà các phòng cần giao lại cũng đều đã được tổng kết xong, sếp xem một chút đi ạ.”

Lệ Nam Hành nhìn tập tài liệu đột nhiên được đặt lên bàn, ánh mắt lạnh băng của anh dần có hồn hơn: “Sắp tới có chuyến nào đến Anh công tác mà tôi cần phải đi hay không, hoặc cậu cũng có thể sắp xếp cho tôi một chuyến công tác đến Anh làm việc không?”

“Đến Anh ạ?” Dư Tranh ngẩn ra một lúc, không hiểu Tổng Giám đốc Lệ đột nhiên muốn đi Anh để làm gì. Nhưng anh ta vẫn nghiêm túc cầm máy tính bảng lên kiểm tra một lúc, sau đó đáp: “Tổng Giám đốc Lệ, sắp tới anh không có lịch trình tới Anh, nhưng những chuyến đi đến Washington, Los Angeles và New York thì rất nhiều. Gần đây, việc mở rộng hợp tác của Lệ thị ngày càng tốt, những sự kiện cần anh có mặt cũng ngày một nhiều. Đây đều là những sự kiện anh bắt buộc phải đi, còn Anh thì…”

Dư Tranh lại nhìn mấy trang phía sau của bảng lịch trình: “À, ba tháng nữa có một hoạt động triển lãm kết hợp với sứ đoàn ngoại giao của Anh ở Los Angeles, hoạt động này vừa được được xác định cách đây không lâu. Nhưng cũng là người bên Anh đến đây, chứ anh không cần phải đi đâu.”

Lệ Nam Hành xoa ấn đường: “Sắp xếp một vài công việc ở Anh cho tôi.”

Dư Tranh thật sự cảm thấy mờ mịt, Lệ thị không có nhiều mối quan hệ làm ăn với công ty ở Anh, hơn nữa hoạt động cần đích thân Lệ Nam Hành ra mặt ở Anh cũng chẳng có bao nhiêu. Nhưng Tổng Giám đốc Lệ đã đích thân hạ lệnh thì chắc anh có việc gì cần làm ở Anh rồi.

“Tổng Giám đốc, anh có biết Tập đoàn MN ở London không?” Dư Tranh hỏi.

Đầu lông mày nghiêm nghị của Lệ Nam Hành khẽ nhíu lại, anh hờ hững nhìn Dư Tranh: “Biết, Tập đoàn MN làm sao?”

“Khi Tập đoàn MN vẫn là một văn phòng làm việc nhỏ, có gửi đến tập đoàn chúng ta một văn bản hợp tác. Lúc đó bản hợp đồng này bị ngâm, mãi chưa được duyệt. Bây giờ văn phòng đó đã biến thành Tập đoàn MN, quả thực không thể coi thường. Bây giờ chúng ta có thể xem xét cẩn thận tài liệu này, nếu thật sự có thể hợp tác, chắc Tổng Giám đốc phải đích thân đi một chuyến đến Anh đấy ạ.”

Phòng làm việc lúc trước của Quý Noãn đã gửi văn kiện xin hợp tác với Lệ thị ư?

Chắc chuyện này xảy ra trước khi anh quay về Lệ thị, bằng không trong tình huống có anh ở đây, anh mà từ chối yêu cầu từ phòng làm việc của Quý Noãn thì cái gã Mặc Cảnh Thâm kia sẽ là người đầu tiên đến gây phiền phức cho anh.

“Cầm đến đây để tôi xem.”

“Vâng.”

Dư Tranh vội gọi điện bảo người ở phòng thư ký tìm văn kiện xin hợp tác lúc trước. Hiệu suất công tác của người ở phòng thư ký rất nhanh, đặc biệt là khi nghe thấy Tổng Giám đốc Lệ

muốn xem, tốc độ lại càng nhanh hơn. Mười phút sau, cánh cửa phòng làm việc của tổng giám đốc vang lên tiếng gõ, có một thư ký khác mang tập tài liệu đó vào.

Sau khi nhận lấy, Dư Tranh mở cái túi đựng tập tài liệu đó ra, sắp xếp lại theo thứ tự trước, sau và mức độ quan trọng, rồi mới đặt nó trước mặt Lệ Nam Hành.

Dù thư ký Dư là đàn ông, nhưng anh ta đã ở Lệ thị nhiều năm, làm việc rất chu đáo và cẩn thận. Trước đây, khi em họ Lệ Cẩm Sắt của anh còn quản lý công ty, vẫn luôn khen ngợi người thư ký này. Dù bình thường Lệ Nam Hành không nói chuyện nhiều với anh ta, nhưng không thể không thừa nhận rằng người này thật sự là một người trợ lý đắc lực.

Lệ Nam Hành lại liếc nhìn Dư Tranh một cái, sau đó cầm tập tài liệu đó lên xem.

Thấy Tổng Giám đốc Lệ không muốn nhiều lời, Dư Tranh đánh mắt ra hiệu cho người thư ký kia, sau đó hai người họ lặng lẽ lui ra ngoài.

Phòng làm việc yên tĩnh trở lại, Lệ Nam Hành đọc nội dung trên tài liệu, sau đó lật giở trang tiếp theo.

Trước lúc ông Phong qua đời, anh đã hứa với ông ấy sẽ để Phong Lăng rời khỏi căn cứ XI, để cô quay lại cuộc sống vui vẻ, yên bình mà một cô gái bình thường nên có. Cũng đã đồng ý sau khi Phong Lăng quay về nhà họ Phong, sẽ cho cô có một khoảng thời gian riêng, để cô dần trưởng thành ở thế giới bên ngoài căn cứ. Nếu Phong Lăng vẫn không chủ động liên lạc với anh, anh sẽ cho cô thêm thời gian. Chỉ khi không còn ai và thứ gì vướng víu phía sau, cô mới có thể toàn tâm toàn ý đi tìm được điểm đột phá, chứ không chỉ hạn chế trong những chuyện mà mình đã từng trải qua trong quá khứ.

Nửa năm đã trôi qua, Phong Lăng đã đi Anh lâu bao nhiêu, Lệ Nam Hành cũng bị ông cụ Lệ ép quay về tiếp nhận cơ nghiệp của gia tộc lâu bấy nhiêu.

Cô đang nỗ lực học tập, đang sải cánh vươn xa trong thời gian ở bên ngoài. Anh cũng đã từ bỏ thân phận người phụ trách của căn cứ XI, cả ngày chỉ ở Lệ thị to lớn này nhìn những con số tài chính khô khan vô vị và những văn bản cần anh ký tên, rồi còn phải vật lộn với những con cáo già giết người không thấy máu trong giới kinh doanh.

Phong Lăng theo ông Saint học tập một năm, bây giờ mới vừa được nửa năm. Lệ Nam Hành biết cô ở cạnh Quý Noãn, mọi việc đều rất suôn sẻ và an toàn. Anh có thể nắm rõ tiến độ trong học tập và tình hình hiện giờ của cô, xác nhận cô không có vấn đề gì. Thi thoảng anh còn có thể nhìn thấy mấy bức hình của cô do người cung cấp tin tức bên đó gửi đến.

Nhưng một tiếng đồng hồ trước, Tiểu Hứa nhận được hình ảnh của người cung cấp tin tức. Sau khi hiểu được tình hình vừa xảy ra thì đã gọi điện thoại về thông báo.

Trong bức hình, người đàn ông mang dòng máu lai cùng đến trung tâm thương mại và bệnh viện với Phong Lăng, ánh mắt anh ta luôn dán chặt vào Phong Lăng. Đàn ông thì luôn hiểu đàn ông, Lệ Nam Hành nhìn ra được đây là ánh mắt khi một người đàn ông nhìn thấy con mồi mà mình hứng thú.

Vẫn còn mấy bức hình nữa là hình chụp lúc Phong Lăng và người đàn ông mang dòng máu lai đó ngồi trên xe, tư thế của người đó rất mờ ám, người đó đối diện với Phong Lăng ở khoảng cách rất gần.

Nội dung mà Tiểu Hứa vừa nói trong điện thoại ban nãy như sau: “Người này tên là Ain, là Phó Chủ tịch ngân hàng quốc tế London, cũng là em họ của ngài Saint. Lúc trước, bọn họ không hay thấy anh ta, nhưng dạo gần đây anh ta thường xuyên xuất hiện bên cạnh Phong Lăng. Năm nay anh ta ba mươi ba tuổi, là một trong những người rất có bản lĩnh trong giới tài chính.”

Lệ Nam Hành lại nhìn bức ảnh có tư thế thân mật của Phong Lăng và Ain ở trên xe trong điện thoại, anh để tập tài liệu trong tay lên bàn làm việc, sau đó gọi điện thoại nội bộ: “Dư Tranh, sắp xếp lịch trình hợp tác với Tập đoàn MN ở London cho tôi.”