Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1309: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (569)



M

ấy ngày nay, vốn dĩ Phong Lăng định về Anh một chuyến, qua chỗ ông Saint mấy ngày, nhưng đột nhiên Quý Noãn xảy ra chuyện nên kế hoạch định trước của cô đã bị đảo lộn.

Nếu chỉ là đau ốm vặt thì không sao, nhưng Bác sĩ Tần lại cất công bay từ Hải Thành sang Mỹ, rồi quá cảnh ở New York để đến Los Angeles. Nếu không phải là chuyện lớn thì Bác sĩ Tần sẽ không bảo cô hãy chuẩn bị tâm lý.

Vì vết thương của Quý Noãn là do trúng đạn, hơn nữa còn là vị trí dưới cổ khoảng ba thốn*. Vị trí đó chẳng khác nào là một vết thương trí mạng.

(*) Ba thốn三寸: đơn vị xác định vị trí huyệt trong châm cứu, 1 thốn rơi vào khoảng ~2 cm (tùy từng người).

Phong Lăng đứng bật dậy, đến quần áo cũng không kịp thay, đồ cũng chẳng kịp thu dọn, cứ thế đi thẳng ra ngoài.

“Ớ, chị đi đâu thế?” Tần Thư Khả vẫn ở bên ngoài, chưa đi xa. Nghe thấy tiếng cửa mở, cô ngoảnh lại thì thấy Phong Lăng bước rất nhanh ra ngoài.

Từ trước đến nay, Phong Lăng đều không quen đi giày cao gót. Nhưng có một vài trường hợp để phối hợp với bộ đồ trên người nên bắt buộc cô phải đi. Hôm nay cô ăn vận đúng như vậy, bình thường, miễn là đi giày cao gót thì Phong Lăng không thể nào đi nhanh được, nhưng hôm nay, cô lại bước nhanh như gió.

“Một người bạn của chị bị thương nặng đang nguy kịch, bây giờ chị phải đến Los Angeles một chuyến. Lát nữa, chị sẽ cùng Bác sĩ Tần đến đó. Mọi chuyện phía công ty, em giúp chị lo liệu vài ngày nhé.” Phong Lăng không quay đầu lại, cứ thế vội vàng rời đi.

Tần Thư Khả nghe ra được tính nghiêm trọng trong giọng nói của cô, nhanh chóng đi theo: “Ai thế chị? Los Angeles? Bị thương nặng? Không lẽ là Lệ Nam Hành?”

Giọng Phong Lăng trầm xuống: “Quý Noãn.”

Bấy giờ bước chân của Tần Thư Khả mới khựng lại.

Quý Noãn.

Hèn gì Phong Lăng gấp gáp đến vậy, Tần Thư Khả đã nhiều lần nghe thấy Phong Lăng nhắc đến cô Mặc. Đây thật sự có thể coi là một người bạn rất quan trọng trong số những người bạn ít ỏi của Phong Lăng.

Biết Tần Thư Khả làm việc rất đáng tin, nên Phong Lăng rất yên tâm về phía New York. Cô đi thẳng đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, lúc vào trong xe thì thay sang giày bệt, sau đó lái xe vù vù đến sân bay.

Tới sân bay, đúng lúc Tần Tư Đình cũng vừa hạ cánh, chuẩn bị chuyển chuyến bay đến Los Angeles. Hai người chạm mặt, cũng không kịp hỏi han mà cùng chọn chuyến bay gần nhất luôn.

Lúc ngồi trong phòng chờ, Phong Lăng vẫn nhận điện thoại từ phía công ty. Tần Tư Đình đi mua hai cốc cà phê về, thấy Phong Lăng đang bận rộn, anh ta cũng không nhiều lời. Liếc mắt nhìn đồng hồ, thấy còn nửa tiếng nữa mới lên máy bay, anh ta để cốc cà phê trong tay xuống chiếc ghế bên cạnh cô.

Phong Lăng cúp máy, ngoảnh sang nhìn cốc cà phê ở bên cạnh, sau đó lại nhìn Tần Tư Đình: “Xin lỗi Bác sĩ Tần, phía công ty có chút việc. Tôi vừa tiếp quản công ty được mấy tháng, vẫn còn rất nhiều việc cần xử lý.”

“Không sao, chắc chắn là bây giờ cô sẽ bận rộn hơn ngày xưa rất nhiều.” Tần Tư Đình mỉm cười với vẻ rất thông cảm: “Ngày xưa, cô là một Tiểu Phong Lăng chỉ biết nghe mệnh lệnh làm việc trong căn cứ XI, bây giờ cuối cùng cô cũng đã trưởng thành, trở thành Tổng Giám đốc Phong rồi.”

Phong Lăng phì cười: “Tổng Giám đốc gì chứ, bảo một người hoàn toàn không biết gì về những thứ này dứt bỏ hết mọi thứ trước đây, ngậm đắng nuốt cay, bắt đầu đi học những thứ mà mình chưa từng tiếp xúc bao giờ. Đối với tôi mà nói, chỉ là trọng trách không thể không gánh vác thôi.”

Tần Tư Đình cầm cốc cà phê, không vội uống ngay mà cứ nhìn chằm chằm vào cô: “Vì Lệ Nam Hành kiên quyết cắt đứt mọi thứ trước kia của cô nên cô mới luôn thờ ơ, lơ cậu ta như vậy sao?”

Nào chỉ có thế?

Mười tháng trước, tên khốn kiếp đó đã ép cô từ Anh về, rồi còn cầm thú tới mức giày vò cô trên xe mấy tiếng đồng hồ, làm cô đau đến nỗi bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

“Tôi không thờ ơ với ai cả.” Phong Lăng cũng cầm cốc cà phê lên, mở chiếc nắp bên trên ra rồi thổi nhẹ, động tác bình tĩnh tự nhiên. Ngoài mặt cô vẫn giả bộ tươi cười: “Nhưng dẫu sao con đường này cũng là anh ấy chọn giúp tôi. Về nhà họ Phong, về New York đều là con đường mà bây giờ tôi bắt buộc phải đi. Nếu bởi vì anh ấy mà tôi bỏ dở giữa chừng, hoặc là giữa chừng anh ấy hối hận rồi muốn đến quầy rầy cuộc sống hiện tại của tôi. Vậy thì có lẽ chỉ số IQ của anh ấy có vấn đề rồi.”

Đương nhiên là cô hiểu suy nghĩ của Lệ Nam Hành.

Cô không làm gì, cũng không ầm ĩ trước mặt anh. Cô chỉ đang tôn trọng con đường mà anh lựa chọn giúp cô và cố gắng bước đi thật vững vàng trên con đường đó thôi.

Nhưng chuyện này chẳng khác nào đang dằn vặt Lệ Nam Hành, bắt anh phải chịu đựng. Cái kiểu không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, ngày nào cũng phải đè nén thế này cũng có thể khiến anh bứt rứt đến chết.

Cô việc gì phải tức giận thêm nữa?

Sự trừng phạt im lặng như thế này đã là đủ rồi.

Phong Lăng nhấp một ngụm cà phê, cũng không muốn nói nhiều về chuyện của Lệ Nam Hành nữa, cô chỉ hỏi: “Anh nhận định thế nào về vết thương của Quý Noãn?”

“Tôi đã gọi điện hỏi bạn bè ở bệnh viện mà Quý Noãn đang nằm điều trị, chỗ cô ấy bị thương là trung khu thần kinh ở đầu và cột sống.” Vừa nhắc đến Quý Noãn, vẻ mặt của Tần Tư Đình cũng hơi nghiêm lại, dẫu sao đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng con người: “Tình hình cấp cứu trước mắt, tôi thấy không khả quan cho lắm, rất có khả năng sẽ không qua khỏi.”

Vừa nghe thấy câu nói này, lông mày của Phong Lăng hơi nhíu lại, bàn tay đang cầm cốc cà phê cũng siết chặt.



Tần Tư Đình vừa ngồi máy bay cả đêm từ New York đến Los Angeles đã vội vã đến bệnh viện lúc sáng sớm.

Đèn phòng cấp cứu cũng đã sáng suốt một đêm. Đến khi Tần Tư Đình tới nơi, Quý Noãn vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu.

“Vào trong bao lâu rồi?” Tần Tư Đình đi thẳng qua đó rồi hỏi.

Lệ Nam Hành kẹp điếu thuốc trong tay, nhưng anh không hút mà chỉ ngồi cả đêm ở đây như vậy với Mặc Cảnh Thâm. Anh quay sang nhìn Tần Tư Đình rồi nói với giọng hờ hững: “Đã hơn mười hai tiếng đồng hồ rồi.”

Mười hai tiếng đồng hồ.

Vẫn chưa thông báo tử vong.

Nếu là bình thường, có lẽ bệnh nhân vẫn còn khả năng cứu sống, nếu không thì sẽ không gắng gượng được lâu như vậy.

Tần Tư Đình gật đầu: “Ngày xưa, lúc tôi và Bác sĩ Wendell cứu sống cậu ở Los Angeles, y thuật và tài gắp đạn ở các vị trí nguy hiểm của Bác sĩ Wendell vô cùng thành thục. Ngày đó, tôi cũng chỉ phối hợp giúp ông ấy một tay trong phòng phẫu thuật thôi. Dù bây giờ tôi không có mặt, tôi tin ông ấy cũng có đủ năng lực để cứu sống Quý Noãn. Dẫu sao đã lâu thế rồi mà vẫn chưa có thông báo tử vong, thôi thì chúng ta cứ chờ đi.”

Dù thân thủ của Lệ Nam Hành rất tốt nhưng ngày xưa, khi ở trong căn cứ XI, anh cũng đã phải làm vô số các nhiệm vụ lớn nhỏ, bị thương không ít lần, cũng không phải chỉ lần một lần hai cận kề cái chết.

Đến chính bản thân anh cũng không nhớ rõ, rốt cuộc vị Bác sĩ Wendell của Los Angeles này đã từng gắp đạn ra cho mình bao nhiêu lần.

“Người sốt sắng bây giờ là tôi à?” Lệ Nam Hành hất cằm về phía “tảng đá” trên băng ghế dài trước cửa phòng cấp cứu.

Máu dính trên người Mặc Cảnh Thâm đều là của Quý Noãn, vết máu đã khô, nhưng người thì vẫn chưa được đẩy ra.

Mới chỉ một đêm, nhưng xung quanh cằm của Mặc Cảnh Thâm đã mọc lún phún râu. Cả người anh ta đều là máu, trông nhếch nhác tới mức đến Tần Tư Đình cũng sắp không nhận ra.

Cuối cùng bác sĩ cũng bước ra ngoài và thông báo ca phẫu thuật thành công. Nhưng bệnh nhân vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm vô cùng đáng lo ngại, Quý Noãn buộc phải chuyển vào phòng hồi sức cấp cứu, tạm thời họ vẫn chưa thể vào thăm. Mặc dù tất cả mọi người ở bên ngoài đều không nhiều lời, nhưng rõ ràng ai nấy đều thở phào.

Ít ra thì phẫu thuật cũng đã thành công, phải chịu đựng qua giai đoạn nguy hiểm cũng tốt hơn rất nhiều so với việc thông báo tử vong. Như vậy chí ít vẫn có thể dựa vào sức sống của chính Quý Noãn để chống đỡ thêm ít ngày.