"Nhưng chắc điều khiến cô Phong thất vọng hơn là Phong Minh Nhất tôi trước giờ luôn là kiểu người không chịu thua người khác, tất cả tài sản cùng doanh nghiệp gia tộc đứng tên cô hiện tại vốn dĩ đều thuộc về tôi cả." Phong Minh Nhất nói chuyện rất thẳng thắn, gã cũng không coi Phong Lăng ra gì nên chẳng thèm nói dối lấy một câu: "Nếu cô chỉ ham mê chức vụ tổng giám đốc này thì tôi có thể cho phép cô tiếp tục ngồi trên vị trí đó, nhưng ngoài việc đó ra, cô đừng hòng lấy được thứ gì khác, nếu không..."
Đôi mắt đen láy của Phong Lăng nhìn gã không hề có chút e dè sợ hãi nào, hình như cô đã nhìn thấu được suy nghĩ của gã.
Thấy đến nước này mà thái độ của đối phương vẫn chưa hề mềm mỏng, Phong Minh Nhất híp mắt lại, lời muốn nói đến đầu môi liền dừng lại, gã dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô.
"Hình như anh Phong đã hiểu lầm mục đích hôm nay tôi đến đây rồi.”
"Ồ? Vậy hôm nay cô tới đây làm gì? Chẳng lẽ chỉ đến để thăm người anh nuôi của mình thôi à?"
"Hôm nay tôi đến đây chẳng qua là để mời anh Phong đánh cược với tôi một ván!" Phong Lăng mỉm cười, đây là đòn đánh trả hoàn mỹ nhất đối với thái độ hung hăng đắc chí vừa rồi của Phong Minh Nhất.
"Đánh cược? Cô lấy gì đánh cược với tôi? Hình như cô còn chưa cầm chắc được tiền cược của mình nữa là, hơn nữa tôi còn có thể đoạt lại dễ như ăn cháo. Cược à? Cô có tư cách này sao?" Phong Minh Nhất ngả người dựa vào lưng ghế da phía sau.
"Tóm lại là tôi cũng sẽ không giở trò gian lận gì được, chẳng lẽ như vậy mà anh Phong vẫn sợ?"
Thấy thái độ này của cô, hình như lửa chiến trong người Phong Minh Nhất cũng bị đốt lên, gã híp mắt lại rồi nhìn cô đầy hứng thú. Trong giới kinh doanh, ai ai cũng bụng dạ nham hiểm, rất hiếm khi thấy được một người có ánh mắt trong trẻo như vậy mà hơn nữa, đây còn là một cô gái.
Vứt bỏ những ràng buộc giữa gã và nhà họ Phong, chỉ nhìn mỗi cô thôi, gã đã nổi lên ham muốn vấy bẩn mọi thứ trong đôi mắt tinh khiết đó, sao một người như vậy có thể tồn tại trong giới kinh doanh này được chứ?
"Thế hãy cược là tôi có thể vượt qua sóng gió lần này đi, anh thấy thế nào?"
Giọng nói của Phong Lăng lạnh như nước suối, mặc dù từ đầu đến cuối, cô không hề bỏ lỡ bất cứ vẻ mặt nào của Phong Minh Nhất, nhưng cô cũng không có phản ứng dư thừa nào.
Phong Minh Nhất nhìn cô, trong mắt nhuốm màu một loại tâm tình không tên.
Thật ra, đúng là gã rất muốn công khai đánh cược một ván với cô nhưng theo lời Tổng Giám đốc E đã nói, không biết ai là người chống lưng cho cô ngay từ ban đầu, giúp cô dẹp yên mọi chuyện. Bây giờ gã cũng chỉ có thể nắm được chút phần thắng từ chỗ Tổng Giám đốc E, nếu muốn đổi cách chơi khác, gã cũng không còn có cách nào để dừng lại.
Huống hồ Tổng Giám đốc E vẫn còn đang chờ cô tự mình dâng tới cửa.
"Nếu như tôi thắng thì sao?" Phong Minh Nhất hỏi.
"Tôi không thích nếu như." Phong Lăng lạnh lùng trả lời: "Nhưng nếu như anh thật sự thắng thì chính hai tay tôi sẽ dâng quyền điều hành của Phong thị lên cho anh, vĩnh viễn không hối hận. Ngược lại, nếu tôi thắng, anh phải trả TMing về lại Phong thị và chữ ‘Phong’ trong tên anh cũng hoàn toàn mất đi hiệu lực của nó. Về sau anh không còn liên quan gì đến nhà họ Phong nữa."
Bây giờ Phong Lăng đàm phán vô cùng rõ ràng, không thừa một câu một chữ nào, hiện tại cô đã có thể nói chuyện theo cách của một doanh nhân thực thụ rồi.
"Ha!" Phong Minh Nhất cười gằn một tiếng: "Quả là người lớn lên từ trong căn cứ quân sự, cách nói chuyện luôn một là một, hai là hai, còn không chừa đường lui cho bản thân. Vậy tôi đành phải chờ cô tự dâng quyền điều hành của Phong thị vào tay mình thôi."
Phong Lăng cười nhạt: "Vậy à? Nếu cả hai bên đều không nghĩ rằng bản thân sẽ thua thì giờ hãy viết cam kết đi, tránh để sau này lại hối hận!”
Cô vừa nói vừa đứng dậy đưa đến trước mặt gã một tập tài liệu, nội dung cá cược đều ghi hết lên trên đó.
"Cô đã tính toán kỹ từ trước rồi à?" Phong Minh Nhất nhìn chữ đề trên mặt giấy, lại nhìn Phong Lăng vẫn luôn bình tĩnh không lộ sơ hở kia, bỗng chốc gã lại hoài nghi phải chăng bản thân đã tính bước rồi, bởi vì cô thật sự quá bình tĩnh, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn từ trước.
"Nếu như có thể, tôi hy vọng anh nhanh chóng từ bỏ cái họ Phong này, rồi cút khỏi TMing." Phong Lăng lạnh lùng liếc gã một cái, sau khi gã ký tên xong thì cầm lấy bản cam kết, cô lập tức xoay người rời đi.
…
Cầm cam kết cá cược có chữ ký của Phong Minh Nhất về lại chi nhánh công ty ở Washington, sau khi Phong Lăng vào phòng làm việc, cô lập tức liên lạc mấy người phụ trách có liên quan ở bên phía Fifth Avenue.
Sau khi tra được lịch trình của Tổng Giám đốc E, cô biết được tối mai, ông ta sẽ mở tiệc tiếp đãi rất nhiều các đối tác mới ở bên này, cũng biết được địa điểm là ở một biệt thự trên núi nào đó của Washington, Phong thị cũng trong danh sách được mời.
Theo lý mà nói, cho tới nay, Phong thị vẫn chưa có hợp tác nào liên quan đến công ty tài chính nổi tiếng ở Washington này, lần này cũng là nhờ vào sự móc nối của người phụ trách từng là người quen cũ với cha cô nên họ mới có thể liên hệ được. Kết quả bây giờ bên đối tác lại đổi người nên cô chẳng nghe ngóng được gì về vị Tổng Giám đốc E này, cũng không có giao tình gì với ông ta.
Nhưng xem danh sách khách mời, phần lớn đều là công ty rất hưng thịnh của giới người Hoa ở Mỹ, tuy Phong thị không nhỏ, nhưng nếu họ muốn đứng vào trong hàng ngũ đó thì cũng có hơi gượng ép, huống hồ cô còn chưa từng gặp Tổng Giám đốc E.
Tại sao lại mời cô?
Tại sao khi ở trước mặt cô, Phong Minh Nhất cứ nhắc đi nhắc lại là vị Tổng Giám đốc E này mới là người có thể giúp cô?
Trong chuyện này có liên quan gì sao?
..
"Chị có chắc là muốn tham gia tiệc chiêu đãi tối nay không?" Tần Thư Khả khó hiểu nhìn tấm thiệp mời kia hồi lâu: "Chẳng lẽ chỉ có một mình em cảm thấy đằng sau ắt có mưu mô cạm bẫy gì đó sao?"
Nói xong cô ấy lại nhìn mọi người ở xung quanh.
Mấy người ở đây đều là trợ lý thư ký của Phong Lăng, nghe cô ấy nói xong, họ gần như đồng thanh mở miệng: "Không chỉ mình chị đâu."
Sau khi nói xong, ánh mắt lại đồng loạt nhìn sang Phong Lăng.
Phong Lăng đang ký tài liệu, bình tĩnh cầm chắc cây bút trong tay, ký xong bèn ngước mắt lên nhìn bọn họ: "Chị biết chứ."
"Thế sao chị còn đi?"
Phong Lăng đẩy tập tài liệu đã ký tên lên phía trước rồi hờ hững nói: "Tự chị có tính toán riêng nên mọi người cứ yên tâm, nếu thật sự gặp phải bất trắc gì thì người gặp xui xẻo cuối cùng cũng không phải là chị đâu."
Tần Thư Khả: "... Nhưng bây giờ dù gì chị cũng đang lăn lộn trong giới kinh doanh, chứ không còn quẩn quanh trong vòng tròn hô đánh hô giết, chỉ giải quyết bằng vũ lục kia nữa. Lỡ đâu có người vừa mắt chị, sau đó chuốc thuốc thì chị làm được gì không?"
Phong Lăng nhíu mày: "Vừa hay em cũng đã nhắc nhở chị."
"Thế là?" Tần Thư Khả nhìn cô: "Chị cũng cảm thấy có khả năng này?"
"Có." Phong Lăng hờ hững: "Có thì cũng phải đi."
"Chị..." Tần Thư Khả thấy cô đã hạ quyết tâm thì tức giận nghiến răng ken két: "Chị điên rồi à? Biết rõ người ta không có ý tốt với mình rồi mà vẫn còn đi, lỡ như chị gặp phải chuyện gì thật thì đến lúc đó, ngay cả khả năng tự vệ cũng trở nên vô dụng. Với kiểu biệt thự giữa núi rừng không bóng người đó, chị có chạy cũng không kịp thoát, mà cảnh sát cũng không đến kịp lúc được."
Sau khi nói xong lại thấy Phong Lăng không đáp lời, thậm chí còn không giải thích thêm câu nào, Tần Thư Khả lập tức cầm điện thoại lên, vừa im lặng mở danh bạ vừa chạy ra ngoài, đến khi tìm được cái tên cần tìm thì cũng đã đến cửa, đang định nhấn nút gọi đi. "Thư Khả, em đang điện cho ai đấy?" Giọng nói lạnh lẽo của Phong Lăng bỗng truyền từ sau lưng tới.