Lệ Nam Hành nhìn Phong Lăng một lúc, sau đó anh lại cúi đầu nhìn cánh tay của mình rồi khẽ cử động vài lần, ngầm ra hiệu vết thương không nghiêm trọng: "Không sao cả! Không phải chuyện gì to tát đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi!"
"Vết thương ngoài da thôi mà khiến anh không động đến tay phải của mình suốt cả ngày nay?" Không phải Phong Lăng chưa từng bị thương nên cô không dễ dàng bị anh lừa như vậy. Cô đi thẳng vào trong, đứng ở trước mặt anh: "Nâng tay lên để em xem nào."
Lệ Nam Hành hơi cụp mắt nhìn người con gái đang đến gần mình. Anh nhìn mái tóc dài buông xõa sau vai của Phong Lăng rồi lại nhìn bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái mà cô đang mặc, rõ ràng cô vừa mới về phòng, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên đến chỗ của anh.
Anh khẽ cười: "Cố ý đến đây chăm sóc anh đấy à?"
Phong Lăng không trả lời, cô chỉ nhìn cánh tay vẫn chưa dám cử động mạnh của anh. Cô đưa tay ra rồi xắn ống tay áo vẫn chưa được cài khuy lên, phía trên được quấn một lớp băng gạc trắng từ cổ tay đến tận khuỷu tay, có thể thấy bề mặt vết thương rất lớn, ánh mắt cô chợt khựng lại, sau đó ngước lên nhìn anh: "Rốt cuộc sao anh lại bị thương?"
Đối diện với ánh mắt nhạy bén của cô, Lệ Nam Hành khẽ cong môi: "Anh gặp phải kẻ thù không đội trời chung khi còn làm nhiệm vụ ở trong căn cứ trước đây. Đối phương phát hiện ra tung tích hiện tại của anh nên bọn chúng đã lên kế hoạch trả thù anh ở khắp mọi nơi. Bây giờ anh ở bên ngoài thì không giống như lúc còn ở căn cứ nữa, rất nhiều chuyện cần anh phải tự mình ra mặt can thiệp, có cẩn thận thế nào đi nữa cũng khó tránh khỏi việc không kịp đề phòng mà bị đánh lén. Lúc bị bao vây, trong tay bọn chúng có dao, trước khi anh xông ra khỏi vòng vây thì bị chém vài nhát lên cánh tay, cũng may không vào xương, chỉ là vết chém hơi sâu!"
Nếu đã như vậy thì thuốc trị ngoại thương do cô đem đến vốn chẳng có tác dụng gì.
Phong Lăng đặt tuýp thuốc trị ngoại thương lên bệ đá cẩm thạch của bồn rửa tay ở bên cạnh: "Đã biết bị kẻ thù không đội trời chung theo dõi, sao anh không điều người trong căn cứ qua đây. Lần này anh đến khu nghỉ dưỡng, có phải là không dẫn theo một vệ sĩ nào luôn không?"
Lệ Nam Hành cười: "Vệ sĩ đánh không lại anh thì anh cần bọn họ làm gì?"
"Ít nhất thì cũng có số lượng, đến lúc xảy ra chuyện thật, anh cũng không cần phải một mình một ngựa xông ra khỏi vòng vây như thế. Bây giờ, bên cạnh anh toàn là người trong giới kinh doanh, giống cái anh trợ lý Dư kia kìa, nếu gặp chuyện thì anh ta hoàn toàn không biết phải xử lý thế nào. Anh không thể xếp thêm vài người theo bên cạnh mình sao? Sao Tiểu Hứa không đi theo anh?" Phong Lăng vừa nói vừa đưa tay lên định chạm vào lớp băng gạc trên cánh tay anh, thế nhưng khi chỉ cách còn chừng một centimet, ngón tay của cô khựng lại, cô sợ làm anh bị đau nên cuối cùng đành bỏ tay xuống.
"Em đang quan tâm anh đấy à?" Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập ý cười kín đáo.
Phong Lăng hờ hững nhìn anh: "Hôm nay em để ý thấy tay anh hình như có vấn đề, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên mới đến hỏi thăm, anh đừng có nghĩ nhiều."
"Tới hỏi thăm thì cũng là quan tâm cả mà." Lệ Nam Hành nở nụ cười đầy thỏa mãn: "Phải làm sao bây giờ? Có lẽ bị em làm lơ lâu quá nên thành ra mỗi việc em sang đây thăm anh một chút thôi mà anh đã cảm thấy thỏa mãn đến mức sắp phát điên rồi."
Phong Lăng: "..." Đồ thần kinh.
Bây giờ nhìn đã nhìn rồi, cô cũng đã biết rốt cuộc là vết thương thế nào, tại sao anh lại bị thương nên không còn gì phải thắc mắc nữa. Thuốc trị thương đơn giản này cũng không dùng được, cô nên rời khỏi chỗ này rồi quay lại phòng của mình thì hơn.
Thế nhưng cô lại liếc qua chiếc áo sơ mi bị nhuốm máu đang được xối nước ở trong bồn, lại nhìn thấy dưới lớp băng gạc màu trắng trên cánh tay anh đã có ít máu thấm ra, trên đó còn dính chút nước, tuy không nhiều, nhưng để như vậy thì không được.
"Có phải là lúc thay đồ, anh vẫn chưa thay thuốc ở vết thương trên cánh tay đúng không, đã vậy còn dính nước nữa, không sợ vết thương bị nhiễm trùng à?" Cô bực bội nói: "Có mang theo thuốc và băng gạc theo không, để em xử lý giúp anh."
Lệ Nam Hành chỉ cụp mắt xuống nhìn cô mà chẳng hề lên tiếng.
Phong Lăng ngước mắt lên rồi nhìn thẳng vào mắt anh: "Em đang nói với anh đấy, Lệ Nam Hành."
"Hả? À, có chứ, có đem theo, có đem theo nhưng mà anh gọi Dư Tranh vào là được, em đừng động tay vào nữa." Lệ Nam Hành bật cười.
Còn cười được?
Phong Lăng lườm anh một cái, không nhiều lời với anh nữa mà ra ngoài tìm Dư Tranh. Sau khi lấy hai loại thuốc và băng gạc từ chỗ Dư Tranh, cô quay về phòng, lúc này người đàn ông kia vẫn còn đứng ở trong phòng tắm. Ban đầu, cô định gọi anh ra nhưng ngẫm lại thì thế cũng được, sát trùng vết thương ở trong đó cũng tiện hơn nên cô lại đi vào phòng tắm, đặt đồ ở một bên rồi ra hiệu cho anh nâng tay lên.
Lệ Nam Hành nhìn cô một lúc, anh cũng không phản kháng lại mà nâng cánh tay lên luôn.
Cô sợ làm anh đau nên lúc tháo lớp băng gạc ra, động tác vô cùng cẩn thận. Sau khi tháo từng vòng từng vòng băng gạc ra, Phong Lăng thấy máu càng lúc càng thấm ra nhiều hơn. Đến khi toàn bộ chỗ băng gạc được tháo hết thì mới thấy hai vết thương gần như lật ra ngoài, sâu đến mức lộ cả xương ở trên cánh tay anh. Mỗi một vết đều dài chừng bảy tám xăng ti mét, lại còn sâu như thế, cho dù thuốc cầm máu có tốt đến đâu đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ bị mất rất nhiều máu. Huống hồ vết thương thành ra như vậy mà anh lại không nghỉ ngơi ở nhà, lúc này rồi còn chạy đến khu nghỉ dưỡng này để tham gia tiệc tùng. Nghe bảo với những hoạt động nhỏ kiểu này thường thì anh đều không tham gia cơ mà?
Cô suy đoán đến một loại khả năng nào đó rồi tiếp tục ra vẻ bình tĩnh mà không hé răng nửa lời, chỉ thấm ướt khăn mặt rồi khẽ lau vết máu bám xung quanh vết thương trên cánh tay anh, sau đó lại dùng bông y tế khử trùng thấm khô vết thương. Phong Lăng cầm lấy thuốc trị thương mà mình mang đến và thuốc Dư Tranh đưa cho, so sánh thử xem hai loại này thì hiệu quả của loại nào tốt hơn, sau đó mới bắt đầu bôi thuốc giúp anh. Vết thương sâu như vậy, lúc bôi thuốc chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn. Nhưng Lệ Nam Hành
lại như không hề cảm thấy đau đớn mà chỉ nhìn thẳng vào cô, nhìn cô bôi thuốc cho mình. Thời gian như ngừng trôi, dường như thứ mà anh muốn chẳng qua chỉ là khoảnh khắc Phong Lăng có thể yên ổn ở trước mặt anh như thế này mà thôi.
Lúc cô quấn lại băng gạc cho anh, Lệ Nam Hành bỗng cười.
"Lâu lắm rồi không động vào những vết thương như thế này mà tài băng bó của em cũng vẫn ổn nhỉ, không thấy ngượng tay chút nào." Người đàn ông đánh giá.
Phong Lăng không nói gì, vẫn cứ chầm chậm băng bó giúp anh.
Cô đã rời khỏi môi trường trước kia, bên cạnh cũng không hay có anh em bạn bè bị thương, bây giờ sống trong môi trường này, thứ bị tổn thương đã không còn là thân thể nữa mà là tinh thần. Nhưng tất cả những thứ mà cô từng học được đều đã bén rễ cắm sâu vào trong xương tủy từ lâu, cho dù rất lâu rồi không động tới những thứ này nữa, nhưng không có nghĩa là cô sẽ quên mất cách băng bó vết thương.
"Lệ Nam Hành, em vẫn đề nghị anh nên sắp xếp vài vệ sĩ bên cạnh, lần trước lúc tới căn biệt thự trên núi anh vẫn mang theo mấy người cơ mà? Sao lần này đến đây anh lại không dẫn theo ai?”
"Biết em ở đây thì anh dẫn theo vệ sĩ làm gì nữa? Hai chúng ta hợp sức lại với nhau thì ai mà đánh cho lại?" Cũng không biết là người đàn ông này đang trêu chọc hay nói thật, nhưng lúc Phong Lăng nhìn vào mắt anh, thấy ánh mắt và vẻ mặt của anh đều rất nghiêm túc.