Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1373: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (633)



Cửa lại bị khóa trong lần nữa, cách cánh cửa nên giờ đây cô cũng không thể nghe thấy tiếng động ở trong nữa.

Tất cả đều rất yên tĩnh.

Phong Lăng đứng ngoài cửa, quay đầu lại, nhìn cánh cửa kia.

Cô cứ đứng bên ngoài như vậy không biết bao lâu, cho đến khi bà Mạch nghe tin chạy tới. Bà nhìn thấy Phong Lăng đứng ngoài cửa, lập tức đi tới gần: "Bác sĩ đã đến rồi thì cháu cứ tạm thời yên tâm đi. Vừa nãy, chuyện Calli đi tìm bác sĩ bà nghe nói rồi, cháu... đã gặp được người bạn của cháu rồi nhỉ?"

Phong Lăng không đáp, chỉ đứng ở đó nhìn cánh cửa đóng chặt, không nói tiếng nào.

Thấy vẻ mặt của cô, bà Mạch cũng không chịu nổi, khẽ vỗ vai cô: "Cháu à, nếu người đã vẫn còn sống thì dù sao vẫn có hi vọng, kiên nhẫn chút."

Phong Lăng khẽ mỉm cười, nhưng ý cười không quá rõ ràng, hiển nhiên chỉ là lễ phép đáp lời bà Mạch, sau đó lại tiếp tục không nói chuyện.

Nửa đêm đến rạng sáng, rạng sáng đến giữa trưa.

Bà Mạch đến rồi đi, đi rồi lại đến, lúc sáng chuẩn bị thức ăn đem đến, thấy Phong Lăng vẫn đứng trong sân chưa đi, đã mấy tiếng đồng hồ rồi cánh cửa đó cũng không mở ra nữa, Calli và bác sĩ vẫn luôn ở bên trong, cũng không biết hiện giờ thế nào rồi, bà cũng không tiện hỏi nhiều, dứt khoát cũng chỉ có thể ở ngoài khuyên nhủ Phong Lăng, bảo cô ăn chút gì đó.

Phong Lăng cảm ơn bà, nhưng thật sự cô không đói bụng, cũng không ăn nổi.

Cho tới gần chiều, bà Mạch lại đến, thấy cô vẫn còn đang đứng ở ngoài: "Bà thấy sắp mưa rồi, chỗ bọn bà gần hoang mạc, hiếm khi có mưa lắm, với lại bà nhìn thời tiết thế kia, trận mưa này có lẽ sẽ không nhỏ đâu, cháu về với bà trước đi, đến khi bác sĩ bên này báo tin, cháu lại đến xem sao."

"Không cần đâu, bà ạ." Cho dù Phong Lăng đã đứng bên ngoài rất lâu, nhưng chân cũng không tê đến mức không thể cử động được. Trước kia, lúc ở căn cứ bị phạt vác túi nặng đứng cả một ngày là chuyện bình thường, cô nói với bà Mạch: "Nhưng vẫn phải làm phiền bà một chuyện."

"Cháu nói đi."

"Đến khi cửa mở, có lẽ cháu gái bà vẫn sẽ không đồng ý cho cháu vào."

Phong Lăng nói đến đó thì ngừng, bà Mạch lại nhanh chóng hiểu ý của cô, gật đầu: "Bà sẽ cố gắng nói chuyện với con bé, mặc dù tính tình con bé hơi nóng nảy, nhưng cũng không phải là đứa xấu bụng. Bà mà nói thì con bé chắc chắn sẽ nghe."

"Cảm ơn bà."

...

Nông trường Gorjing ở giáp ranh với hoang mạc, bình thường tất cả nước ăn, nước dùng đều dựa vào con sông kia.

Ở nơi này nếu một năm có thể mưa hai cơn thì xem như là ông trời đã phù hộ lắm rồi.

Mà cơn mưa này, thật sự rất to. Theo như giải thích của bà Mạch, đây là cơn mưa lớn nhất trong mười mấy năm bà ấy đến nông trường Gorjing.

Sấm chớp rầm trời, mưa như trút nước.

Người đàn ông trên giường đã được bác sĩ thay quần áo cả trong lẫn ngoài lần nữa, các vết thương trên người cũng đã được thoa thuốc. Sau khi được uống thuốc, người đàn ông đã ngủ liền hai giấc, sau khi tỉnh lại, tỉnh táo chưa tới một giờ đồng hồ lại ngủ mất. Thật ra là thể lực không chống đỡ nổi nữa, dù là gánh nặng cơ thể hay là mất mát trong lòng đều quá nặng.

Bác sĩ Mona đứng bên bàn thuốc và kim châm cứu, vừa kiên nhẫn điều chế thuốc vừa dùng tiếng địa phương nói: "Bên ngoài đang mưa à?"

Calli "vâng" một tiếng: "Nghe như trời mưa rồi."

Sau đó bác sĩ Mona do dự chốc lát, lại liếc nhìn về phía cánh cửa đóng chặt: "Xem thử có phải cô Phong vẫn chưa đi hay không, lúc sáng hôm nay cô ấy vẫn luôn ở ngoài đấy."

Calli không còn cách nào, đành phải quay người đi tới cạnh cửa, khẽ mở hé cửa, nhìn ra ngoài.

Phong Lăng vẫn đứng trong sân, thật sự từ tối qua đến giờ đều không di chuyển lấy một bước, mưa to như trút nước, cô vẫn đứng đứng thẳng tắp trong mưa.

Ở cái thị trấn nhỏ này tỷ lệ trai gái xem như bình đẳng, phụ nữ không phải số ít, nhưng Calli chưa từng gặp người phụ nữ kiên cường chính trực như thế này. Rõ ràng cũng là một cô gái trẻ, mới đầu cô đứng ở ngoài, Calli còn cho rằng cô chỉ đang dùng khổ nhục kế mà thôi, cho rằng cô muốn dùng cách này ép người ở trong nhà đau lòng vì cô, có thể cho cô vào.

Nhưng người ở trong nhà biết được cô vẫn luôn đứng ở ngoài, cũng không nói gì.

Mà từ tối qua đến giờ, đã lâu như vậy rồi, Phong Lăng không ăn không uống cũng không rời đi, càng không khóc lóc ầm ĩ gào thét gì hết.

Cô nhìn một lát, khẽ đóng khe cửa hơi mở hé lại, quay đầu nói nhỏ với bác sĩ: "Vẫn còn đứng ở đó."

Lúc này, mí mắt người đàn ông đang ngủ say trên giường hơi giật giật, dường như muốn mở mắt ra, nhưng lại không có sức lực, cứ như thế rất lâu, cuối cùng mới mở được mắt ra, nhưng vẫn không nhìn thấy gì như cũ, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa và sấm chớp rầm trời.

Phong Lăng đứng ở ngoài, mặc dù mưa rất lớn, nhưng cô không hề thấy lạnh.

Nơi này quanh năm đều là ba mươi mấy độ rất nóng nực, hiếm khi trời mưa, nên cũng chưa đến mức lạnh giá.

Cô nhớ lại dường như tình huống này cũng đã xảy ra một lần.

Lúc cô quay về nhà họ Phong bởi vì xuất huyết dạ dày còn sốt cao hôn mê mà ở trong phòng hai ngày, sau đó người giúp việc nói, Lệ Nam Hành ở ngoài, lúc đó cô không muốn gặp anh, anh cứ đứng ở ngoài theo dõi cô rất lâu, anh cũng không miễn cưỡng đòi vào thăm cô, chỉ đứng ở nơi đó bảo vệ cô thôi.

Khi đó, cô xuống giường, lúc đi tới bên cửa sổ vẫn nhìn thấy anh đứng ở ngoài.

Thời gian như bóng câu qua khe cửa, không ngờ vậy mà sẽ có một ngày như thế này, tất cả đều đảo ngược lại, anh ở trong, cô ở ngoài, người đàn ông đã từng nhiều lần muốn kéo cô vào thế giới của anh, bây giờ lại từ chối quen biết, từ chối gặp mặt cô.

Hiện tại, cuối cùng cô đã biết khi đó, Lệ Nam Hành đứng ở ngoài đã nghĩ gì rồi.

Anh chỉ muốn ở bên cô mà thôi, không cần nhận được gì cả.

Nước mưa theo lông mi rơi xuống dưới, lăn trên mặt, tay Phong Lăng lẳng lặng đặt xuôi theo thân người, ánh mắt vẫn nhìn căn phòng trước mặt.

Cho đến khi trời tối, mưa vẫn chưa ngừng.

Lúc này, cửa phòng vẫn luôn đóng chặt đột nhiên mở ra, Calli bung dù đi ra, đi tới bên cạnh Phong Lăng, tức giận nói: "Vào đi, mưa to lắm, cho dù cô không thấy lạnh, dầm mưa mãi như thế này cũng không tốt cho sức khỏe. Gần đây bệnh nhân của chú Mona tăng nhiều lắm rồi, chú ấy không muốn lại thêm cả cô nữa đâu."