Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1422: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (682)



Quả nhiên bà cụ Phong và người giúp việc dắt tay bé Mạt Mạt đi vào chỗ đông người nhất, hai người thỉnh thoảng lại ngồi xuống trêu thằng bé, không hề nhìn ngó khắp nơi hay tỏ ra căng thẳng.

Cũng may mà phối hợp tốt.

Phong Lăng yên tâm đi tới, lúc đi ngang qua chỗ bà mình, cô cũng không hề dừng bước, chỉ bước chậm lại, như người lạ đi ngang qua, khẽ nói: “Đi theo cháu ra chỗ vòng đu quay chọc trời, giả bộ như không quen cháu, hai tên bám đuôi có vẻ không phải dân chuyên nghiệp, chúng không biết cháu.”

Nghe thấy lời của Phong Lăng, bà cụ Phong với người giúp việc không trả lời mà làm theo yêu cầu đi về phía bên đó.

Phong Lăng giữ khoảng cách nhất định với họ, nhưng cô vẫn chăm chú nhìn họ, cho đến khi bà cụ Phong đưa bé Mạt Mạt ngồi lên đu quay. Sau khi có nhiều người lên thì đu quay bắt đầu khởi động. Khoang họ ngồi cũng đã dần lên tới giữa không trung.

Bấy giờ cô mới quay người đi sang hướng khác, nhưng vẫn chỉ như một du khách bình thường đi ngang qua, không hề ở lại lâu.

Cô cúi xuống, thắt lại dây giày trắng chặt lại.

Cô liếc thấy một người đàn ông cao to, khôi ngô, đội chiếc mũ màu đen đang nhìn chằm chằm vào khoang mà bé Mạt Mạt ngồi.

Cùng lúc đó, Phong Lăng lại thấy một người đàn ông gầy nữa cũng ăn mặc giống người kia, nhưng tên này còn cầm thêm một cây gậy đánh bóng không biết lấy ở đâu ra. Ở những nơi như công viên trò chơi thế này, có gậy đánh bóng cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Gã đập đập vào tay, nhìn về phía đu quay, trông có vẻ hơi sốt ruột.

Phong Lăng đứng dậy, lúc này điện thoại của cô đổ chuông, cô bắt máy. Giọng Lệ Nam Hành truyền ra từ điện thoại: “Đang đâu thế?”

“Trong công viên gần nhà họ Phong nhất, gần đường Odin ấy.” Phong Lăng khẽ nói vào điện thoại.

Người đàn ông đang gặm chuối trong chung cư, nghe thấy cô bình tĩnh báo địa vị một cách đột ngột như vậy, vẻ mặt nghiêm lại: “Xảy ra chuyện gì à?”

“Bé Mạt Mạt bị người ta theo dõi, em không tiện nói nhiều, cúp máy trước nhé.” Phong Lăng nói xong liền nhanh chóng dập điện thoại. Lúc cô quay lại, bỗng phát hiện một trong hai tên kia đã quay qua nhìn về phía cô, có vẻ như đã nhận ra cô.

Dù sao thì những người tới đây đều là đưa con cháu đi chơi, không thì sẽ là các cặp tình nhân, còn cô từ đầu đến giờ chỉ có một mình.

Ánh mắt của Phong Lăng giao với gã đàn ông, gần như cả hai cùng hiểu ra một điều gì nữa. Ngay giây sau đó, Phong Lăng quyết định rời khỏi khu vực vòng đu quay khổng lồ, chạy về phía mặt hồ tĩnh lặng ở giữa công viên. Hai kẻ kia lập tức đuổi theo cô. Rõ ràng chúng sợ cô sẽ báo cảnh sát hoặc muốn phá chuyện của chúng nên muốn khống chế cô trước.



Cùng lúc đó, tại căn chung cư cá nhân của Phong Lăng ở New York.

Lệ Nam Hành nhìn sắc trời bên ngoài, mặc luôn chiếc áo phông màu đen mà trước đó anh đã gọi cho cửa hàng tiện lợi mang đến rồi cầm chìa khóa điện tử đi ra ngoài.

Anh vừa ra cửa đã gặp Tần Thư Khả đang xách giỏ hoa quả ra khỏi thang máy. Tần Thư Khả kinh ngạc, trừng mắt nhìn anh: “Lệ… khụ, anh rể, anh định đi đâu đấy?”

Lệ Nam Hành liếc cô một cái, rồi lại nhìn về phía cửa căn chung cư chưa khóa cửa: “Đến đúng lúc lắm, em trông nhà đi, anh ra ngoài một chuyến.”

Tần Thư Khả: “???”

Đùa gì vậy?

Cô chỉ tranh thủ lúc rảnh tới hỏi thăm, an ủi bà chị họ một chút, tiện thể xem mắt Lệ Nam Hành thế nào thôi, sao cô vừa mới tới đã bảo cô ở lại trông nhà?

“Cửa khóa được mà? Em trông nhà gì chứ?”

“Anh không biết mật mã, lỡ về ngay mà không vào được nhà thì sao?” Lệ Nam Hành vừa hờ hững đáp vừa sải bước vào thang máy.

Tần Thư Khả: “…”

Cô không hiểu.

Nhưng thấy cửa thang máy đã đóng, ngăn cách vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc của Lệ Nam Hành, cô do dự một hồi, tuy không cam tâm nhưng vẫn đi đến trước cửa, cuối cùng quyết định vào nhà. Nhìn căn nhà tràn ngập hơi thở của Lệ Nam Hành với Phong Lăng, Tần Thư Khả thở dài, than thay cho kiếp độc thân của mình.



Điện thoại của Phong Lăng không có tín hiệu.

Bà cụ Phong và người giúp việc đã cho bé con đi đu quay vòng thứ hai. Họ rất nghe lời Phong Lăng, không hề xuống dưới, có điều lâu như thế rồi vẫn không nhận được điện thoại của Phong Lăng nên họ đành gọi cho cô, nhưng điện thoại lại không được kết nối.

Bà cụ nhìn ra ngoài cửa sổ của đu quay, thấy vị trí của họ lại bắt đầu cao lên, có thể nhìn được rất xa, nhưng trong bao nhiêu người như vậy, bà lại không thấy bóng dáng Phong Lăng đâu cả. Bà cụ Phong lo lắng cau mày, lại gọi điện cho cô.

Lần này điện thoại đã có tín hiệu, nhưng chuông kêu mãi mói có người bắt máy: “Alo.”

“Thế nào rồi? Đã cắt đuôi được mấy kẻ bám theo chưa?”

“Chưa ạ, chúng vẫn đang bám theo cháu, cháu đang dẫn chúng ra phía Đông của công viên, nhưng cháu thấy chiếc xe đỗ bên ngoài ban nãy hình như vẫn còn người. Mọi người đừng xuống vội, cũng đừng đi một mình, chờ tin của cháu.”

“Gì cơ? Vẫn còn người á?” Bà cụ Phong sững sờ: “Rốt cuộc đám người này muốn làm gì vậy chứ? Chỉ là một đứa bé, ba mẹ nó đều không ở bên, sao còn bị người khác bám theo thế này?”

Phong Lăng không trả lời ngay, không biết bên đó đã xảy ra chuyện gì mà điện thoại bị dập máy.

Sau khi nhà họ Văn xảy ra chuyện, mọi chuyện trong ngoài không ai biết được, về sau gia đình giàu có mà Nhạc Văn Tình được gả qua đó cũng có vấn đề. Rốt cuộc kẻ này muốn có được thứ gì từ bé Mạt Mạt, Phong Lăng không rõ, nhưng ít nhất cô biết đám người này thật sự muốn đưa thằng bé đi. Chắc chắn bé Mạt Mạt sẽ sợ đến mức bị ám ảnh, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, không thể dễ dàng bị kẻ khác đưa đi lợi dụng được.

Phong Lăng nhét điện thoại vào túi áo.

Bám sát thế này.

Xem ra chúng nhận ra cô rồi.

Những kẻ này không biết trước đây cô sống ở đâu sao? Chúng không hề biết về cô? Hay chúng có đủ tự tin có thể đánh lại cô nên muốn ra tay luôn?

Phía trước đã là đường cụt, các hướng khác đều là người, phía sau lưng lại là mặt hồ mà cô vừa vòng qua.

Cô liếc mắt nhìn rồi đi nhanh vào con đường toàn đá cuội bên cạnh, bước chân của cô rất nhanh khiến hai gã đàn ông to cao kia đuổi theo hơi tốn sức. Phong Lăng vẫn không hề dừng bước, cô men theo con đường trải đá cuội, đi vào cánh rừng nhỏ. Cùng lúc đó, cô cởi chiếc áo buộc ở bụng ra, mặc lại lên người, vừa đi vừa khẽ hoạt động cổ tay, mắt sáng như đuốc vẫn tiếp tục tiến về phía trước.