Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1482: Em là tiểu tình ca của anh (49)



Edit: Mèo máy màu hồng

Thời Niệm Ca vừa vào giấc ngủ, mơ thấy sau kì thi đại học, Tần Tư Đình đứng hạng cao nhất thành phố, cô cầm thông báo trúng tuyển đại học y ngồi thẫn thờ ở bàn học, nhìn người bên cạnh đã không còn ngồi đó nữa.

Cảm thấy ngủ rất lâu, mơ rất nhiều, cho đến khi cô mở mắt, bầu trời ban ngày đã chuyển thành đêm đen.

Không phải là giấc mơ khiến người khác vui vẻ gì cả.

Cô trở mình trêи sô pha, thấy di động vẫn đặt bên cạnh, trong lòng luôn có một thứ cảm giác, khiến cô vô cùng không thoải mái.

Cô muốn chứng minh bản thân mình đúng, nhưng lại không dám chắc chắn, nếu như cô không làm gì cả, cô sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó.

Tần Tư Đình… chắc là độc dược rồi, khiến người khác cứ nghĩ đến mình, không thể đề phòng.

Cô ngẫm nghĩ, vẫn là nên gửi một tin nhắn: [Tần Tư Đình?]

Thật ra cô cố tình, cô thích gọi tên anh, xem anh phản ứng thế nào, rồi lại thêm một dấu chấm hỏi, câu trả lời sẽ là ừ, hay là, tên cô đây?

Bất kể anh trả lời thế nào, cô cũng vui cả.

Nhưng lúc này anh không hề trả lời ngay, một lúc sau anh mới nhắn lại: [Chuyện gì thế?]

Thời Niệm Ca cầm điện thoại đến ngây ngốc.

Đúng là, quá tuyệt.

Ba chữ.

Cô nằm bò trêи sô pha, lại liếng thoắng trả lời: [Cậu đang làm gì đó?]

Hỏi thế này có thân mật quá không? Nhưng mà anh biết rõ cô thích anh rồi, cô cũng chẳng giấu giếm, nếu biết mà anh không lảng tránh, có thể xem như anh không ghét cô.

Thật ra cô muốn biết nếu như bản thân mỗi lúc một thân thiết hơn với anh, anh có thể chấp nhận hay không, và anh sẽ chấp nhận đến mức nào.

Di động lại rung lên, anh trả lời.

Thời Niệm Ca cười tủm tỉm, khi thấy tin anh trả lời: [Ở thư viện.]

Thư viện?

Bây giờ?

Vừa nãy Thời Niệm Ca nhìn ra thấy bên ngoài tối đen, cúi đầu nhìn đồng hồ trêи di động, đã sắp bảy rưỡi rồi.

Cô ôm di động ngồi thẳng dậy: [Thư viện nào? Thư viện trong trường à?]

Tần Tư Đình: [Thư viện thành phố.]

Anh dùng một buổi chiều được nghỉ để đến thư viện thành phố?

Đúng là học bá mà!

Bình thường học tan học rất trễ, bây giờ anh ở thư viện, đoán chừng sẽ không về sớm, cô trực tiếp đứng dậy rửa mặt, lại thay quần áo, dù sao thì cũng đang cuối tuần, không cần đến trường, không phải mặc đồng phục, cô dứt khoát chọn một chiếc áo màu trắng cùng váy ngắn, rồi khoác một chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài giống anh, sau đó đi giày thể thao màu trắng đội mũ lưỡi trai, cầm túi ra khỏi nhà.

Hôm nay chú Thúc không có ở đây, cô bắt một chiếc xe bên ngoài để đến thư viện thành phố.

Phát hiện bên trong có rất nhiều người, hỏi thủ thư, biết vị trí của sách ôn tập ở đâu, sau đó cô đến phía đó.

Giữa vài giá sách, càng đi về trước càng nhiều, đột nhiên thấy Tần Tư Đình đang đứng cầm một quyển sách, hôm nay anh mặc một chiếc T shirt tối màu, quần bò màu tro, người cao ngất, ngón tay cắt ngọn đang lật mở trang sách.

Nhìn thấy cảnh này, Thời Niệm Ca không thể cứ thế lao lên, nhưng trễ thế này rồi cô vẫn có lòng đến đây, nếu không lại nói với anh gì đó, tối nay cô đến đây làm gì?

Thật là mất mặt quá.

Không thể tưởng tượng được cảnh sau khi tốt nghiệp cô phải đối mặt thế nào.

Thích một người, cảm giác vừa chua xót vừa giày vò.

Thời Niệm Ca đứng cạnh giá sách nhìn anh, cho đến khi thiếu niên điển trai nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay lại, cô còn chưa kịp tránh khỏi tầm mắt của anh.

Tần Tư Đình nhìn thấy cô, chỉ chăm chăm nhìn cô mà không nhìn ai nữa, ánh mắt cứ dán lên người cô.

Chỉ có điều anh không hỏi gì cả, tiện tay đóng quyển sách vừa xem quay người đi tìm quyển khác, Thời Niệm Ca không nhiều lời, cũng không giải thích, dù sao ở thư viện phải giữ im lặng, bị phát hiện rồi, cô cứ đi thẳng đến sau lưng anh, giống như đang đi tìm sách vậy.

Kết quả cô cầm lấy một quyển ôn tập vật lý, Tần Tư Đình nhìn cô: “Cậu đọc hiểu không?”

“…” Chỉ số thông minh lại bị coi thường.

Thời Niệm Ca hơi giận dỗi quay lại nhìn anh: “Không hiểu cũng phải đọc, dù sao cũng sắp thi đại học rồi.”

Anh quay qua tiếp tục tìm sách, nói tiếp: “Hàng thứ tư bên ngoài kia, có sách y khoa, nếu thấy chán quá có thể đến đó tìm xem, không cần miễn cưỡng ở đây xem sách ôn tập vật lý.”

Vừa nghe đến sách y khoa, Thời Niệm Ca đã phấn chấn hẳn lên, xoay người đến khu vực anh vừa chỉ, quả nhiên vừa ra đến đó đã thấy đâu đâu cũng là sách y học, cô tranh thủ xem qua một loạt, chọn vài quyển mình có hứng thú, ôm một chồng sách quay về, trông thấy Tần Tư Đình đã cầm sách ngồi xuống một cái bàn không có ai ngồi, cô cũng đến đó, ngồi đối diện với anh.

Thư viện thành phố có bán cà phê, cô lại đứng dậy đi mua hai ly, không nói gì, chỉ khẽ đẩy đến trước mặt anh.

Tần Tư Đình, ánh mắt lướt qua những quyển sách y học của cô: “Thích học y à?”

“Ừm.” Không phải lần đầu nói về chuyện này, nhưng cô rất nghiêm túc trả lời, kèm theo mấy cái gật đầu liên tục.

Tần Tư Đình không làm gì khác, miệng lơ đãng nói: “Cũng tốt, cậu cũng gần như đáp ứng đủ tiêu chuẩn của viện y học rồi, sau này hành nghề y cứu người, bác sĩ Thời.”

Hóa ra Tần Tư Đình cũng biết nói giỡn.

Thời Niệm Ca hí hửng, không chút nghĩ ngợi đáp lại ngay: “Thật ra bác sĩ nam cũng đẹp lắm, Tần Thần cậu có tính học y không? Với khả năng tiếp thu của cậu, không chừng cái nào học cũng nhanh, hơn nữa cậu làm việc cẩn thận, nếu như học y, sau này nhất định là một bác sĩ giỏi.”

Tần Tư Đình cầm ly cà phê trong tay, vừa để đến miệng, chưa kịp uống, nghe cô nói thế, nhìn cô một cái.

Cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh, khuôn mặt vui vẻ, rõ ràng bên ngoài trời đã tối, cô lại rực rỡ như ánh mặt trời vậy.

Anh cười khẽ đặt ly cà phê xuống, ngón tay thon dài như có như không xoa xoa ly cà phê, đột nhiên nói một câu: “Cậu muốn mình học y à?”

“Hả?” Cô vốn định chọc anh một chút thôi, không ngờ anh lại tiếp tục đề tài này, nhất thời không đề phòng, trái tim hẫng một nhịp.