Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1497: Em là tiểu tình ca của anh (64)



Edit: Mèo máy màu hồng

Tần Tư Đình nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đang gắt gao siết lại, nói: “Không phải cậu nói nhớ mình à?”

Hả?

Biểu cảm trêи khuôn mặt Thời Niệm Ca dần thay đổi từ ngây ra đến ngạc nhiên tột độ, cảm xúc lẫn lộn vô cùng.

Cô nói nhớ anh? Lúc nào?

Sau khi hoảng hốt xong đột nhiên nhớ lại hình như có một tin cô nhắn như vậy, hình như có nhắn câu mình nhớ cậu gì gì đó.

Cuối cùng khuôn mặt của cô nhăn tít lại khi thấy biểu cảm của anh, Tần Tư Đình không nói nữa, ra hiệu cho cô kéo tiếp đi, cô ngoan ngoãn tiếp tục kéo tay anh đi về phía trước.

“Phòng nào?” Khi đến dãy phòng, anh nhìn thoáng qua, hỏi cô.

“Phòng kia kìa, 206.” Cô hất hất mắt nhìn về phía đó.

Sau đó anh đi thẳng tới.

Cho đến lúc mở cửa đi vào, Thời Niệm Ca vẫn đang lưỡng lự vì bên trong có nhiều người, cô đang không biết có nên đẩy cửa vào không thì Tần Tư Đình đã nhanh chân hơn gần như vào tới nơi, cô cũng đờ ra đi theo anh vào cùng.

Khoảnh khắc bóng dáng Tần Tư Đình xuất hiện trước cửa, Kim Tuyết đang hát bỗng nhiên líu lưỡi lại, khuôn mặt kinh ngjac, không dám tin những gì mình đang thấy, cầm micro như hóa đá.

Những người khác cũng ngạc nhiên vô cùng với sự xuất hiện của Tần Tư Đình, hơn nữa còn thấy Thời Niệm Ca đang nắm tay cậu ấy, người trong phòng không nhiều, nhưng lại nhìn họ với những ánh mắt khác nhau.

Hác Tu Xã xuýt thì làm rơi trái cây xuống đất.

Triệu Tiêu Thanh ngạc nhiên: “Tần, Tần Thần?”

Hác Tu Xã ra hiệu rằng cậu cũng không biết gì cả, bình thường ngồi sau lưng Tần Tư Đình và Thời Niệm Ca, hai người họ cũng xem như bạn cùng bàn thân thiết, nhưng không ngờ lại thế này thế này… Định công khai tình yêu trước mặt mọi người à? Không phải, họ bắt đầu từ lúc nào cơ chứ?

Đừng nói là cậu bạn học ngạc nhiên, đến cá mấy nữ sinh kia biểu cảm cũng vô cùng phấn kϊƈɦ.

Thời Niệm Ca vẫn không thể tin được họ cứ thế cùng nhau xuất hiện, nhưng nhiều người quá, cô cũng phải tỏ thái độ vô cùng tự nhiên: “Qua kia ngồi đi, bên kia có chỗ trống.”

Tần Tư Đình không từ chối, ánh mắt dừng lại trêи khuôn mặt sửng sốt của Triệu Tiểu Thanh trước: “Sinh nhật vui vẻ, vì đến vội, nên sẽ gửi quà cho cậu sau.”

“À, không cần không cần, Tần Thần có thể đến dự, đó chính là quà tặng của mình, thật quá nể mặt mình rồi!” Triệu Tiểu Thanh bật dậy, ra hiệu cho những người khác nhích sang bên kia, để Tần Thần ngồi cùng với Thời Niệm Ca.

Mấy người kia lúc này im bặt không dám nói lung tung nữa, trông thấy ánh mắt Triệu Tiểu thanh, nghĩ một chút rồi đứng dậy tránh ra, dù sao cũng là Tần Tư Đình, vị thái tử này bình thường tuy rằng không nói năng gì cũng không phải quái thú trong trường học, nhưng vẫn không nên cố tình chọc vào, quan trọng nhất là bối cảnh sau lưng, có thể tránh được thì cứ tránh.

Tần Tư Đình không nói gì nữa, Thời Niệm Ca kéo anh sang bên kia, anh đi theo và ngồi xuống.

Thiếu niên điển trai cao ráo, chân dài, lúc ngồi xuống hơi ngả về trước, mặc bộ đồ bình thường không phải đồng phục học sinh cứng ngắc, nhưng vẫn có chút gì đó lạnh lùng, nhưng thứ lạnh lùng này đã bị Thời Niệm Ca bỏ ra sau gáy mất rồi.

Đối với Thời Niệm Ca, anh không lạnh lùng lắm.

Triệu Tiểu Thanh cảm thấy bản thân không cần góp vui cùng Thời Niệm Ca nữa, Tần Thần cũng đến rồi, tốt xấu gì cô cũng nên nói vài câu, vì vậy cô đi đến chỗ Thời Niệm Ca, ra hiệu bằng ánh mắt bảo Thời Niệm Ca và Tần Thần nhà mình cứ yên tĩnh ngồi đây đi, đừng đi đâu cả, sau đó hỏi: “Tần Thần cậu có uống rượu không?”

“Không phải ngày mai có bài kiểm tra à?” Tần Tư Đình hỏi lại.

“À, đúng vậy…” Triệu Tiểu Thanh hơi bất ngờ, nhưng gần đây cứ dăm ba ngày lại có bài kiểm tra, họ cũng sớm quen rồi, không còn sợ kiểm tra nữa.

“Vậy mà còn uống rượu gì thế kia.” Tần Tư Đình nhìn thấy mấy bình nước chưa khui trêи bàn trà, cầm lấy một bình: “Mọi người chơi tiếp đi, đừng để ý tôi, tôi uống cái này.”

“Ờ, được.” Tần Tư Đình khí thế quá, Triệu Tiểu Thanh liên tục gật đầu, không dám hỏi nhiều, quay đầu đi thẳng.

Kim Tuyết và mấy cô bạn lúc trước không hát nữa, ngồi xuống bên kia sô pha, thỉnh thoảng nhìn sang phía bên này.

Tần Tư Đình chưa từng dời mắt qua bên kia, chỉ nhìn Thời Niệm Ca ngồi bên cạnh dường như vẫn chưa khôi phục dáng vẻ bình thường, thuận tay mở nước đưa cho cô: “Ngồi ngây ngốc gì đó?”

Thời Niệm Ca nhìn anh, bất giác thò tay nhận bình nước, sau đó uống một hớp, lúc sau mới tỉnh lại, không phải anh nói anh muốn uống nước à, sau khi mở lai đưa cho cô rồi?

Đợi đến khi cô nhìn lại, anh đã mở một bình nước khác để uống.

Trông thấy động tác uống nước của anh, Thời Niệm Ca cảm thấy yết hầu mình khô nóng, hơn nữa trong ghế lô của KTV, ánh đèn đủ màu sắc lập lòe, bầu không khí cũng không giống như lúc ngồi trêи lớp.

Hiện tại trong đầu cô vang lên câu nói kia của anh.

Không phải cậu nói nhớ tôi à?

Cô nói nhớ anh, cho đến anh tới đây ư?

Anh đang ám chỉ điều gì đây?

“À… Tần Thần này…” Cô ngồi bên cạnh anh, nghĩ một chút, quyết định tìm một đề tài để nói chuyện.

Vẫn chưa nói xong, đã bị anh cắt ngang: “Tần Tư Đình.”

Ý anh là không thích cô gọi anh là Tần Thần, muốn cô gọi tên khai sinh của anh sao?

“Ờ, này, Tần Tư Đình.” Thời Niệm Ca ghé lại gần anh, thấy anh không hề tránh đi, lại khẽ hỏi: “Cậu ở xa nơi này lắm đúng không, mình nhớ mỗi lần cậu về cũng đâu có gần.”

Anh đặt bình nước xuống, không trả lời, chỉ quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô, đợi cô tiếp tục hỏi.

Thấy anh cứ nhìn mình mãi, Thời Niệm Ca lại bày ra vẻ mặt tươi cười ngây ngô, không nhìn vào mắt anh, hỏi: “Mình nói, cậu ở xa như thế, tối lại không đi học, cậu cố tình đến đây… là bởi vì, mình nhớ cậu à?”

Cô đã nói ngắn gọn nhất có thể rồi, dù cô cố gắng tỏ ra thản nhiên hỏi anh một câu, Tần Tư Đình có phải anh có chút tình cảm với cô rồi không?

Kết quả người thiếu nhiên đột nhiên dùng tay khẽ xoa đầu cô, vừa hay chặn ánh mắt của cô lại.

Kim Tuyết và mấy nữ sinh ngồi đối diện, kể cả mấy bạn trai cũng nhìn thấy động tác của Tần Tư Đình, vô cùng sửng sốt.

Thời Niệm Ca tim đập thình thịch.

Anh… định làm gì…