Edit: Mèo máy màu hồng
Cuối tuần, Thời Niệm Ca về biệt thự Lệ Thủy, Sau khi vào nhà cô đặt túi xuống, thay dép đi trong nhà, tắm rửa, thay quần áo, chuẩn bị vài bộ quần áo cho tuần sau.
Toàn bộ quá trình diễn ra gần một giờ đồng hồ, rồi mới báo cáo tình hình nguyên tuần cho ông ngoại.
Thật ra mỗi ngày cô đều báo cáo, chuyện học hành thôi mà, lúc nào cũng khô khan như vậy kể cả có là cuối tuần đi chăng nữa.
Nhưng khoảng thời gian cực khổ ở cấp ba cô chưa từng thấy đơn điệu, bởi vì cô có Tần Tư Đình ngồi bên cạnh, vì cô có thể cùng anh nhắn tin, nhưng khi đó cô thầm yêu anh, nên không dám suy nghĩ quá nhiều.
Còn hiện tại, thời gian nhanh chậm đều như nhau, mỗi một buổi tối đều dài thê lê.
Sau khi tìm một bộ phim để xem, đầu phim hơi chán, không thú vị, cô định xem một lúc rồi ngủ, kết quả nghe thấy tiếng xe bên ngoài, tưởng rằng có ai chạy xe từ biệt thự ra, cô không quan tâm lắm, cho đến khi chuông cửa vang lên, cô mới bò ra khỏi sô pha, bước ra cửa.
Cô nhìn thoáng qua mắt mèo trước, sau khi thấy người bên ngoài thì giật mình, lập tức mở cửa.
Bên ngoài cổng lớn trạm trổ hoa văn màu đen của biệt thự, Tiêu Lộ Dã – người đã nhiều năm không gặp đứng ngoài sân, cầm trong tay chìa khóa xe đua, một tay đút túi, thấy cô bước ra, ngước mắt lên.
“Sao anh biết em ở đây? Tiêu Đạt nói với anh à? Rõ ràng em không nói mình ở đây…” Thời Niệm Ca vừa nói vừa mở cổng ra.
Tiêu Lộ Dã thong thả bước vào, sau khi đến trước mặt cô, anh ngắm nghía khuôn mặt cô trước, rồi mới nhìn cảnh trí xung quanh biệt thự: “Muốn biết em ở đâu khó không? Nhà họ Thời ai không biết anh? Hỏi một cái là ra.”
Cũng phải, nhà họ Thời và nhà họ Tiêu mặc dù không liên lạc nhiều năm, nhưng trước đây giao tình cũng tốt, cô lại lớn lên cùng họ, cho nên cậu ấy hỏi dì Hương và chú Thái, nhất định họ sẽ nói.
Anh cứ thế đi thẳng vào nhà, Thời Niệm Ca xoay người đi theo: “Hôm nay cuối tuần nên em về đây, nhà cửa bề bộn, đừng ngại nhé.”
“Anh thấy em từ khi còn nằm trong nôi*, có cái gì chưa thấy không, ngại gì mà ngại.”
*khúc này tác giả ghi là tiểu dầm, nhưng mình thấy hơi thô nên sửa lại.
“…”
Vẫn còn nói đùa được cơ đấy.
Cho dù cô nhỏ hơn anh vài tuổi, từ nhỏ đã được anh lúc ấy ba bốn tuổi rồi bế trêи tay, nhưng cô vẫn cần mặt mũi mà? Bây giờ lớn thế này rồi, còn nhắc mấy chuyện đó! Thật trơ trẽn như tên Tiêu Đạt kia!
Bộ phim nhàm chán đã chiếu được gần phân nửa, bây giờ đang đến cảnh kinh dị, những âm thanh quỷ quái vang lên.
Tiêu Lộ Dã liếc nhìn TV: “Em xem gì thế này?”
“À, tìm đại một phim để xem thôi.”
“Xem kinh dị một mình?”
“…”
“Em có phải là con gái không đấy?”
“…”
Xem phim kinh dị thì sao? Hả, thì sao?
Mặc dù cô không tập trung xem, cũng thỉnh thoảng thấy những cảnh dọa người, nhưng trong mắt cô hóa trang và phối cảnh thật khoa trương, vô cùng buồn ngủ.
Đại khái là âm nhạc hơi kì quái, những người nói giọng eo éo, Tiêu Lộ Dã không chịu nổi nên lấy remote tắt TV.
Thời Niệm Ca không nói gì cả, chỉ đến ngồi bên phía khác của sô pha, nghĩ một chút rồi hỏi: “Tiêu Đạt có đến cùng anh không? Em nói với anh ấy rồi, chiều mai cùng nhau ăn cơm đấy? Anh sao rồi? Sao hôm nay lại đến?”
“Hiếm khi đến Hải Thành, không có chuyện gì quan trọng lắm, sao em lại ở bên ngoài một mình? Nhà họ Thời nhỏ quá à, không đủ cho bà chúa như em ngự vào à, sao lại ở bên ngoài một mình?”
“Không hề, lớn rồi, thích ở một mình, tự do.” Thời Niệm Ca chống cằm nhìn anh: “Không phải thái tử nhà họ Tiêu chuẩn bị kế vị ngai vàng à, sao tự nhiên chạy đến Hải Thành thế?”
“Định đi kiếm thái tử phi, san sẻ ngai vàng.” Tiêu Lộ Dã nhìn cô, cười gian.
Thời Niệm Ca cau mày, thuận tay ôm gối vào lòng, lại nhìn anh: “À, anh nhìn trúng cô bé nhà ai rồi, thái tử điện hạ?”
Tiêu Lộ Dã nở nụ cười tươi, rồi chăm chú nhìn cô: “Em đấy.”
Thời Niệm Ca cười cười: “Thôi, em nhỏ hơn anh bao nhiêu, còn cùng nhau lớn lên, đừng có giỡn mấy chuyện như vậy.”
“Không giỡn, thật đấy.” Tiêu Lộ Dã vẫn chăm chú nhìn cô: “Nhớ có một năm sinh nhật em, anh tặng cho em con thỏ nhỏ không?”
Thời Niệm Ca hơi mù mờ, nhớ lại buổi sinh nhật kia, anh thật sự tặng thỏ cho cô, một con trắng, một con xám và một con đen, mỗi con có một chiếc lồng xinh xắn, nhưng cô vẫn chưa đủ lớn, cô sợ mình còn nhỏ quá nuôi không khéo các em thỏ sẽ chết, nên cô gửi các dì đưa về quê nuôi, nghe nói những em thỏ ấy được nuôi đến béo mũm mĩm, nhưng cô vẫn chưa được gặp lại.
Lúc ấy, cô chỉ sáu bảy tuổi, răng vẫn chưa thay hết, hai chiếc răng cửa hơi to hơn những chiếc còn lại, Tiêu Đạt và Tiêu Lộ Dã gọi cô là Thời Thỏ, sau này lại chuyển thành Thỏ Thỏ, tiếp đến thành Thỏ xấu xí, đó là lý do vì sao Tiêu Lộ Dã tặng thỏ cho cô, cô cảm thấy anh cố tình chọc giận cô thì có, rõ ràng qua sáu bảy tuổi đó, răng cô lại đều tăm tắp, đâu còn như thế nữa.
“Đại khái là từ nhỏ bị con thỏ này bắt mất hồn rồi, cho nên thỉnh thoảng đi ngang chợ thú cưng, nhìn thấy thỏ, lại nhớ đến em.” Tiêu Lộ Dã dứng dậy, đến bên cạnh cô, ngồi xuống tay vịn sô pha, đồng thời cụp mắt nhìn cô: “Thỏ xấu xí, em học y anh không cản, cho dù sau này em sẽ mệt mỏi, không muốn đi làm, anh cũng có thể nuôi em cả đời, muốn đến nhà họ Tiêu làm thái tử phi không?”
Thời Niệm Ca cảm thấy anh lại bắt đầu nói đùa, người này đột nhiên qua đây, hơi thở lành lạnh như vây lấy cô, cô ngước mắt chỉ nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của anh, rồi trông thấy anh đột ngột giơ tay lên định vuốt ve đầu cô, trong khoảnh khắc ấy cô nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, lùi ra xa hơn, không dám tin nhìn anh: “Anh không đùa chứ?”
Tiêu Lộ Dã bình tĩnh ngồi đó, nheo mày lại: “Sao nào?”
“Em… em xem anh là anh trai, anh lại muốn lấy em gái à?” Thời Niệm Ca trừng mắt với anh.
Tiêu Lộ Dã: “… mẹ nó, ai cần em xem anh là anh trai?”