Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1524: Em là tiểu tình ca của anh (91)



Tần Tư Đình bước lại gần, ngồi xuống trước mặt cô, nâng chân của cô lên: “Đừng động.”

Thời Niệm Ca: “…”

Bây giờ anh bảo em động em cũng chẳng làm được, bởi vì cả người em đều cứng đờ mất rồi.

Cho đến khi anh cởi giày của cô ra, Thời Niệm Ca cảm thấy máu trong người như đông cứng lại.

Cô mím môi, cố gắng dời sự chú ý khỏi anh, ánh mắt dán lên chân mình, lúc này chân mắt cá chân cô đã sưng lên, mu bàn chân thì ửng đỏ, bởi vì Thời Niệm Ca bị té mà hơi phù, dù không phù nhiều, nhưng nếu không xử lý kịp, ngày mai sẽ không thể đi nổi.

Tần Tư Đình học y giống cô, vết thương này căn bản không cần đến bệnh viện, trông thấy anh bóp dầu thoa ra lòng bàn tay, bắt đầu xoa cho nóng lên, sau đó lại áp lên chân cô, Thời Niệm Ca nhìn tay anh đặt lên chân mình, không biết trong đầu đang nghĩ gì nữa.

Nhưng cô cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Nửa năm nay họ không còn qua lại, cũng chẳng nói với nhau được lấy vài câu.

Hôm nay dù xảy ra những chuyện vô cùng đáng sợ, nhưng rất may kỹ thuật lái xe của anh rất tốt, muốn dừng là dừng, thật may, lúc ấy cô ở hiện trường, nhìn lướt qua đã nhận ra anh.

Một dáng vẻ bất kham?

Không, phải nói đó là một bộ mặt khác của anh.

Nam thần có trăm ngàn loại, nhưng anh bên ngoài thanh tĩnh bên trong trái tim lại mạnh mẽ hơn bất cứ nam sinh nào khác.

Tần Tư Đình thật đàn ông, anh không phải thiếu niên nữa rồi, sắp hai mươi tuổi rồi.

“Tần Tư Đình, thật ra nếu như anh cứ tuyệt tình một chút, bỏ em lại trêи đường cũng không sao đâu.” Thời Niệm Ca vừa nói vừa nhìn anh: “Bây giờ là ban ngày, em tự bắt xe về nhà được.”

Tay anh vẫn nắn bóp chân cô, không nói gì cả, tựa như không nghe thấy, rõ ràng đã được thoa thuốc rồi, nhưng tựa như anh sợ ngày mai chân cô sẽ sưng lên, nên vẫn giúp cô nắn một lúc, sau đó đứng dậy, đặt lọ dầu vào tay cô: “Tự thoa lên vai đi.”

Thời Niệm Ca nhìn lọ dầu be bé màu nâu, cô nhận lấy, lại ngước mắt nhìn anh, trông thấy anh bước ra phía cửa sổ, quay lưng về phía cô.

Bởi vì mùa đông, cô cũng mặc nhiều hơn bình thường, áo len bên trong măng tô, trong cùng là áo dây màu hồng, để thoa được thuốc lên vai chắc chắn cô phải cởi măng tô và áo len ra.

Thật ra cô không định thoa dầu lên vai, nhưng anh đã mua thuốc rồi, ít nhất cũng phải thoa một chút, sẽ nhanh khỏi hơn.

Cô đứng dậy, khập khiễng đi vào phòng tắm, sau đó đỏ mặt đóng cửa phòng tắm lại, cô vẫn tin tưởng nhân cách của Tần Tư Đình, sau khi đóng cũng chẳng cài then cửa lại, đi đến trước gương, cởi từng lớp áo.

Áo khoác cởi ra dễ dàng, nhưng đến lớp áo len chui đầu, bây giờ cô chỉ có thể sử dụng một tay, tay kia không giơ lên nổi, động nhẹ thôi đã đau điếng người, cô kiên nhẫn, đẩy chiếc áo len từng chút một, liếc liếc nhìn bả vai, đúng thật đã sưng tấy lên, nghiêm trọng hơn lúc bác sĩ ở cục cảnh sát kiểm tra cho cô.

Cô khẽ thở dài, thoa dầu lên vai, vừa thoa vừa nhớ lại cảnh tượng Tần Tư Đình thoa cho cô, sau đó định mặc quần áo lại cho chỉnh tề.

Sau vài phút, Thời Niệm Ca cầm lọ dầu, nhìn quần áo thở dài, cô đang rơi vào tình cảnh khó khăn.

Cô vừa cắn răng chịu đau cởi áo len ra, bây giờ muốn mặc lại càng khó hơn.

Thời Niệm Ca cứ đứng mãi trong phòng tắm, cho đến khi Tần Tư Đình gõ cửa: “Vai sao rồi? Ở trong đó cả buổi không nói gì?”

“À, thoa dầu xong rồi, chỉ là… chỉ là….” Thời Niệm Ca đỏ mặt nói: “Em không mặc áo nổi, không cách nào mặc áo len vô được, anh đợi em một chút.”

Sau khi yên tĩnh một chút, Tần Tư Đình hỏi: “Em có mặc áo trong không?”

Khụ, cho dù đây là một chuyện bình thường, nhưng lỗ tai Thời Niệm Ca vẫn đỏ lên, nhìn khuôn mặt mình trong gương, khuôn mặt đã bắt đầu hồng hồng, dù sao hai người cũng chưa từng thân mật, bây giờ ở cùng một phòng khách sạn, cô cảm thấy nếu để anh trông thấy mình ăn mặc thế này, cô ngượng lắm.

Nhưng thật sự không thể mặc nổi, cô cứ trốn mãi trong đây cũng không được. Vai cô chắc mấy ngày nữa mới lành, hơn nữa ngày mai vẫn phải đi học.

“Em có mặc áo trong… nhưng…”

Cô vừa dứt lời, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Thời Niệm Ca lí nhí trong cổ họng, trơ mắt nhìn Tần Tư Đình đi vào.

Anh nhìn áo dây màu hồng của cô, nhưng không nói gì cả, khuôn mặt vẫn thản nhiên như thể nhìn thấy các bạn nữ mặc áo dây vào mùa hè, anh cầm lấy áo len từ tay cô, rồi tìm được áo măng tô, sau đó đứng sau lưng giúp cô tròng áo len vào, lại nâng tay cô lên luồn vào tay áo.

Cho đến khi mặc xong áo len, anh thuận tay cầm măng tô của cô ra ngoài.

Trái tim Thời Niệm Ca vẫn đang đập loạn xạ, đờ đẫn theo anh ra ngoài, trông thấy anh đặt măng tô của cô lên sô pha.

Cô ngước mắt nhìn anh.

Tần Tư Đình cũng quay lại nhìn cô.

CÔ cố gắng quên đi dáng vẻ của anh khi giúp mình mặc áo len, khẽ dằn lòng lại: “Em vẫn nghĩ, bây giờ tốt nhất anh nên tìm một nơi yên tĩnh, thật ra nếu anh không ngại cứ nghỉ ngơi ở đây, em không làm phiền anh, buổi tối em về nhà.”

Anh nhìn mái tóc do vừa mặc áo mà hơi rối của cô, nhưng không nói gì cả.

Thời Niệm Ca tập tễnh đi về phía anh, rồi dừng lại trước mặt anh: “Tần Tư Đình, mỗi gia đình đều có những bí mật, nhà họ Tần thế lực quá lớn, nhất định có những chuyện không thể để người ngoài biết, nhưng em tin anh có thể xử lý ổn thỏa, em sẽ không hỏi gì cả, cũng không kể với ai, nhưng anh cho em ở bên cạnh anh, được không?

Cô giơ mấy ngón tay lên: “Em thề, em không làm phiền anh, em chỉ muốn được nhìn thấy anh ở bên cạnh anh, cho dù anh có đuổi em đi em cũng không yên tâm, anh cho em ở lại cùng anh nhé.”

Tần Tư Đình chăm chú nhìn cô một lúc, đột nhiên giơ tay lên, Thời Niệm Ca vô thức rụt cổ lại, ánh mắt cô dừng trêи người cô.

Vì tai nạn vừa rồi, tâm lý của cô vẫn còn bóng ma.

Cho đến khi bàn tay anh dừng trêи đầu cô, vuốt ve mái tóc hơi rối của cô, Thời Niệm Ca mới thả lỏng một chút.

“Ăn sáng chưa?” Anh hỏi.

Thời Niệm Ca mơ màng nhìn anh, thật ra cô ăn rồi, nhưng vẫn dối lòng trả lời: “Chưa… bây giờ đói rồi, muốn cùng ăn không?”