Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1528: Em là tiểu tình ca của anh (95)



Edit: Mèo máy màu hồng

Hôm sau khi Thời Niệm Ca thức lại đã ở trong bệnh viện, trêи tay dán băng cá nhân, có lẽ đã truyền nước hoặc tiêm gì đó.

Cô mệt mỏi nằm đó, trong phòng không có ai, chỉ có một mình cô trắng nhợt nằm trêи giường bệnh.

Cô vừa động đã cảm thấy vô cùng đau nhức, đành phải chậm chạm di chuyển, sau đó có tiếng mở cửa phòng, cô từ từ nhìn về phía người đó, hóa ra là Tần Tư Đình.

“Tỉnh rồi à?” Tần Tư Đình bước lại gần, sờ tay lên trán cô: “Hạ sốt rồi, không vấn đề gì, ngủ một giấc đến sáng là khỏe.”

Thời Niệm Ca nhìn anh một lúc, cảm thấy không muốn để anh mất thêm buổi học nào nữa, cô nhất định phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, để sáng mai có thể cùng anh đi học.

Cô gật đầu, sau đó hỏi anh: “Sao hôm qua anh phát hiện ra em…”

“Sáng sớm, không thấy em ăn sáng, nên đi đến xem sao.” Tần Tư Đình đã rút tay lại: “Sốt cao, ba mươi chín độ không hạ liên tục sáu giờ, mê man không tỉnh, nên tôi đưa em đến thẳng bệnh viện.”

“Ờ.” Chắc là lúc đó sốt cao lắm, bây giờ cô cảm thấy mở mắt cũng hơi đau đau, nên nhắm mắt lại nói: “Chắc là hôm qua lạnh quá, sau đó lại đổ mồ hôi, nên mới bị sốt.”

Tần Tư Đình không nói gì nhiều, chỉ khẽ nói: “Ngủ thêm đi.”

Sở dĩ cô đổ mồ hôi, vì bị cuộc đua xe của anh dọa cho mất hồn, sau đó còn phải thấy cảnh anh đánh người.

Đổ mồ hôi nhiều giữa trời mùa đông cho nên bị cảm lạnh, thế nên cô mới đột ngột sốt cao như vậy.

Sau khi tỉnh lại có thể đến trường, hạ sốt rồi thì không còn vấn đề gì nữa, có thể đi học như bình thường, Tần Tư Đình cho phép cô xuất viện.

Sau khi đến trường, Thời Niệm Ca ôm balo vào lớp, dù sao chỗ ngồi trong phòng cũng nhiều, lại không cố định, ai vào sớm muốn ngồi đâu tùy thích.

Trông thấy Tần Tư Đình ngồi ở chỗ anh vẫn ngồi bên cạnh cửa sổ, Thời Niệm Ca không đắn đo đi thẳng đến đó, đặt balo rồi ngồi xuống cạnh anh.

Khi ấy Tần Tư Đình đang định lấy sách ra đọc, cảm nhận được hành động của cô, quay lại nhìn, kết quả trông thấy Thời Niệm Ca đã yên vị bên cạnh, cũng đã lấy sách ra, sắp xếp ngay ngắn đặt lên bàn.

Biểu cảm khi Tần Tư Đình quay sang nhìn cô, Thời Niệm Ca vô cùng thỏa mãn.

Ánh mắt của anh không hề ghét bỏ cô.

He he he, vậy là lại được ngồi cạnh anh, biết đâu lớp thí nghiệm được xếp chung, sau này còn có thể làm thí nghiệm cùng anh.

“Em để sách chỗ này, không làm phiền anh chứ?” Thời Niệm Ca nhoẻn miệng cười với anh, được ngồi đây, cười đến rạng rỡ.

Triệu Tiểu Thanh đến từ sớm trông thấy cảnh này, nhanh chóng nhắn tin đến: [Hai người cùng xin nghỉ ốm một lượt, quay về lại ngồi bên Tần Thần, có phải có chuyện gì rồi không? Chúc mừng chức mừng nhé!]

Tề Bảo Bảo lúc sau cũng đến, khi đi ngang qua thì dùng vẻ mặt hoảng hốt, dường như không ngờ Thời Niệm Ca lại có dũng khí ngồi kế bên Tần Thần.

Thời Niệm Ca chớp chớp mắt, không nói gì cả.

Tần Tư Đình trông thấy cô hí hửng nhắn tin với người khác, cũng chỉ im lặng, sau đó lật sách.

Tiết trời hôm nay thật đẹp, cho dù bên ngoài tuyết trắng rơi đầy, nhưng trong phòng lại sáng lung linh.

Hơn nữa trong phòng học rất ấm, tranh thủ hết tiết đầu tiên Thời Niệm Ca cởi áo len ra, chỉ mặc một chiếc áo pull mỏng, thoải mái hơn biết là bao.

Lúc cô ngồi lại bên cạnh Tần Tư Đình, phát hiện anh không đặt balo của anh lên chỗ cô ngồi, chính là biểu hiện của việc không đuổi cô đi nữa.

Sau khi hết giờ thí nghiệm buổi sáng cô và Tần Tư Đình cùng tan học, vừa hay hôm ở khách sạn hai người đã chuẩn bị trước nội dung thí nghiệm, cho dù lần đầu thực hiện, nhưng vẫn đạt được kết quả, hơn nữa còn hoàn thành xuất sắc, được giáo sư khen ngợi, trước đây Thời Niệm Ca theo ông ngoại, từng làm nhiều loại thí nghiệm, đã sớm không còn cảm giác, nhưng thành tựu ngày hôm nay lại vô cùng tuyệt.

Có vẻ như tâm tình Tần Tư Đình lúc này cũng không tệ, Thời Niệm Ca tiện đó nói chuyện với anh.

Cả học kỳ này, số câu anh nói với cô ít đến đáng thương, bây giờ cô muốn bù đắp lại cho khoảng thời gian đó, sau khi kết thúc giờ thí nghiệm, miệng lưỡi cô không ngừng nghỉ, giống như một chim sơn ca be bé hót không ngừng.

Nhưng anh vẫn tiếp tục công việc của mình, cô nói ríu rít, toàn bộ quá trình anh chỉ lắng nghe, không cản lại, nhưng cũng không trả lời.

Thời Niệm Ca không quá để tâm, anh không cắt ngang lời cô, không đuổi cô đi, lại còn ngồi nghe cô nói.

Thời Niệm Ca càng lúc càng thỏa mãn, nguyện vọng duy nhất của cô lúc này là Tần Tư Đình yên yên ổn ổn ngồi bên cạnh cô, chuyện kiểu như đua xe hôm nọ, cô không muốn thấy nữa.

Bất kể nhà họ Tần xảy ra chuyện gì, những chuyện ấy không nên rơi xuống đầu Tần Tư Đình.

Không đau khổ, không tổn thương.

“Tần Tư Đình tại sao anh cao thế?” Lúc Thời Niệm Ca đi ra khỏi phòng thí nghiệm suýt thì va vào dụng cụ trong đó, Tần Tư Đình thò tay cản lại giúp cô, cô ngước đầu lên hỏi anh.

Năm ngoái đã cảm thấy anh rất cao rồi, theo lẽ thường anh đã cao vậy rồi sẽ không tiếp tục cao thêm nữa, nhưng mà hình như anh lại cao thêm rất nhiều, bây giờ đánh giá, nhất định phải tới một mét tám lăm rồi.

Thật sự rất cao.

Tần Tư Đình dường như không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.

Quay lại lớp học, mọi người đọc sách chuẩn bị cho bài học buổi chiều, những kiến thức y học này hơi nhiều, Thời Niệm Ca cảm thấy hơi mệt, quay sang nhìn Tần Tư Đình, khẽ nói: “Em bị sốt ngủ suốt một ngày, không biết tình huống hôm đó thế nào, cái người đàn ông hôm ấy đấy, cái người mà nói tiếng Nhật ấy, bây giờ được thả chưa?” Hay vẫn còn bị điều tra ở cục cảnh sát.

Tần Tư Đình cúi đầu đọc sách, xem như không nghe thấy.

Thời Niệm Ca không biết não lại nảy ra ý gì, đột nhiên đỏ mặt, không nói nữa, chuyển qua đắm mình trong đề tài mới, cả ngày hiếm khi được nghỉ ngơi một lúc.

Thật ra cô nhớ đến cảnh mình đang ngủ được Tần Tư Đình bế lên giường, khi bị sốt thì được anh ôm vào lòng, thậm chí hôm ấy sau khi tắm xong, anh còn ấn cô lên tường…

Đối với người không thích gần người khác như Tần Tư Đình, những hành động này cũng xem như là những hành động thân mật rồi nhỉ.

Người khác, anh cũng không thèm liếc mắt một lần.

Thời Niệm Ca vùi khuôn mặt đỏ ửng xuống bàn, không dám ngẩng đầu lên, Tần Tư Đình nhìn cô một cái, sợi tóc cô mềm mại, mỏng manh bị gió thôi qua hơi lay động.