Liên tục vài ngày Thời Niệm Ca vui vẻ ngồi bên cạnh anh, anh cũng chưa từng đuổi cô đi.
Mấy ngày này Tề Bảo Bảo dứt khoát ngồi bên cạnh Triệu Tiểu Thanh, hai người ở xa xa cùng hóng chuyện, nhìn cô rốt cuộc làm sao để thành công bắt cóc được nam thần, buổi trưa ăn cơm lại nghe ngóng xem gần đây cô và Tần Thần thế nào rồi.
Sau đó Tề Bảo Bảo mới biết được hóa ra Thời Niệm Ca và Tần Tư Đình… có điểm mờ ám, chỉ do cô nàng vô tâm, trước đây không để ý mà thôi.
Sau đó mỗi lần Tề Bảo Bảo đi ngang qua bàn Thời Niệm Ca và Tần Tư Đình, đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn hai người họ, có một lần Tần Tư Đình đột nhiên ngước mắt lên, dọa Tề Bảo Bảo sợ, vội vàng chạy về chỗ Triệu Tiểu Thanh.
Sau đó Tần Tư Đình vẫn tiếp tục ngồi bên cạnh Thời Niệm Ca, còn Thời Niệm Ca chỉ nháy mắt vài cái: “Sao thế?”
Tần Tư Đình bình tĩnh thu ánh mắt lại.
Mọi thứ cứ thế quay lại vị trí cũ, giống như những ngày cấp ba họ ngồi bên nhau, cô có thể mỗi ngày ngồi bên cạnh anh, cùng ăn thứ này thứ nọ, mua sữa ấm, rồi sau đó vui vẻ ngồi bên cạnh anh học bài, cùng nhau làm thí nghiệm, khác biệt duy nhất ở thời điểm hiện tại là, lúc ấy cô không dám thổ lộ với anh, nhưng bây giờ cô đã nói ra hết rồi, cho dù Tần Tư Đình không nói gì, nhưng anh đã biết cả.
Cuối cùng cũng tới kỳ nghỉ mọi người đều mong chờ, riêng Thời Niệm Ca không muốn chút nào.
Vất vả lắm mới được ngồi gần Tần Tư Đình mà.
Còn một ngày nữa phải nghỉ học rồi, tưởng tượng đến ngày mai là lần cuối được ngồi bên anh, không chừng phải nửa tháng nữa không được gặp, Thời Niệm Ca đau khổ trong lòng.
Buổi tối cô tâm sự với quý cô Dương Trân Trân, bà hỏi cô kỳ nghỉ có muốn đến chỗ ba mẹ không, hay muốn đi du lịch?
Thời Niệm Ca nói: “Không đi đâu cả, chỉ muốn ở lại Hải Thành thôi, có thể cô sẽ tìm việc thực tập bán thời gian hoặc đến phòng thí nghiệm.”
Cho dù cô đã học đại học không còn là một cô bé, nhưng trong mắt người nhà cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, mẹ cô không đồng ý để cô ra ngoài làm việc sớm như vậy: “Không làm gì hết, hai năm nữa rồi tính tiếp, con nhảy lớp học sớm hơn người bình thường một năm, chưa đến hai mươi tuổi đã đòi đi làm? Con định chọc cho mẹ tức chết à?”
“Không có mà, con tìm việc liên quan đến ngành học hiện tại mà, thật ra đến mấy phòng khám nhỏ, làm những việc đơn giản thôi.”
“Con đường đường là cô chủ của tập đoàn Thời Đạt lại tính đến phòng khám nhỏ làm việc vặt?” Giọng nói quý cô Dương Trân Trân cao vút lên: “Mẹ thấy chi bằng con ra nước ngoài, đến công ty làm việc vặt này.”
“Đến công ty làm gì, hơn nữa ai cũng biết con là con mẹ, chỉ muốn đặt con lên đầu, sao có thể nghiêm túc thể hiện trong công việc được?” Thời Niệm Ca trò chuyện một lúc, sau đó bật loa ngoài, cô vừa ngồi trêи sô pha dùng kìm bấm chăm chút móng tay một chút, vừa nói: “Nếu như không tìm được việc, con có thể rủ hai cô bạn cùng đi du lịch một chuyến, dù sao kỳ nghỉ cũng dài, phải tìm việc gì đó để làm, như vậy thời gian mới qua nhanh được.”
“Muốn đi đâu?”
“Để xem tình hình, xem thời tiết, ngày nào đẹp trời đến phía nam, còn muốn trượt tuyết thì đi về phía bắc.” Cô thổi thổi móng tay, sau đó nhìn di động: “Mẹ, con lớn rồi, thật sự không cần phải nhọc lòng lo lắng cho con đâu, ngày nghỉ nên làm gì con tự biết tính toán, đừng tưởng con không biết mẹ sợ kỳ nghỉ này con không có gì để làm, lại chạy theo người khác học hư.”
Quý cô Dương Trân Trân xởi lởi: “Tính của con, bình thường sẽ không theo người khác chơi bời hư hỏng, nhưng chẳng lẽ mẹ không được nhắc nhở vài câu à.”
Lúc này có tiếng mở cửa phòng, Triệu Tiểu Thanh bước vào, tổng thấy Thời Niệm Ca đang gọi điện thì không làm phiền cô, yên lặng đi đến giường của mình.
“Được rồi, mẹ, bạn học con về rồi, không nói chuyện với mẹ nữa.”
“Ừ, con gái lớn rồi, không thích ở bên bố mẹ nữa, ba mẹ cảm thấy trước đây không dành thời gian cho con, bây giờ muốn bù đắp thì ocn lại không chịu.” Mẹ cô oán trách xong, dặn dò vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Trông thấy Thời Niệm Ca đã cúp điện thoại, Triệu Tiểu Thanh nói: “Vừa rồi trêи đường về, mình thấy ông ngoại cậu nói chuyện với giáo viên ở trêи sân vận động, lúc đi ngang mình nghe được ông ngoại cậu nói kỳ nghỉ này muốn Tần Thần ở lại, đến phòng thí nghiệm của ông ngoại cậu, hình như ông cậu thích Tần Thần lắm.”
Thời Niệm Ca đang tỉa tót móng tay thì ngừng lại, ngước mắt lên nhìn về phía Triệu Tiểu Thanh: “Thật không?”
“Thật mà, mình nghe rõ rành rành, dù sao cũng là ông ngoại cậu mà, lúc mình đi qua còn dỏng tai lên xem họ nói gì, kết quả nghe thấy họ nói Tần Tư Đình chính là mầm non tương lai, định bồi dưỡng, nếu như kỳ nghỉ Tần Tư Đình không bận chuyện gì, sẽ mời cậu ấy ở lại trường cùng họ làm thí nghiệm…”
Thời Niệm Ca đang yên lặng một lúc, tiếp theo bắt đầu lung lay.
Được lắm, vậy kỳ nghỉ này cô sẽ không đi du lịch nữa.
Hay cô cũng đến phòng thí nghiệm của ông ngoại để làm việc nhỉ? Dù sao Tần Tư Đình cũng được ông ngoại chủ động yêu cầu ở lại, bình thường cô cũng hay ở đó, cho dù cô thật sự đến giúp cho vui, sẽ không có ai để ý cả, Tần Tư Đình chắc chắn không có cách nào để tránh mặt cô.
He he he.
Còn đang buồn bực vì kỳ nghỉ này không biết phải trải qua thế nào, bây giờ cô lại vô cùng mong cho đến kỳ nghỉ này.
Dù sao bây giờ cũng ngồi cùng, nhưng bình thường lại có nhiều người xung quanh quá.
Nếu thật sự kỳ nghỉ này anh đến phòng thí nghiệm của ông ngoại, khi ông ngoại phải dành cả ngày để làm thí nghiệm, cô và Tần Tư Đình sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau một mình.
Buổi tối Thời Niệm Ca nằm trong phòng ngủ, Triệu Tiểu Thanh nằm ở giường khác cũng đang nhắn tin, cô lén nhìn sang bên cạnh, vừa nhìn đã thấy ý xuân phấp phới.
Thời Niệm Ca trong lòng ngứa ngáy, cầm di động nhắn tin cho Tần Tư Đình: [Anh đang làm gì thế?]
Trong lúc đợi Tần Tư Đình trả lời, Thời Niệm Ca suy nghĩ, tại sao cô lại tự tin rằng anh sẽ trả lời?
Không liên quan, dù sao không trả lời, thì ngày nghỉ cũng gặp được anh ở chỗ ông ngoại.
Từ khi trở về từ khách sạn cô đã chuẩn bị kỹ càng rồi, cô không thể tiếp tục làm con rùa rụt cổ chỉ dám yêu thầm nữa, cô đã thổ lộ, bây giờ phải chủ động tấn công.