Wow, có canh trứng, còn có món mì cô thích, trễ thế này rồi mà Tần Tư Đình vẫn ở nhà cô, sinh nhật này xem như viên mãn.
Lúc này ông ngoại gọi điện đến, Thời Niệm Ca quyến luyến nhìn anh một cái rồi rời khỏi nhà bếp, xoay người đi nhận điện thoại.
“Niệm Niệm, hôm nay sinh nhật con, ông ngoại vẫn ở trêи thành phố không về được, hai ngày nữa có thời gian ông ngoại bù cho nhé.”
“Không sao đâu ông ngoại…” Thời Niệm Ca nói như người mộng du: “Ông đã tặng con món quà con muốn nhất rồi…”
“Quà gì?” Ông ngoại nghe không hiểu câu này của cô, sửng sốt hỏi lại: “Quà tặng con muốn nhất là gì?”
“Hì hì, không có gì, ông ngoại con lớn rồi, sinh nhật có bạn bè tổ chức, hơn nữa buổi tối… cũng được ăn ngon, hôm nay con vui lắm, ông không cần bận tâm ạ.”
“Vậy được rồi, thấy con vui như thế, ngày mốt ông ngoại có quà cho con.”
“Vâng ạ.”
Thời Niệm Ca cúp điện thoại, sau đó chạy đến nhà bếp.
Vì Tần Tư Đình vừa từ bên ngoài trở về, chưa kịp về nhà thay quần áo, anh mặc một bộ đồ tây đi dôi dép trong nhà của cô, đang đứng quay lưng về phía cô, bàn tay cầm lọ gia vị, đồng thời dùng đũa đảo liên tục.
“Đói thì ăn canh trứng trước đi, mì phải đợi thêm vài phút nữa.” Tần Tư Đình không quay đầu lại, tiếp tục nói: “Buổi tối anh cũng chưa ăn, vừa hay có thể ăn cùng nhau.”
Thời Niệm Ca sống mười chín năm rồi, từ nhỏ đến lớn sinh nhật nào cũng náo nhiệt, nhưng ba mẹ luôn bận bịu, ông ngoại cũng nhiều việc nên không thể ở bên cạnh cô nhiều, đại đa số đều là người làm hoặc bạn bè trải qua cùng cô.
Cô chưa từng có một người bên cạnh như thế này, không cần quà cáp đắt đỏ, chỉ là một người kiên nhẫn ở bên cạnh cô, cô véo mình một cái, hơi đau đau, thậm chí có lúc cô nghĩ do mình đã uống nhiều rượu nên nằm mơ, mơ thấy Tần Tư Đình trở về bên cạnh mình.
Kết quả cô đứng bất động bên bàn ăn một lúc, Tần Tư Đình làm xong hết rồi mà cô vẫn chưa ngồi xuống.
“Đứng ngây ra đó làm gì?” Tần Tư Đình đã trộn xong mì, cầm bát lại, đặt lên bàn ăn.
Thời Niệm Ca tỉnh lại, ngước mắt lên nhìn anh: “Tần Tư Đình, anh nhéo em một cái đi.”
Tần Tư Đình nhìn cô, nở nụ cười.
“Em bảo anh nhéo em một cái, anh cười gì mà cười?”
Tần Tư Đình đưa đũa cho cô: “Ngốc à, không phải mơ, ngồi xuống ăn đi.”
“Sao anh biết em đang nghĩ mình nằm mơ…”
“Ngồi xuống.” Tần Tư Đình nhíu mày: “Em định bắt anh mớm cho ăn à?”
Thời Niệm Ca nghe câu này, ngồi phịch xuống, vì ngồi gấp quá, nên hơi đau người, cô đột nhiên tỉnh ngủ, ah ah, không phải mơ, là thật.
“Cho nên anh cố tình chạy về đây, anh vẫn nhớ ngày sinh nhật của em đúng không?” Thời Niệm Ca cầm đũa, vừa gắp mì vừa nói: “Vậy ra là Tần Tư Đình anh luôn luôn quan tâm đến em, thật ra anh … đừng.”
Tần Tư Đình múc một muỗng canh trứng đẩy vào miệng cô: “Ăn mì của em đi.”
Mùi canh trứng thơm ngon, vô cùng hấp dẫn. Tay cô cầm đũa đảo đảo bát mì, chỉ cần ngồi đây vào giờ phút này đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Thời Niệm Ca nuốt canh, thơm lại còn ngon, khẩu vị tốt hơn hẳn, bắt đầu ăn mì trong bát.
“Ừm, Tần Tư Đình, một bát mì này, em có thể ghi nhớ cả đời.” Thời Niệm Ca nghiêm túc tuyên bố.
“Cả đời rất dài, đừng dễ dàng nói ra.” Tần Tư Đình ngồi đối diện, cùng cô ăn mì.
Thời Niệm Ca kiên định nói: “Em nói thật đấy.”
Tần Tư Đình khẽ cười.
Cô vừa ăn vừa liếc nhìn anh, mắt Tần Tư đình rất sâu, nhìn từ góc độ này vô cùng ưa nhìn, ngũ quan hoàn mỹ lộ ra vẻ lạnh lùng bất phàm, khiến ánh mắt của mọi người phải nán lại trêи khuôn mặt anh, một người chẳng thích gần người, giờ phút này lại ngồi trước mặt cô, giúp cô nấu mì, cùng cô trải qua sinh nhật, hơn nữa anh còn đang cười.
Gần đây anh mới cười lại, từ lần cô đến nhà họ Tần, dường như chuyện mẹ anh đã được gác lại, không còn liên quan và ảnh hưởng đến anh nữa.
Một người lạnh nhạt đến một câu cũng không muốn nói với người khác, lại là một người đàn ông ấm áp vô cùng, sự tương phản rõ rệt này tạo thành một sự quyến rũ không ngôn từ nào diễn đạt được.
Thời Niệm Ca say sưa nhìn Tần Tư Đình, đột nhiên nói: “Tần Tư Đình, anh có bạn gái cũ hay từng yêu ai chưa? Là kiểu dây dưa đến chết không thôi, sau đó tìm cách phá hoại tình cảm của chúng ta, có không?”
“Không có, cả ngày đầu óc suy nghĩ gì đấy?”
Thời Niệm Ca lại tiếp tục ăn mì, đột nhiên cười cười: “Em đang thăm dò đối thủ thôi, ngộ nhỡ có cô gái nào dây dưa với anh, em cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, phải cẩn thận mới không bị người ta hớt tay trêи chứ.”
Tần Tư Đình lại đút cho cô một muỗng canh: “Không có.”
Thời Niệm Ca biết có rất nhiều nữ sinh thầm mến anh, chắc chắn bình thường nhà họ Tần cũng có con gái lui tới, ai quen biết nhất định sẽ có tình cảm với anh, nhưng Tần Tư Đình thật sự khó gần cho dù ai có ý đồ gì cũng chẳng có cơ hội lại gần anh.
Anh nói không có, chính là không có.
Tựa như lúc còn đi học cũng có nhiều nữ sinh thích anh, nhưng chẳng có ai dám tiến lại tỏ tình với anh.
Bên ngoài đã tối đen một mảnh, đèn trong phòng ăn sáng trưng, hai người ngồi đối diện, sau khi ăn xong, Thời Niệm Ca không còn khó chịu như lúc nãy nữa, dạ dày cũng dễ chịu hơn, tỉnh táo hơn nhiều, tiếng TV rộn ràng, không biết đang chiếu chương trình gì, dù sao cũng đang nghỉ tết, TV đều chiếu các tiết mục vui vẻ, chỉ có máy rửa chén trong nhà bếp hoạt động nghiêm túc.
“Sao anh làm thức ăn ngon thế?” Thời Niệm Ca ngồi trêи sô pha, đầu gối lên vai anh xem TV: “Trước đây có học nấu ăn? Định nấu cho ai ăn à?”
Tần Tư Đình để mặc cho cô dựa vào mình: “Có một khoảng thời gian sống bên ngoài, không nấu ăn thì ra ngoài mua à? Người làm nấu ăn cũng không ngon lắm, chán quá, nên anh học mấy món.”
“Vậy ngoài em ra còn ai được ăn không?”
“Không, chỉ có em thôi.”
Thời Niệm Ca nghiêm túc suy nghĩ, quay qua nhìn anh: “Thật không đấy?”
“Thật.”
Cô hài lòng, cười híp mắt lại tiếp tục tựa vào vai anh, nhắm mắt lại nói: “Mấy giờ rồi? Hôm nay anh có về nhà đối diện không?”
“Anh ở ngay đối diện, thích về thì về, không về cũng chẳng sao.” Tần Tư Đình khẽ nói: “Anh thấy có vẻ em không muốn anh về.”
Thời Niệm Ca suýt cười thành tiếng, Tần Tư Đình đọc được nội tâm của cô à.
Chỉ là muộn quá rồi, vừa rồi còn tỉnh ngủ, dựa vào anh một lúc cơn buồn ngủ lại ập đến.
Cứ thế, cô ngủ thϊế͙p͙ đi trêи vai anh.
…
Hửng sáng, cô mở mắt phát hiện bản thân đang nằm trong phòng ngủ của mình, tối qua rõ ràng cô dựa vào vai anh mà nhỉ.
Cô được anh ẵm lên đây ư?
Vừa nghĩ đến cảnh mình ngủ mơ màng, sau đó được Tần Tư Đình đưa về phòng, tim Thời Niệm Ca lại nhảy nhót tưng bừng, bật dậy, định đến phòng tắm rửa mặt sau đó kiếm xem Tần Tư Đình còn ở nhà cô không, hay đã về nhà đối diện rồi.
Kết quả cô vừa đứng trước gương trong phòng tắm, cặp mắt đã mở to, sau vài giây sửng sốt, cô thò tay sờ sờ dây chuyền trêи cổ mình, mặt dây chuyền tạo hình một thiên sứ có đôi cánh nạm kim cương.
Đây là mẫu vừa ra mắt tháng này ở Pháp, hơn nữa còn là phiên bản giới hạn, cả thế giới chỉ có mười sản phẩm, giá cả thì khỏi bàn đến, cũng phải từ mười mấy vạn, chiếc dây chuyền này hình như do một nhà thiết kế hàng đầu thiết kế để tưởng nhớ người vợ yêu quý của ông ấy, tất cả số tiền thu được sẽ quyên góp cho tổ chức từ thiện.
Chiếc vòng có tên My Sweetheart.
Cô nghe nói nó được mở bán lúc không giờ ngày một tháng một, mười chiếc, chỉ một giây sau đã hết sạch, sau đó giá liên tục tăng lên, càng lúc càng hiếm, hơn nữa cực kỳ khó mua.
Sao Tần Tư Đình mua được?
Bây giờ là tháng hai…
Chẳng lẽ anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cô từ tháng trước sao?
Thời Niệm Ca sờ sờ mặt dây chuyền, ráng nhớ xem tối qua mình ngủ lúc nào, không biết mấy giờ anh đưa cô về phòng ngủ, nhưng chắc chắn sợi dây này anh tự tay đeo cho cô.
Thật là đẹp.
Cô nhìn mình trong gương nở một nụ cười, đột nhiên nhận ra thích được tặng quà là bản tính trời sinh của con gái, trước đây cô luôn cho rằng chỉ cần có anh bên cạnh là đủ, nhưng bây giờ phát hiện anh đã dành thời gian chuẩn bị quà tặng sinh nhật cho mình, bất chợt cảm thấy lòng như nở hoa.
Thời NIệm Ca hí hửng rửa mặt, đi xuống lầu, cô tưởng rằng Tần Tư Đình đã về nhà đối diện, kết quả vừa xuống lầu đã nhìn thấy một người nằm trêи sô pha.
Cô nhìn kỹ lại đúng là Tần Tư Đình đang ngủ trêи sô pha, Thời Niệm Ca muốn hỏi vì sao anh không đến phòng khách ngủ, nhưng cô chẳng thể quan tâm nhiều hơn, cứ thế chạy về phía sô pha, không quan tâm anh ngủ hay thức, trực tiếp nhào vào lòng anh.
Tần Tư Đình đang ngủ, đột nhiên bị cô nhào vòng lòng nên giật mình dậy, mở mắt nhìn cái đầu nhỏ nhỏ đang vùi trước ngực mình, mắt hơi nheo lại nở nụ cười bất đắc dĩ, thò tay xoa xoa đầu cô: “Dậy sớm thế.”