Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1565: Em là tiểu tình ca của anh (133)



Cô sửng sốt, ngẩng đầu đảo mắt một vòng.

Tần Tư Đình đứng trước quảng trường khách sạn, vừa đến bên đường, rõ ràng anh vừa xuống xe, ánh nắng trải dài trêи mặt đất như hắt vài hạt sáng lên người anh, toàn thân tựa như bao bọc bởi hào quang, đang nói chuyện điện thoại với cô, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.

Thời Niệm Ca đột nhiên bật cười.

Người này thật là, rõ ràng cách cô chẳng đến một trăm thước, còn bày đặt gọi điện.

Cô cúp điện thoại, quay đầu lại phát hiện Đường Thiệu đang nhìn theo hướng cô nhìn vừa nãy.

Anh ta nhìn thấy Tần Tư Đình.

Cô xoay người bước ra cổng khách sạn, vừa đến chỗ thang máy, cổ tay bị người đằng sau kéo lại, Đường Thiệu vừa giữ chặt tay cô vừa nói khẽ: “Niệm Niệm.”

Đột nhiên cổ tay bị người ta siết chặt, lại vì lời nói khẽ của anh ta, nổi hết da gà, cô quay đầu nhìn anh ta khó hiểu, sau đó dứt khoát rút tay ra, không thèm quan tâm nữa, đi thẳng ra ngoài.

Trông thấy Tần Tư Đình đang đi về phía này, Thời Niệm Ca đang bước chân thì khựng lại, Đường Thiệu lại chạy theo kéo tay cô lại, sau đó vòng lên trước mặt cô, nắm lấy tay bên kia: “Niệm Niệm.”

Anh ta vừa đụng vào tay mình, Thời Niệm Ca đã rùng mình, theo bản năng đẩy ra, liên tục lùi về phía sau.

Đồng thời cô không thể ngăn nổi sự ghét bỏ với nhà họ Đường nữa, mặt nhăn tít lại.

Đường Thiệu nhìn cô chăm chú, gần như bất lực: “Anh thật sự không ngờ Tần Tư Đình lại vì em mà học y, khi nghe được chuyện này anh chẳng còn dũng khí đối mặt với em nữa, nhưng sao em và cậu ta có thể quen nhau chứ? Có phải từ lúc em nhảy lớp, đã bắt đầu có tình cảm với cậu ta…”

“Đường Thiệu, cho dù tôi có tình cảm với ai cũng không liên quan đến anh, hơn nữa chúng ta đã chia tay rồi, anh có tư cách gì mà trách móc tôi?” Thời Niệm Ca thờ ơ nhìn vẻ mặt đáng ghét của anh ta.

Đường Thiệu cứ thế nhìn cô chằm chằm thêm một lúc: “Lúc đó em cố tình chọc giận anh, cho nên mới tiếp cận cậu ta đúng không? Em biết ở trung học, anh và cậu ta là hai người nổi tiếng nhất, em chọn cậu ta, chính là để chọc giận anh? Kết quả em ở cùng cậu ta lâu quá nên nảy sinh tình cảm đúng không?”

“…”

Ông anh à, anh nói gì thế?

Thời Niệm Ca khó tin nhìn anh ta.

Cô vốn chỉ nghĩ đơn giản rằng Đường Thiệu anh ta chỉ hơi cố chấp, cho dù không có bạn gái cũng sẽ không từ chối nữ sinh khác, cô chỉ cho rằng bản thân không phải trọng tâm câu chuyện, chỉ do ba anh ta cố tình gán ghép.

Nhưng bây giờ mới phát hiện, đầu anh ta có vấn đề.

Tần Tư Đình đã đến gần, Thời Niệm Ca muốn đến bên cạnh anh, nhưng bị Đường Thiệu ngăn lại, cô bắt đầu hơi cáu bẳn: “Đường Thiệu, anh có thôi đi…”

“Niệm Niệm, lúc đó anh chỉ đến phòng y tế với một bạn nữ thôi, giống như em đi cùng tên béo kia đến phòng y tế đó, chỉ là giúp bạn bè thôi mà, em có cần thiết vì chuyện này mà triệt để ghét bỏ anh không?”

Thời Niệm Ca nhướn mắt lên nhìn anh ta: “Anh đừng nói lung tung cái gì đấy? Lúc đó còn có lớp trưởng đi cùng, tôi chỉ phụ một tay thôi, chuyện như vậy căn bản không cần tranh cãi với anh, hơn nữa qua lâu lắm rồi, ai đúng ai sai không quan trọng, chỉ có anh cứ cắn mãi không chịu buông thôi đúng không?”

Đường Thiệu sa sầm mặt mũi, không hiểu tại sao, có lẽ vì hiện tại nhìn anh ta cường tráng hơn, vẻ mặt lại đột nhiên thay đổi nên Thời Niệm Ca hơi khó chịu, vội vàng giãy ra khỏi anh ta.

Đồng thời cô nhìn ra sau lưng anh ta.

Tần Tư Đình cụp mắt, từng bước chậm rãi, bước về phía hai người họ.

Anh đi không nhanh không chậm, an tĩnh vững vàng, Thời NIệm ca dường như cảm nhận được một cơn cuồng phong từ tứ phía dội lại, không khí bắt đầu ngưng tụ như gió rét đầu đông, mỗi lần hô hấp đều lạnh như cắt da cắt thịt.

Tần Tư Đình vừa vặn đến trước mặt cô, dừng bên cạnh Đường Thiệu, im lặng lạnh lùng như những ngày đầu tiên cô gặp anh ở cấp ba.

Đường Thiệu quay đầu nhìn người bên cạnh, đầu tiên là kinh ngạc, không ngờ Tần Tư Đình lại đến đây, sau đó dường như định nói gì đó, bàn tay hơi lơi lỏng, Thời Niệm Ca đã nhanh nhảu thoát ra, Tần Tư Đình thò tay kéo Thời Niệm Ca ra sau mình.

Cùng lúc đó, Tần Tư Đình quay sang nhìn Đường Thiệu, vẻ mặt vô cảm, con ngươi đen thẫm không giấu được sự lạnh lùng: “Định ở đây giở trò gì? Cút.”

Thoáng chốc Đường Thiệu khẽ run lên, kịp thời nhận ra Thời Niệm Ca đang quen Tần Tư Đình, nhưng trước mặt bạn gái cũ, còn có bạn học cũ là Tần Tư Đình, không thể không nhẫn nhịn.

Anh ta và Tần Tư Đình không mấy thân nhau, nên đáp trả bằng một ánh mắt hờ hững, vẻ mặt vừa dịu dàng với Thời Niệm Ca biến đâu sạch.

“Cậu nói gì?”

Tần Tư Đình không nhường nhịn, khóe miệng mím lại, lạnh lùng nhìn đối phương: “Nếu như cậu Đường bị điếc, tôi không ngại giới thiệu cho cậu bệnh viện tai mũi họng tốt nhất nước đâu, đến gặp chuyên gia chẩn bệnh, cậu cảm thấy được không?”

Anh vừa dứt acau, nhân viên lễ tân trong khách sạn đã bước lại, nhìn rõ người đứng đó là ai mới ra hiệu cho giám đốc đi lên, người đó ngạc nhiên: “Cậu… cậu Tần?”

Thái tử nhà họ Tần đích thân vi hành, Tần Tư Đình rất ít khi xuất hiện, nhưng những nhân viên ở Tần Thị làm việc đều rất chuyên nghiệp, đã sớm ghi nhớ tất cả mọi người, nhìn lướt qua thôi cũng biết là ai.

Tần Tư Đình không trả lời, Thời Niệm Ca vẫn đứng sau lưng anh, nhướn mắt nhìn qua vai anh, nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của vị giám đốc kia.

“Cậu Tần sao lại có thời gian đến khách sạn thế ạ? Đến ăn cơm hay là…”

“Bạn gái ăn cơm ở đây, tôi đến đây xem xem.” Tần Tư Đình khẽ nhìn xuống, ánh mắt hờ hững.

Vị giám đốc này lập tức nhìn Thời Niệm Ca một cách kỳ lạ, khuôn mặt như thể có mắt mà không thấy thái sơn, nhưng may thay bà không mạo phạm gì đến nhà họ Thời.

Đường Thiệu nghe thấy hai chữ ‘bạn gái’ này của Tần Tư Đình, anh ta nhìn sang Thời Niệm Ca, tựa như muốn lôi cô ra trước mặt để chất vấn, nhưng tay còn chưa kịp duỗi ra, Tần Tư Đình không cần phải làm gì cả, một ánh mắt lạnh lùng đằng đằng sát khí phóng ra đã khiến bàn tay Đường Thiệu dừng giữa không trung, cứ thế đờ ra.