Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1581: Em là tiểu tình ca của anh (149)



Nói xong, bartender vô cùng chuyên nghiệp đặt hai chiếc ly đặc biệt tinh xảo lên quầy rượu.

Ngược lại, mẻ mặt của Thời Niệm Ca hoàn toàn đề phòng, cũng dùng ánh mắt cảnh cáo để nhìn Tiêu Đạt, nhắc nhở anh ấy không được làm chuyện gì quá quắt, anh ấy thích tranh giành nhưng người khác thì không vui đâu đấy.

Còn Tiêu Lộ Dã, vẫn mạnh mẽ và bất kham như mọi ngày, im lặng ngồi đó uống rượu.

Tiêu Đạt bước ra chỗ khác là có ý đồ, vừa hay chừa lại hai chỗ ngồi kế bên Tiêu Lộ Dã.

Nhất định không có chuyện Thời Niệm Ca ngồi kế bên Tiêu Lộ Dã, cô trực tiếp ngồi cách một ghế, vị trí đó, hiển nhiên là Tần Tư Đình ngồi vào.

Tiêu Lộ Dã đảo mắt sang nhìn anh một chút, sau đó lại chuyển sang Thời Niệm Ca, Thời Niệm Ca định cầm ly rượu trêи bàn nhấm nháp một chút, kết quả miệng ly bị che mất, cô cúi đầu nhìn thấy bàn tay Tần Tư Định đột ngột duỗi sang, dù sao ở đây cũng là bar, bên trong có bao nhiêu là loại người, dù sao Tiêu Đạt cũng có ý đồ nổi loạn, nhiều khi có cả ý muốn tổn hại người khác, cô cũng không nên uống rượu, mà bartender đẩy một bình nước khoáng chưa mở cho cô.

Tần Tư Đình không nhìn cô, bàn tay vẫn đặt trêи miệng ly, sau đó cô buông ly rượu ra.

Hai người này âm thầm tin tưởng và hiểu ý nhau, Thời Niệm Ca dường như rất nghe lời, toàn bộ hành động lọt hết vào mắt Tiêu Lộ Dã, anh cầm ly rượu nghiêng sang bên cạnh, chạm nhẹ vào ly rượu của Tần Tư Đình, nói: “Uống rượu.”

Tần Tư Đình không từ chối, cũng không trả lời, chỉ nói với bartender: “Tôi không uống rượu pha chế, Brandy thêm đá, cảm ơn.”

Bartender hơi bất ngờ, dường như cảm thấy rượu mình pha chế bị ghét bỏ, nhưng không dám nói nhiều, trực tiếp cầm một chai brandy lại, rót vào ly, thêm đá, rồi đưa cho anh.

Tần Tư Đình cầm ly rượu lên, lúc này anh bắt chước động tác của Tiêu Lộ Dã, cụng nhẹ một cái: “Khách sáo rồi.”

Hai người yên lặng uống hết ly rượu, tiếng nhạc trong bar gào rít bên tai, Thời Niệm Ca tự mở chai nước khoáng, uống một hớp.

Tiêu Đạt bất mãn với sự bình yên này, ngồi đằng trước, vừa nhả khói vừa híp mắt lại hỏi: “Niệm Niệm, em thân thiết với bọn anh từ nhỏ, sao bây giờ vừa có bạn trai đã bắt đầu xa lánh mọi người rồi.”

Thời Niệm Ca liếc anh ấy một cái, thản nhiên mở miệng: “Có không? Không phải bọn mình nhiều năm không gặp rồi à? Ít nhất cũng phải hai ba năm rồi nhỉ? Bây giờ nhà họ Tiêu cũng không ở Hải Thành, nếu không vì em học đại học y, chưa chắc có dịp gặp lại anh đấy, chuyện ở bên nhau lúc nhỏ là chuyện thời con nít, bây giờ nhiều năm không gặp, nhất định phải xa cách hơn rồi, liên quan gì đến chuyện em có bạn trai.”

Tiêu Đạt cười khẩy: “Vậy đại khái là mới hai ba năm, em đã trở nên xa lạ với bọn anh, ngay cả Tiêu Lộ Dã từ nhỏ đã đối xử tốt với em em cũng quên sạch, chạy theo người đàn ông khác, em nói đây là lý lẽ kiểu gì vậy?”

Đám người xung quanh quầy bar đột nhiên im bặt.

Ngoại trừ Thời Niệm Ca, tất cả đều là đàn ông, không cần nhiết cũng biết họ đang nghĩ gì.

Huống hồ lúc này xung quanh quầy bar bắt đầu nhiều người kéo lại hóng hớt, bên ngoài yên bình, bên trong đã gươm giáo chuẩn bị xông lên.

Khoảnh khắc Tiêu Đạt ngông cuồng nói Thời Niệm Ca chạy theo người đàn ông khác, những người xung quanh bắt đầu túa mồ hôi lạnh thay anh ấy, bản thân anh ấy vì Tiêu Lộ Dã mà đắc tội Tần Tư Đình không nói, nhưng nếu dây đến họ cũng dính đến chuyện này, sau này có thể tiếp tục sinh sống ở Hải Thành sao? Chung quy hai anh em họ Tiêu này cũng không ở Hải Thành, lại định ở Hải Thành quấy phá à.

Nhưng mà ai nghe lại chẳng hiểu, Tiêu Đạt đang ngầm tuyên bố chủ quyền của Tiêu Lộ Dã đối với Thời Niệm Ca.

Hmmm… về cái gọi là chủ quyền, rốt cuộc có thật không, không cần bàn tới, dù sao cái gì mà Tiêu Đạt không dám nói đâu.

Tiêu Đạt liên tục dội bom ở một bên, Tiêu Lộ Dã lại im lặng uống rượu.

Tần Tư Đình cũng uống.

Đột nhiên Tiêu Đạt hơi phấn kϊƈɦ quá độ, nhìn Tiêu Lộ Dã, sau đó lại nhìn sang Tần Tư Đình, anh ấy vẫn muốn thăm dò Tần Tư Đình, Tiêu Lộ Dã hiểu được ánh mắt của Tiêu Đạt, vẫn không hé môi nửa lời, ánh mắt như kiểu chú thích chơi sao kệ chú, cháu đây không rảnh chơi với chú.

Tiêu Đạt nhìn bề ngoài thư sinh của Tần Tư Đình, tự đánh giá chắc tửu lượng cũng chẳng tới đâu, nhưng nghĩ đến mặt mũi của Thời Niệm Ca, Tiêu Đạt lắc đầu khinh khỉnh, lấy mấy bình rượu ra, trước khi anh ấy có ý định mở bar ở Hải Thành, những người này làm gì uống qua nổi anh ấy.

“Này, anh Đình, phải không nhỉ?” Tiêu Đạt ra hiệu cho bartender khui mấy bình rượu đặt trước mặt Tần Tư Đình: “Không nhiều lời, đàn ông so tửu lượng, uống nhé?”

“Tiêu Đạt đừng kiếm chuyện nữa, đều học y với nhau, uống kiểu này, ngày mai anh định nghỉ học à? Uống nhiều thế này, tí anh về không chừng mắt mỗi nơi một con đấy?” Thời Niệm Ca bất mãn anh ấy.

“Sợ gì, tửu lượng của anh Đạt em, em tưởng anh ngây ngô mở bar à? Hay lo lắng cho anh Đình nhà em.” Tiêu Đạt cười cười cầm lấy chai rượu đặt lên miệng.

Tiêu Đạt vì khoe khoang tửu lượng của mình, nốc rượu ừng ực, uống đến nửa chai, áo đã ướt một mảng.

Tần Tư Đình uống từ tốn, không rơi một giọt nào.

Thời Niệm Ca không thể cản đàn ông uống rượu, hơn nữa trong trường hợp này, Tần Tư Đình đã đồng ý đương nhiên anh có cách, cô không thèm ngăn nữa, nhưng cô vẫn vô cùng lo lắng, luôn miệng nói: “Tiêu Đạt anh xấu tính thế, Tần Tư Đình nhà em uống một chai, anh mới uống được phân nửa, thảo nào có tiếng mà không có miếng, anh cứ nửa nửa thế này chứ gì?”

Tiêu Đạt không phục, lại kêu bartender mang rượu ra.

Tiêu Đạt chỉ chỉ vào đó: “Được, không nói nhiều, uống hết hai bình này nữa?”

Tần Tư Đình ngồi trêи ghế cao cạnh quầy bar, vóc người anh cao hơn Tiêu Đạt một chút, lúc này ngồi đây nên cao hơn nhiều so với ngồi trêи sô pha, anh cúi đầu, cười cười, đây là biểu cảm vô cùng bình thường, nhưng trong mắt Tiêu Đạt thì tựa như Tần Tư Đình đang khinh thường anh ấy, hoàn toàn không xem anh ấy ra gì.

Tiêu Đạt tức giận, nghiến răng nghiến lợi, cầm một bình rượu mới lên uống.

Vì để chứng mình bản thân mình có khả năng thật sự, anh ấy tu ừng ực, hai bình loáng chốc hết sạch.

Lúc này một giọt cũng không rơi ra ngoài.

Đám người vây xem bắt ồ lên tán thưởng.

Lúc này Thời Niệm Ca vỗ tay đến là khoa trương: “Lợi hại, lợi hại.”

Sau khi uống vài bình rượu, dù Tiêu Đạt không say, nhưng bắt đầu hưng phấn hơi, nghe được lời khen của Thời Niệm Ca vô cùng thỏa mãn.

Còn Tần Tư Đình từ đầu đến cuối ngồi trêи ghế cao sạch sẽ tinh tươm, áo không vương giọt rượu, ánh mắt sáng suốt hơn tất cả mọi người.