Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1599: Em là tiểu tình ca của anh (168)



Bên này, Hải Thành, đèn phòng cấp cứu luôn sáng chợt tắt, đổng sự Tần chuyển nguy thành an, được chuyển vào phòng bệnh để hồi sức.

Bên kia, nước Mỹ, chủ tịch tập đoàn Thời Đạt sau tai nạn xe bốn năm trước vẫn luôn an dưỡng, nhưng vì quá nhớ nhung người vợ tào khang, bốn năm rưỡi sau, ông qua đời tại Los Angeles.

Tần Tư Đình nói chuyện một lúc với ba mình trong phòng bệnh, sau đó vì có bệnh nhân mới nên phải ra ngoài.

“Bác sĩ Tần, bệnh nhân giường số 33 huyết áp không giảm, hơn hai ngày rồi…”

“Còn đặt kim dịch truyền không?”

“Vẫn còn, nhưng vẫn không xuống, nghe người nhà của ông ta nói, một năm trở lại đây mỗi lúc đau đầu ông ta thường uống rượu đến say mướt, thật ra ông ta đau đầu nghiêm trọng như vậy là do tăng huyết áp, cộng thêm uống rượu, dẫn đến phải nhập viện để phẫu thuật gấp, bây giờ tuy rằng phẫu thuật thành công, nhưng vẫn còn mơ hồ, ý thức lẫn lộn, luôn luôn nằm đó mắng chửi người khác, nhìn thấy ai cũng chửi, vô cùng cáu kỉnh, huyết áp lại chẳng xuống được…”

Tần Tư Đình vừa đi vừa nói: “Có xuống giường đi lại hay không?”

“Người nhà thấy trời nóng, phòng bệnh không có điều hòa, sợ ông ta không thoải mái, đúng là thường xuyên dìu ông ta đi qua đi lại, chúng tôi khuyên thế nào cũng không được, người nhà cố chấp lắm.”

Tần Tư Đình thản nhiên nói: “Tình trạng ông ấy như vậy phải nghỉ ngơi, nằm nghỉ toàn thời gian, vừa mới phẫu thuật xong đã đi qua đi lại, huyết áp xuống được mới lạ đấy.”

“Vâng, tôi cũng nói với gia đình rồi… nhưng mà…”

“Được rồi, tôi đến kia nhận bệnh mới trước, lát nữa tôi qua đó xem sao.”

“Vâng bác sĩ Tần.” Điều dưỡng hiếm khi được nói nhiều câu với bác sĩ Tần như vậy, tùy rằng đều liên quan đến công việc, nhưng vẫn hưng phấn chân tay nhanh nhẹn chạy đi làm việc.

Tần Tư Đình vừa đi về phía thang máy vừa rút di động ra xem một chút, sau đó cất vào rồi bước vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, phản chiếu bóng người đàn ông mặc sơ mi trắng trong lớp áo blouse, mái tóc đen cắt gọn sạch sẽ, khuôn mặt vẫn như cậu nam sinh năm nào, chỉ là ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.

Cửa mở, đi ra ngoài, phòng cấp cứu nhón nháo, đủ mọi tình huống xuất hiện, con nít khóc chí chóe, người già người trẻ thì rêи rỉ, có người đầu máu me được đẩy xuống từ xe cấp cứu, người này nối tiếp người kia…

“Tư Đình, sao hôm nay lại đến hỗ trợ khu cấp cứu thế? Không phải cậu vẫn luôn làm nội khoa à?”

Tần Tư Đình liếc mắt nhìn một cái, người đang ngồi nghỉ ở ghế đối diện chính là bạn đại học, lúc ấy chỉ có vài người được phân đến thực tập ở bệnh viện trung tâm, trong đó có Tần Tư Đình và cậu bạn Vu Thành học ngoại khoa này, hai người vốn cùng chọn chuyên khoa ngoại, nhưng bên khoa nội thiếu người, hơn nữa việc ở khoa nội nhiều hơn khoa ngoại rất nhiều, bệnh án chất thành núi, nhiều người chọn khoa ngoại, Tần Tư Đình cứ thế bước vào khoa nội, không hề có ý gì khác.

Anh cất giọng lãnh đạm: “Tiểu Hà bên phòng cấp cứu có việc, tạm thời tôi đến đây nửa tháng, bên này cũng nhiều việc, nên chủ nhiệm bảo tôi ở lại thêm nửa tháng.”

Anh rất lạnh nhạt, đuôi mắt dài hơn người thường, mí mắt mỏng, cho nên khi cụp mắt nhìn người khác, vô cùng lạnh lẽo, người khác đều cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Chỉ là, bình thường cả bệnh viện trung tâm Hải Thành này, ai chả biết Tần Tư Đình là thái tử nhà họ Tần, nhưng vị thái tử khác biệt hoàn toàn với những suy nghĩ trước đây của họ, họ nghĩ anh đi làm ở bệnh viện để lấy tiếng, nhưng thực tế vị bác sĩ này chuyên nghiệp hơn những người cùng trang lứa rất nhiều, hơn nữa ngoại trừ tính cách lạnh lùng khó tiếp xúc ra, thật ra không hề kiêu ngạo với cái mác thái tử nhà họ Tần chút nào, rất tôn trọng những người làm cùng bệnh viện, thậm chí từ khi còn là sinh viên anh đã đi thực tập ở bệnh viện từ rất sớm, cho dù anh thực tập tương đối sớm hơn mọi người, nhưng không vì lẽ đó mà anh thiếu chuyên nghiệp, càng không phải vì gia cảnh anh tốt.

Cho nên rất nhiều thành tựu các bác sĩ khác phải vất vả đến tận ba mươi tuổi mới có thể đạt tới, Tần Tư Đình hai mươi bảy tuổi đã đạt được, mọi người rất mực tin tưởng anh.

Bác sĩ nữ và điều dưỡng trong bệnh viện, bất kể ở độ tuổi bao nhiêu, chủ đề trong các cuộc nói chuyện thường là “Hiện tại bác sĩ Tần có người yêu chưa?”

Nhưng từ khi anh đến bệnh viện làm việc đến nay, chưa từng có người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh.

Mọi người thường lén kháo nhau rằng, mấy chuyện xảy ra trong y học, tranh chấp y học gì gì đó tuyệt đối đừng tìm đến anh, nếu như ngày nào đó anh chán quá không làm bác sĩ nữa thì sao, lại về kế thừa gia sản trăm triệu, thế thì thảm cho họ lắm…

Rất nhiều chủ đề, anh từng nghe qua, nhưng chẳng mảy may để tâm.

Bác sĩ Tần thật sự rất lạnh lùng, bình thường ngoài trao đổi về công việc, không hề nói chuyện khác, bất kể là người nhà hay đồng nghiệp hoặc bệnh nhân, anh luôn dùng thái độ công việc, không hề kiêu căng, nhưng cũng chẳng hề nồng hậu.

Tựa như trước đây có một bác sĩ nữ nhìn thấy vị tổng giám đốc Mặc thần bí của tập đoàn Mặc Thị xuất hiện trong bệnh viện, nhìn là biết bạn bè thân thiết với Tần Tư Đình, cũng lần đó, cô ấy may mắn nhìn thấy Tần Tư Đình hiếm khi nở nụ cười, thế mà anh lại cười, có vẻ trước mặt bạn bè anh rất vui vẻ, biết nói giỡn, không lạnh nhạt như bình thường.

Thật sự không biết sau này bác sĩ Tần có người yêu, anh sẽ đối xử với bạn gái mình thế nào…

Cũng lạnh lùng thế này ư?



Nước Mỹ, Los Angeles.

Trước xe thương vụ dừng trước tập đoàn Thời Đạt rất lâu, tài xế đã xuống xe từ lâu.

Trợ lý Văn Kha hơi mệt, dựa vào vị trí phó lái một lúc, quan sát Thời Niệm Ca nãy giờ vẫn giữ im lặng, quay lại nhìn cô một chút, cô vẫn ngồi đó, nhìn mải miết ra bên ngoài cửa sổ.

Hôm nay Los Angeles mưa cả ngày, lúc này bên ngoài trời vẫn còn mưa, bầu trời mây xám xịt, trong xe quá im lặng, mưa rơi lộp độp, nghe rõ từng tiếng.

“Thật sự làm khó cho cô rồi, mấy năm nay một tay cô chống đỡ nhà họ Thời, từ khi ngây ngô không biết gì, đi được đến ngày hôm nay, thật sự không dễ dàng.” Bốn năm trước, Văn Kha đã hơn ba mươi tuổi, hiện tại trêи khuôn mặt đã có dấu vết của tuổi già, nhưng giọng nói vô cùng ôn hòa: “Tang lễ của đổng sự Thời vừa kết thúc không bao lâu, cô đã phải trở lại công ty làm việc, kể cả thời gian về thăm Tiểu Lạc Lạc cũng không có, may thay những người giúp việc lâu năm ở Hải Thành cũng đến đây, dì Hương vẫn luôn giúp cô chăm sóc đứa nhỏ, bằng không cô thật sự chẳng thể phân thân được.”