Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1603: Em là tiểu tình ca của anh (172)



Bác sĩ nữ kia hơi ngẩn ra, khoảnh khắc ấy không biết phải nói gì với Tần Tư Đình.

Nhưng dường như bác sĩ Tần cho mọi người mượn nơi ở để tổ chức liên hoan nhưng anh không định nói chuyện phiếm với mọi người.

Bình thường bác sĩ Tần cũng xem như lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ lạnh lùng như khi ấy, vừa hỏi thử xem anh có thể nấu ăn cho mọi người không, lập tức cảm thấy bầu không khí như tụt hẳn vài độ C.

Bác sĩ nữ thè lưỡi nhìn một vị bác sĩ khác, họ cười cô ấy không biết tự lượng sức mình, đi ba hoa này nọ với bác sĩ Tần, trong khi anh lại nổi tiếng là người không thích nói đùa, tự chuốc phiền phức.

Vu Thành ngồi bên này cười cười: “Sao lại không thế, bác sĩ Tần, hồi còn học đại học, tôi có nghe Triệu Tiểu Thanh nói rồi, cô ấy khoe khoang tài nấu nướng của bác sĩ Tần tốt lắm, không biết cô ấy nghe từ đâu, còn nhấn mạnh món mì trộn của cậu vô cùng xuất sắc, không biết khi nào mới có dịp được ăn mì bác sĩ Tần làm nữa.”

Tiếng rót nước vang lên, anh không trả lời.

Mọi người đã quen rồi, thấy anh không nói chuyện, họ lập tức chuyển sang chủ đề khác để bớt ngượng, không lâu sau lại cười cười nói nói, dù sao ai cũng bận rộn đến mệt lử trong bệnh viện, hiếm khi có dịp tốt thế này để tụ tập giải khuây.

Sau khi chủ nhiệm Chu nói chuyện với đồng nghiệp, ông đứng dậy bước đến cạnh Tần Tư Đình, cầm lấy gói cà phê lên quan sat, sau đó cười cười hỏi anh: “Mấy năm nay bác sĩ Tần của chúng ta thay đổi không ít nhỉ, ngay cả chuyện nấu ăn cũng trở thành cấm kị rồi?”

Tần Tư Đình cầm một ly cà phê thơm phức đưa cho chủ nhiệm Chu, thản nhiên đáp lại một câu: “Cẩn thận.”

Chủ nhiệm Chu nhận lấy, sau đó lại nhìn anh, Tần Tư Đình đã tiếp tục chuẩn bị cà phê, dường như chẳng thèm nhếch mắt lên.



Los Angeles, Mỹ.

Chiếc xe thương vụ màu đen dừng trước cửa một hộp đêm trong thành phố, Thời Niệm Ca xuống xe, Văn Kha chuẩn bị tư liệu đi bên cạnh cô, vừa đi vừa nói, những hợp đồng tối nay đã được phân theo so sánh lợi nhuận.

Thời Niệm Ca vừa nghe vừa bước vào trong, khi bước vào cửa hộp đêm, trước cửa có người tiếp đón, cung kính dẫn đường.

Họ đến phòng bao VIP trêи lầu hai, lầu hai của hộp đêm này không phải là nơi ai cũng vào được, bên dưới rất náo nhiệt, nhưng tầng này vô cùng yên tĩnh, đèn hành lang theo phong cách cổ điển, cảm giác như trở về quá khứ, xa hoa lộng lẫy.

“Cô Thời, phòng đặt trước của cô ở trong này.” Phục vụ đứng lại, sau đó lịch sự chỉ dẫn cho cô.

“Ừm, cảm ơn.” Thời Niệm Ca gật đầu, bước thẳng vào trong.

Trong lúc cô bước vào, dường như nghe được gì đó, cô quay sang, nhìn thấy một cô gái mặc đồ công sở bị một người đàn ông cao lớn kéo đi, cô gái đó uống hơi nhiều rượu nên bước đi không vững, nhìn là biết người đàn ông kia định giở trò rồi.

Trông thấy cô gái vùng vẫy mãi vẫn không đẩy người kia ra được, dường như định gọi người, nhưng đột nhiên bị người đàn ông đó kéo vào một góc khuất bên cạnh, tiếp theo cô nghe thấy âm thanh vùng vẫy của cô gái.

“Tổng giám đốc Thời.” Văn Kha cũng nhìn thấy, nhưng ở nơi thế này, chuyện vừa rồi rất thường xảy ra, không định lo chuyện bao đồng, khẽ gọi cô xem như là nhắc nhở.

Thời Niệm Ca quay lại, xoay người định bước vào, nhưng lại nghe thấy tiếng thút thít, sau đó là tiếng bạt tai.

Người đàn ông kia đánh cô gái ấy?

Thời Niệm Ca dừng bước.

“Tổng giám đốc Thời, mọi người đang chờ bên trong.” Văn Kha đứng phía sau nhắc nhở cô.

Thời Niệm Ca đứng im lặng một lúc, sau đó quay đầu nhìn Văn Kha và một vệ sĩ mà anh luôn dẫn theo, bình thường người vệ sĩ này luôn theo họ, nhưng giống như người vô hình, yên lặng đứng một chỗ quan sát, không hề quấy rầy họ.

“A Mạnh, đến đỡ cô gái vừa rồi ra.” Thời Niệm Ca dặn một câu.

“Tổng giám đốc Thời.” Văn Kha nhìn thấy cô định lo chuyện bao đồng, cau mày nhắc cô.

A Mạnh đương nhiên nghe lời Thời Niệm Ca rồi, gật đầu xong bước qua đó ngay.

“Cô, haiz… chuyện như thế ở đây là bình thường, cô đừng đắc tội với người khác.” Văn Kha thấp giọng.

Tôi đã quan sát rồi, cô gái vừa rồi không phải người như anh nghĩ, từ cách ăn mặc có lẽ không phải bình thường, chắc chắn có vệ sĩ ở gần đây, mà cho dù không phải, nếu một ngày nào đó tôi rơi vào tình huống tương tự, người khác đi qua cũng lạnh lùng mặc kệ, vậy thì tuyệt vọng biết bao.” Thời Niệm Ca nói xong lập tức bước vào phòng VIP, giao chuyện bên ngoài cho vệ sĩ, không xen vào nữa.

Cô và Văn Kha bàn chuyện hợp tác ở trong phòng bao, đột nhiên A Mạnh gõ cửa xuất hiện ra hiệu cho cô, Thời Niệm Ca mượn cớ bước ra ngoài.

“Sao rồi?” Cô hỏi.

“Người phụ nữ vừa rồi, uống say, sau khi tôi cứu cô ấy, cô ấy vẫn ngồi nguyên chỗ đó.” Anh ta chỉ chỉ về phía người phụ nữ đang ngồi trêи sô pha đặt trêи hành lang.

Thời Niệm Ca nhìn thoáng qua phía đó.

“Liên hệ với người của hộp đêm đưa cô ấy đi, còn nữa…”

Thời Niệm Ca đợi anh ta nói xong, trực tiếp đi về phía đó, cúi đầu nhìn cô gái, cảm thấy dường như trạc tuổi mình.

“Cô có mang di động không? Hay có người nào đi theo không?” Thời Niệm Ca dịu dàng hỏi.

Người phụ nữ trêи sô pha mở đôi mắt nhập nhèm vì say ra, cười với cô rồi khươ tay, không biết là trả lời hay không, có lẽ cô ấy đã không còn tỉnh táo.

Thời Niệm Ca thấy cô ấy ngồi cũng không vững, thò tay đỡ cô ấy, vừa chạm vào thắt lưng, nhìn thấy trong túi có di động, sau đó cô nhìn cô gái kia một cái, trực tiếp rút di động của cô ấy ra.

Trong di động của người này toàn là những số không lưu tên, chỉ có vài người được lưu tên, cô nhìn qua một lượt.

Số gần nhất cô ấy liên lạc, là cái tên “Anh họ” vừa gọi vào cuối tuần trước.

Thời Niệm Ca giao di động cho A Mạnh, để anh gọi cho vị anh họ này, nói rõ tình hình, để anh ta đến đón em gái về.

Hai mươi phút.

Vị anh họ kia đến.

Thời Niệm Ca bước ra từ phòng bao, đập vào mắt là Lệ Nam Hành vừa xuất hiện trêи lầu hai của hộp đêm.