Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1616: Em là tiểu tình ca của anh (185)



Thời Niệm Ca vừa ăn cháo vừa xem kết quả xét nghiệm Văn Kha mang đến, không có vấn đề gì lớn, vẫn là bệnh cũ, nguyên nhân do ăn uống thất thường.

Gần đây tâm trạng cô không tốt cũng bởi vì từ khi về nước cô không được ngủ ngon bữa nào, sức khỏe sa sút, bác sĩ yêu cầu cô phải nghỉ ngơi nhiều hơn.

Sau khi uống thuốc, Thời Niệm Ca hỏi: “Đêm nay tôi phải ở lại bệnh viện hả?”

“Bác sĩ nói tốt nhất phải theo dõi một đêm, sau khi uống thuốc có thể kiểm tra hơi thở, sáng mai là có kết quả, mặc dù không phải vấn đề gì lớn, nhưng đã đến đây rồi, tốt nhất là kiểm tra hết một lượt.”

Trông thấy Thời Niệm Ca hơi đăm chiêu, Văn Kha nói tiếp: “Lúc này, có lẽ Lạc Lạc đã ngủ rồi, cô về con bé cũng không thể gặp cô, chi bằng ở lại bệnh viện nghỉ ngơi, lát nữa sẽ sắp xếp cho cô một phòng bệnh yên tĩnh, đây là bệnh viện trung tâm Hải Thành, có phòng VIP, chỉ cần có phòng trống, cô có thể đến đó ngay.”

“Không sao, tôi không kén chọn, ở đây cũng được.”

“Sao như thế được, ít nhiều gì cũng là CEO của tập đoàn Thời Đạt, sao có thể ở đây được.”

Thời Niệm Ca cười cười: “Nói giống như chức cao lắm vậy, tôi cảm thấy còn thua cả những người làm công ăn lương, đúng giờ thì đi làm, hết giờ được về nhà, không cần phải lo nghĩ nhiều việc, không phải gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy.”

Văn Kha cũng cười, không phản bác cô, quay trở lại bên ngoài tìm người thu xếp phòng bệnh.

Cũng chỉ nghỉ ngơi ở đây một đêm thôi, sắp với xếp cái gì chứ, chỉ là anh ấy đi rồi, Thời Niệm Ca không cản nữ, cô dựa vào giường nghỉ ngơi chợp mắt một lúc.

Sau khi uống thuốc, Văn Kha đưa cô đến phòng bệnh trêи lầu, đây là tầng điều trị và phòng bệnh cao cấp, các bác sĩ có ca trực trong bệnh viện cũng thỉnh thoảng nghỉ ngơi ở đây.

Thời Niệm Ca thϊế͙p͙ đi trong phòng ngủ, không biết ngủ được bao lâu rồi, nửa đêm cô chợt tỉnh giấc, ánh mắt hơi ʍôиɠ lung, sau đó mới nhớ ra mình đang ở bệnh viện, hành lang bệnh viện vô cùng yên tĩnh, cô hơi khát, dù sao Văn Kha cũng là đàn ông, cho nên buổi tối sẽ không ở lại với cô, có lẽ lúc này đang nghỉ ngơi ở một lầu khác.

Cô tự đứng dậy định xem hành lang có máy bán nước tự động không, đi một vòng, cô quyết định xuống lầu.

Ngay bàn trực có mấy điều dưỡng đang tám chuyện.

“Bệnh nhân giường 27 phòng 9 hôm nay không ổn, ho ra máu mãi, trước đây chủ nhiệm Trương đã định bỏ cuộc rồi, nhưng người này là người thân của viện trưởng, bây giờ duy trì mạng sống bằng tiền và thuốc, haizz, tội thật…”

“Tối nay ai trực thế? Chủ nhiệm Trương hả?”

“À không, tối nay bác sĩ Tần trực, hình như mấy hôm nay ông ấy có việc phải ra ngoài, cho nên những ngày tiếp theo bác sĩ Tần sẽ chịu trách nhiệm ca trực của ông ấy, bây giờ ở tầng mười sáu đấy, buổi tối có thể đến xem anh ấy khám bệnh.”

“Wow, hôm nay bác sĩ Tần trực à? Sao cô không nói sớm cho tôi biết, tôi nay tôi chưa kịp trang điểm nữa.”

“Trang cái gì mà điểm hả, trước đây chẳng phải bác sĩ Tần còn không nhìn cô lấy một lần à?”

“Cô không hiểu rồi, đây gọi là biết tranh thủ, mỗi ngày tôi xúng xính xinh đẹp xuất hiện trước mặt bác sĩ Tần, nhất định anh ấy sẽ nhớ tôi.”

“… Cô nghĩ hay nhỉ, bình thường bác sĩ Tần còn chẳng bước đến tầng này, cho dù có nghỉ ngơi ở đây, anh cũng chẳng ló mặt ra, lúc nào cũng ở tầng mười sáu, không thì cũng là phòng cấp cứu tầng mười sáu.”

Mấy điều dưỡng cứ thế tỉ tê với nhau, Thời Niệm Ca chăm chú lắng nghe.

Cô xoay người nhìn thang máy.

Đây là tầng hai mươi hai.

Bác sĩ Tần.

Bệnh viện trung tâm Hải Thành.

Từ khi cô về nước chưa từng điều tra rốt cuộc Tần Tư Đình làm việc ở bệnh viện nào, thỉnh thoảng cô nghe được, anh làm ở bệnh viện trung tâm Hải Thành.

Họ nhắc đến bác sĩ Tần, là Tần Tư Đình ư?

Ma xui quỷ khiến, cô bước về thang máy, sau đó nhấn tầng mười sáu.

Thang máy dừng tại tầng mười sáu, cô hít thở vài giây rồi bước ra ngoài, cô nhìn đồng hồ, lúc này gần ba giờ sáng, bệnh viện rất yên tĩnh.

Cô nhìn tấm biển, tầng này thuộc chuyên khoa nội, rất khuya rồi, càng thêm yên tĩnh hơn.

Bệnh viện rất lớn, các phòng trêи hành lang đều đóng cửa, nhưng đèn sáng vô cùng, rất dễ tìm được phòng khám bệnh.

Chỉ có một phòng gần giữa hành lang mở cửa, bên trong có tiếng nói vọng ra ngoài, cô đi từng bước đến, đứng trước cửa phòng bệnh, nghe giọng nói phát ra từ bên trong.

“Gần đây tôi hay bị đau tức ngực, không biết diễn tả cơn đau thế nào, cứ như là có cảm giác đè nghẹt, vô cùng khó chịu.” Một giọng nói của phụ nữ trung niên vang lên.

Tần Tư Đình trả lời với chất giọng lành lạnh: “Dì có thể xem phim X-quang vừa chụp, là xơ vữa mạch máu dẫn đến suy giảm chức năng tim nghiêm trọng, nếu không nhập viện, sẽ có thể xuất hiện tình trạng đột suy tim cấp tính hoặc đột tử.”

“Hả? Nặng thế à… Tôi… tôi còn phải trông cháu nhỏ, mấy đứa nhỏ bận rộn đi làm hết, nếu như tôi nằm viện, mấy đứa cháu không ai chăm sóc, bác sĩ Tần, có thể kê cho tôi thuốc gì hiệu quả chút không, để tôi điều trị tại nhà, thuốc đắt một chút cũng được.”

Tần Tư Đình im lặng một lúc: “Dì à, tháng trước dì đã nhập viện một lần, tình trạng lúc ấy cũng giống hôm nay, bởi vì dì trì hoãn điều trị, hơn nữa dì phải ăn đồ lỏng dễ hấp thu, bổ sung thêm vitamin, đừng ăn đồ cay nóng, dì có tuân thủ không?”

“Có chứ.”

“Cho nên, dù cho dì có tuân thủ chế độ ăn thì bệnh cũ vẫn tái phát, tình trạng của dì hiện tại không thể tiếp tục trì hoãn nữa, phải nhập viện để điều trị.” Giọng Tần Tư Đình vô cùng lạnh nhạt, nhưng vẫn xem như vô cùng khách sáo với người dì yêu quý con cháu này rồi. “Vừa rồi dì làm điện tâm đồ (ECG), xạ hình tưới máu cơ tim (rPMI), siêu âm tim, kiểm tra sinh hóa, chụp CT, toàn bộ xét nghiệm dì đã xem cả rồi, có muốn nhập viện hay không là do dì quyết định, tiếp tục chăm sóc cháu, hay sống lâu hơn, nhìn cháu mình trưởng thành, dì phải tự mình chọn.”

Nhất thời phòng bệnh rơi vào im lặng, người bệnh trong phòng bắt đầu do dự.

Thời Niệm Ca đứng bên ngoài lắng nghe một lúc, Tần Tư Đình vẫn là người bên ngoài lạnh lùng nhưng lại có trái tim vô cùng ấm áp, cô dè dặt nhìn vào trong phòng qua khe cửa, cô nhìn thấy Tần Tư Đình mặc blouse trắng ngồi đó, tay cầm bút, tay kia cần phim X-quang của bệnh nhân, ánh mắt lạnh lùng nhưng nghiêm túc.

“Cho tôi thời gian suy nghĩ đã.”

“Được.” Tần Tư Đình bỏ vật dụng trong tay xuống, dường như anh cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa.