Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 888: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (150)



Thấy đám người kia kẻ thì chết người thì bị thương, Tam Bàn không nhịn được mà cười ha hả: "M*, ai bảo chúng mày truy đuổi tao, một lũ rác rưởi!"

"Không ngờ kẻ tham ăn cũng có tác dụng của kẻ tham ăn, cái hố băng tốn biết bao nhiêu thời gian mới đào ra được hóa ra còn có công dụng này nữa." Đại Bân cũng cười, giơ tay lên vỗ vai Tam Bàn: "Đã nghe thấy chưa, lão đại nói muốn thưởng cho cậu năm cân thịt nướng, ở cái nơi lạnh khủng khiếp này, năm cân thịt nướng còn đáng giá hơn năm cân vàng đó!"

Tam Bàn cười hì hì, ngước mắt lên nhìn về phía Lệ Nam Hành: "Lão đại, nói lời phải giữ lời nhé!"

Lệ Nam Hành liếc mắt nhìn Tam Bàn, cười lạnh một tiếng, không để ý tới anh ta, chỉ tiện tay nhét súng vào bên hông: "Phía trên còn có một đám người chờ giải quyết, khi nào xong sẽ thưởng cho cậu."

"Yes sir!" Tam Bàn phấn khởi đứng thẳng giậm chân tại chỗ, vừa giậm vừa cười: "Mẹ kiếp, cái đám ngu xuẩn này, nói xông lên là xông lên. Đúng là chúng không nghĩ tới sức mạnh của một kẻ tham ăn lại có thể đục ra một cái hố trên mặt băng ở nơi mấy trăm năm không có ai đục phá gì này. Ha ha ha ha, tôi đã nói béo không phải lỗi của tôi, ăn cũng không phải cái tội mà, ha ha ha..."

Thấy dáng vẻ đắc ý của Tam Bàn, Phong Lăng cũng lắc đầu cười. Cô cất súng xong, không nhìn đám người ngã trên mặt đất phía sau mà lại bước nhanh về phía trước, cô nhìn thoáng qua tay trái của Lệ Nam Hành, rồi lại liếc qua tay phải của anh.

Mặc dù Phong Lăng không lên tiếng nhưng Tam Bàn và Đại Bân ở bên cạnh cũng lập tức nhớ tới tư thế cầm súng bằng tay trái của lão đại ban nãy, lúc này mới thở dài nói: "Đúng rồi lão đại, anh sử dụng tay trái mà lại lưu loát như vậy! Lợi hại quá!"

Lệ Nam Hành hờ hững đáp: "Sau khi trở về căn cứ, mỗi đêm dùng tay trái luyện bắn tỉa hai tiếng đồng hồ thì không tới ba năm, các cậu cũng sẽ được như vậy."

"Cho nên lão đại là đang nhắc nhở chúng tôi, cho dù là Lệ lão đại anh cũng có một khoảng thời gian khổ luyện đúng không? Quả nhiên thiên tài không phải đều là trời sinh, cũng đều cần phải dựa vào nỗ lực sau này..." Biểu cảm của Tam Bàn giống như lĩnh ngộ được một quyển Chiken Soup For Soul, chỉ muốn quỳ xuống lạy.

"Sao Lệ lão đại lại chưa từng khổ luyện được chứ? Mặc dù lão đại xuất thân từ nhà họ Lệ nhưng nghe nói mấy ông cụ kia đã ném lão đại vào trong căn cứ từ rất sớm mà không thèm quan tâm một chút nào. Lúc đó, chắc tuổi lão đại vẫn rất nhỏ, hẳn là còn nhỏ hơn lúc Phong Lăng vào căn cứ." Đại Bân nói.

Lệ Nam Hành không để ý đến bọn họ, chỉ quay qua nhìn Phong Lăng, hờ hững nói: "Đừng lo lắng, ban nãy tôi không dùng đến tay phải."

Lúc này Phong Lăng mới dời ánh mắt đi, không nói gì thêm. Mặc dù Phong Lăng từ đầu đến cuối đều giữ im lặng nhưng ánh mắt quan tâm vẫn rất rõ ràng, Lệ Nam Hành cong môi cười rồi đi về phía con đường lên núi: "Quay về giải quyết mấy kẻ còn lại thôi."

Vốn cho rằng còn có thể chiến đấu kịch liệt qua lại một hồi, tất cả mọi người đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là sẽ có thương vong, thậm chí là có lẽ phải tốn rất nhiều thời gian mới kết thúc được. Kết quả không ngờ rằng, một hố băng như thế thôi mà lại giải quyết được một vấn đề lớn. Họ vừa mới đi xuống chưa được bao lâu mà đã giải quyết xong rồi...Tam Bàn huýt sáo đi ở phía trước, Đại Bân đi bên cạnh, nghe Tam Bàn vừa huýt sáo vừa khoác lác trên dọc đường, nghe anh ta nói bản thân có khả năng tiên tri ra sao, khóe miệng Đại Bân không ngừng co giật mãnh liệt, hoàn toàn mặc kệ anh ta.

Lúc hai người ở phía trước này đã đi được một đoạn khá xa, bước chân Lệ Nam Hành bỗng nhiên dừng lại, ngay lúc Phong Lăng vừa đi tới bên cạnh bèn đẩy mạnh cô ra ngoài.

Phong Lăng không ngờ anh đột nhiên lại đẩy mình, lảo đảo một cái ngã xuống bên cạnh. Trong khoảnh khắc cô ngã xuống đất, một viên đạn được bắn ra từ súng giảm thanh lặng lẽ xuyên qua không khí, sượt qua cổ cô rất nguy hiểm. Mặc dù chỉ để lại một vệt máu trên da, nhưng cảm giác đau đớn vẫn ập tới trong nháy mắt, khiến cô chợt quay đầu nhìn về phía sau.

Trong đám người đã ngã xuống kia lại có hai tên chỉ bị bắn trúng phần bụng, ngã xuống đất giả chết, nhân lúc họ tạm thời lơi lỏng cảnh giác liền bắn súng.

Nhìn động tác của hai người, Lệ Nam Hành không đợi Phong Lăng ngã xuống đất phản ứng lại đã xoay người, móc súng ra, quay lại nghênh chiến.

Phong Lăng giơ tay lên sờ soạng trên cổ, chỉ có một vết xước rỉ máu, nhìn thoáng qua máu trên ngón tay, cô cũng lạnh mặt đứng dậy, vọt tới bên kia.

Tam Bàn và Đại Bân nghe thấy tiếng động thì hét lên một tiếng "Ai?", quay đầu nhìn thấy tình hình, lúc này mới nói một câu "không ổn!" rồi vội vàng muốn vòng trở lại. Lúc này, không biết từ đâu lại có mấy người nhảy ra chặn đường Tam Bàn và Đại Bân.

Phong Lăng đã đuổi theo nhưng sau khi bị thương người mặc đồ đen vẫn có thân thủ cực tốt kia đã trốn đi rất nhanh. Lúc bọn họ quay trở lại, một người trong đó bỗng nhiên vọt ra, chặn trước mặt Phong Lăng.

Phong Lăng nghênh chiến một mình, liếc qua thấy Lệ Nam Hành đang đuổi theo tên chạy nhanh nhất kia, không khỏi mày.

Cho dù anh có lợi hại hơn đi chăng nữa nhưng bây giờ cổ tay phải vẫn là điểm yếu, nếu như bị tên kia phát hiện tay phải của anh tạm thời không thể cử động thì tiêu...

Phong Lăng nhanh chóng xoay người tránh được viên đạn, đột ngột nhảy về hướng bên cạnh rồi đạp lên phần tuyết trên vách núi đá dưới núi, lật tay bắn người nọ một phát, không ngờ tên kia lại né được.

Bên kia, Lệ Nam Hành thấy người mặc đồ đen này không chỉ có thân thủ rất tốt, mà rõ ràng người này đã được huấn luyện cách mai phục chuyên nghiệp. Chỉ sau vài chiêu võ, đối phương đã bắt đầu tấn công về phía tay phải của anh, nhân lúc Lệ Nam Hành né tránh phần cánh tay bên phải, người mặc đồ đen nổ súng, bắn rớt súng trong tay trái của anh xuống đất. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Lệ Nam Hành biết trong súng đã không còn lại mấy viên đạn, nhặt lên cũng không có tác dụng gì lớn nên anh chỉ giả vờ lui về phía sau hai bước rồi nhân lúc đối phương giơ súng chuẩn bị tấn công, anh lại đá vào cây súng nằm trên mặt đất, nhưng anh không bắt súng, mà thừa dịp súng vẫn ở giữa không trung, đá một cước thật mạnh về phía trước.

Báng súng hung hăng bay qua, đập thật mạnh vào mặt người kia, nhân thời gian một phần mười giây khi tên mặc đồ đen đang đau đớn đến mức nhắm cả mắt lại, Lệ Nam Hành cúi người, lao nhanh về phía trước, cong tay trái lên, tấn công kịch liệt vào phần bụng của hắn. Sau đó, anh ngẩng đầu, hung hăng đập vào cằm tên đó ngay lúc hắn ta cầm súng muốn bắn về phía lưng mình. Lệ Nam Hành dùng sức bẻ cổ tay và cướp lấy súng trong tay hắn, cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt "Người anh em, tôi hiểu anh" liếc hắn một cái.

Trọng lượng của khẩu súng này thể hiện rất rõ ràng rằng đạn của hắn ta cũng chẳng còn được mấy viên.

Bởi vì cái nhìn này của anh mà tên mặc đồ đen thẹn quá hóa giận, hai người chuyển sang đánh tay đôi. Lệ Nam Hành có thân thủ nhanh nhẹn, ra tay tàn nhẫn, chuẩn xác khiến đối phương có năng lực chống đỡ, nhưng dù sao vừa rồi cũng mới phải tổn thất ở chỗ hố băng nên lúc lui về phía sau, hắn ta cố ý giẫm lên một khối băng nứt ra do bị máu hòa tan, sau đó trượt mạnh về phía sau, thừa dịp Lệ Nam Hành ra tay muốn đè hắn ta lại thì dùng sức thật mạnh để khiến anh ngã về phía sau.

Ánh mắt Lệ Nam Hành lạnh lẽo, anh túm chặt cổ áo của hắn, trong nháy mắt hai người cùng lăn về phía hố băng kia.

"Lão đại!" Phong Lăng đá văng người trước mặt mình ra, cô đột nhiên nhìn thấy Lệ Nam Hành và tên kia đang mất khống chế lăn tới chỗ hố băng trên sông, chỉ trong nháy mắt hai người đã ngã xuống hố băng to đó!

Phong Lăng nhìn mà trái tim giật thót, quay đầu lại bắn một phát, trong chớp mắt, ấn đường của đối phương tung tóe máu, cô xoay người, lao nhanh tới…