Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 910: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (171)



Thấy Phong Lăng nói thẳng ra như vậy, Phong Minh Châu lập tức nhíu đôi lông mày thanh tú lại. Sau khi liếc nhìn Phong Lăng mấy lần, cô ta khẽ mỉm cười nhưng sự cao ngạo trong đáy mắt vẫn không giảm đi: “Tôi nhớ ra rồi, lần trước, ở phòng bệnh mà Thư Khả dẫn tôi vào… À, đúng rồi, cậu là người của căn cứ XI đúng không?”

Phong Lăng không trả lời, chỉ đảo mắt nhìn về phía cô nhân viên, trực tiếp đặt tấm thẻ ngân hàng ở một bên: “Đây là tiền của mười cân gia vị, nhanh lên, tôi đang bận.”

Cô nhân viên không biết có nên nhận hay không, liếc nhìn Phong Minh Châu: “Cô Phong, chuyện này…”

Phong Minh Châu vẫn mỉm cười: “Cậu bạn này, tối nay chúng tôi có một buổi tụ họp giữa các tiểu thư thượng lưu rất quan trọng. Tôi đã mời một vị đầu bếp đẳng cấp quốc tế đến nên rất cần loại gia vị này, vừa hay, tôi tình cờ đi qua đây nên tiện đường ghé vào mua một ít. Hay là thế này đi, tôi sẽ trả gấp đôi tiền, phần còn lại cậu hãy đợi đến sáng mai quay lại mua sau, cậu thấy sao? Coi như là tôi tặng cậu.”

Ánh mắt của Phong Lăng rất lãnh đạm: “Cảm ơn, nhưng tôi không cần. Tôi với cô Phong chẳng thân thiết gì, cũng chẳng cần cô phải tặng. Mặt khác, thứ nhất lý do tôi mua những thứ này không cần phải nói rõ ràng với cô; thứ hai, ai đến trước thì được trước mới là đúng quy tắc, tôi chỉ quan tâm đến quy tắc, không để ý đến thân phận hay giá cả.”

Phong Minh Châu bị nghẹn lời một lúc, tính kiêu ngạo từ nhỏ tới lớn đã khiến cô ta quen với việc bố thí cho người khác. Dẫu sao, trên đời này, không có việc gì không thể giải quyết được bằng tiền. Cô ta đã rất khách sáo nhưng cậu thanh niên này vẫn cứng đầu cứng cổ, thậm chí còn không hề nể mặt cô ta.

Lúc trước, Phong Minh Châu từng nghe Thư Khả kể hình như em ấy rất thích cậu thanh niên này?

Tính cách tệ như vậy, hơn nữa, cả ngày chỉ mặc kiểu đồng phục chiến đấu màu đen nghèo kiết hủ lậu, rốt cuộc mắt nhìn người của Thư Khả ra sao vậy?

Nhưng bộ đồng phục chiến đấu trên người của cậu ta…

Ánh mắt Phong Minh Châu hơi ngưng lại một chút, nhưng cô ta vẫn giữ nụ cười tao nhã trên môi: “Cậu có tiện sang bên này nói chuyện một lúc không?”

“Không tiện.”

Phong Lăng không muốn tranh luận nhiều.

Cô nhân viên đứng một bên lúng túng, cảm thấy tính cách của cậu thanh niên này không phải kiểu người dễ chọc. Dù nhìn cậu ta rất tuấn tú, nhưng chắc không phải kiểu người chịu để yên, còn cô Phong thì càng không dễ dây vào, vậy cứ để cho hai người họ tự bàn bạc giải quyết thôi. Vì vậy, cô nhân viên nhanh chóng quay người đi vào trong kho hàng, để không gian cho bọn họ có thể nói chuyện.

Thấy bên cạnh không còn ai khác, Phong Minh Châu cất chiếc kính râm vào trong túi xách, sau đó nhìn sang Phong Lăng, khẽ nói: “Cậu là cấp dưới của Nam Hành đúng không! Phải ra ngoài mua đồ thế này chắc là vì trong căn cứ XI cần dùng hả? Nhưng chuyện trong căn cứ không thể tùy ý nói ra ngoài đúng không?”

Phong Lăng không hề có ý định dây dưa hay nhiều lời với cô gái họ Phong này, nhưng hình như trong lời nói của cô ta có hàm ý gì đó.

Cô nhìn sang Phong Minh Châu: “Nếu cô Phong đã biết chuyện trong căn cứ, vậy tôi cũng không cần phải phí lời nữa.”

“Đương nhiên là tôi biết căn cứ XI.” Hình như trong mắt của Phong Minh Châu vừa có chút kiêu hãnh, vừa có chút phấn khích: “Chi bằng thế này đi, chúng ta đàm phán một điều kiện được không?”

Phong Lăng không muốn đàm phán điều kiện, vốn dĩ là cô đến trước, dù cô không hiểu nhân tình thế thái ở bên ngoài thì cũng biết mình đang đứng ở bên có lý, tại sao cô phải đàm phán điều kiện?

Phong Minh Châu vẫn tiếp tục nói: “Chỉ cần cậu có thể dẫn tôi vào căn cứ XI thì tôi sẽ nhường chỗ gia vị này lại cho cậu. Nhìn dáng vẻ của cậu, chắc cậu đang được cử ra ngoài mua thực phẩm đúng không, nếu nhiệm vụ mua đồ bị chậm trễ thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới cậu sao? Điều kiện của tôi không khó, chỉ cần đưa tôi về căn cứ các cậu là được.”

Phong Lăng cố nén ba từ “không thể được” lạnh như băng đã đến bên miệng xuống, đổi thành giọng điệu bình tĩnh hơn: “Xin lỗi cô Phong, căn cứ XI có quy định rõ ràng là không cho phép người ngoài tùy tiện ra vào.”

“Tôi đâu phải người ngoài, cậu không biết à? Tôi là vợ chưa cưới của Lệ Nam Hành.” Khi nhắc đến ba chữ vợ chưa cưới, mắt của Phong Minh Châu sáng lên, không khó để nhìn ra là cô ta rất thích Lệ Nam Hành.

Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên Phong Lăng nghe thấy chuyện Lệ Nam Hành có vợ chưa cưới nên cô cũng chẳng ngạc nhiên.

Hơn nữa, Lệ lão đại từng nói, chỉ cần là chuyện không phải do chính miệng anh nói thì cô không được tin một chữ nào cả.

Phong Lăng “Ồ” lên, giọng nhàn nhạt: “Tôi thật sự không thân quen gì với cô Phong cả, tôi cũng chỉ là một thành viên của căn cứ thôi, không thể tự ý dẫn người vào bên trong. Nếu cô đã là vợ chưa cưới của lão đại chúng tôi thì sao cô không nhờ chính chồng sắp cưới của mình dẫn vào?”

Biểu cảm của Phong Minh Châu như bị mắc nghẹn.

Nếu Lệ Nam Hành chịu gặp và quan tâm tới cô ta thì cô ta đâu cần phải chạy đến căn cứ XI tìm chồng sắp cưới.

Người mà cô ta đã thích nhiều năm lại từ hối đính hôn với cô ta, thà lấy người em gái đã chết cũng không chịu gặp cô ta một lần.

“Chuyện giữa tôi và Nam Hành nói ra thì phức tạp lắm…”

“Có phức tạp đến mấy thì cũng không liên quan tới tôi. Tôi chỉ biết quy tắc thứ tự đến trước đến sau khi mua đồ và quy tắc không cho phép người ngoài tùy ý ra vào căn cứ mà thôi. Xin lỗi, phiền cô tránh ra một chút.” Phong Lăng nói vài câu rồi khẽ đẩy cô gái đang tức giận ra, sau đó cúi người xuống nhấc túi giá vị mười cân đó lên, kiên quyết phải mua đống gia vị này, không thể nhường lại.

Phong Minh Châu thấy không đạt được lợi ích gì thì không còn cố tỏ ra tươi cười nữa. Cô ta liếc nhìn Phong Lăng một lúc, miệng nở nụ cười châm chọc: “Tôi có thể trả giá gấp đôi, hay thậm chí là gấp mười lần để mua thứ này. Tôi tin nhân viên và chủ của cửa hàng này sẽ không chê tiền đâu, cậu hà tất phải cố chấp như vậy.”

Mặt Phong Lăng không đổi sắc: “Cửa hàng có camera giám sát, bất cứ hành vi ép mua ép bán nào cũng đều là phạm pháp, nếu cô Phong đã tốt nghiệp tiểu học thì chắc cũng biết điều đó. Thứ mà căn cứ XI phải mang đi, nếu cô Phong rất muốn lấy thì có thể đi nói với Lệ lão đại, chứ không cần phải làm khó tôi. Vả lại, cô xác định muốn tranh giành với căn cứ XI?”

Bàn tay đặt trên chiếc túi của Phong Minh Châu lập tức buông lỏng.

Dù nhà họ Phong có quyền cao, thế mạnh đến đâu nhưng căn cứ XI không phải nơi mà nhà họ có thể chọc vào. Huống chi cô ta còn muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Lệ Nam Hành, chứ không phải là đắc tội hay chọc giận anh.

Dù không cam lòng, nhưng thấy cậu thanh niên này là người từ căn cứ XI ra, Phong Minh Châu cũng không tính toán với “cậu ta” nữa. Tuy vậy sắc mặt cô ta vẫn không được tốt cho lắm, miễn cưỡng cong môi: “Được thôi, vậy tôi nhường cậu, nhưng dù gì thì cậu cũng nợ tôi một lần, nếu tôi có yêu cầu gì…”

“Tôi không nợ nần gì cô cả.” Phong Lăng căn bản không cho cô ta cơ hội tự biên tự diễn, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua mặt cô ta, sau đó quay đầu lại gọi nhân viên đến thanh toán. Mấy phút sau, cô cầm chiếc túi, quay người rời đi, chẳng buồn liếc nhìn Phong Minh Châu lấy một cái.

Phong Minh Châu chưa từng gặp ai không hiểu chuyện và không khách sáo như vậy. Cô ta cũng chưa từng gặp một người đàn ông nào không ga lăng như thế khi đứng trước mặt mình.

Sắc mặt Phong Minh Châu rất khó coi, cô ta đảo mắt nhìn về phía bóng lưng Phong Lăng đang rời đi, bấy giờ mới nghe thấy cô nhân viên bên cạnh nhỏ giọng nói một câu: “Cô Phong đừng tức giận, loại người cố chấp như vậy đa số đều là người không biết cách đối nhân xử thế. Có lẽ đến bối cảnh của nhà họ Phong lớn mạnh như thế nào cậu ta cũng không biết, ếch ngồi đáy giếng, cô hoàn toàn không cần phải so đo với cậu ta làm gì.”