Gió Ban Mai

Chương 2



Lớp lá tuổi này thì em chỉ nhớ mang máng thôi mặc dù được tiếp xúc với đồng tiền khá nhiều. Chỉ biết là chưa từng hôn con gái và đái dầm ra lớp học, vậy được coi là khá thành công của tuổi trẻ rồi đó chứ.

Bắt đầu là từ lớp 1 ạ!

Hôm khai giảng thì cũng không có gì. Sấp sấp ngửa ngửa lên cho có mặt đủ rồi chạy về còn phụ bán hàng nữa, khai giảng cả nước mà. À còn chèo kéo thêm mấy thằng ngồi gần tý về qua ủng hộ, có tiện PR quá không.

Cách 2, 3 hôm trước khi đi học chính thức, thằng anh em có dặn là đem bánh kẹo ở nhà đi mời các bạn, em nghĩ điên à, nhà còn không có mà bán đi cho ai, rồi nó dọa là không thế tụi nó đánh cho đấy. Tính trước giờ sợ đánh nhau lắm, đánh người khác còn ủng hộ chứ cứ hễ là đánh em là trước sau gì cũng trốn chạy về nhà. Nghe vậy thì thằng nào không sợ, làm một ba lô đầy toàn đồ sắp hết hạn.

Nhưng mà không có cơ hội được sử dụng vì bị xếp dính bàn cuối, chẳng ngồi cạnh ai cả chỉ vì hồi còn nhỏ cứ sữa nhà bán sắp hết hạn là lại tống cho uống no say luôn, ngày ba bữa sữa, chớ ra bón lại tiếp, nghĩ mà tủi. Hồi đó thật thà nghe theo lời anh trai, dáo dác xem nhìn thằng nào có khả năng đầu gấu nhất lắm thì mua chuộc chơi thân với nó, ấy vậy mà quay đi quay lại toàn mấy đứa nhóc, quên mất mình cũng nằm trong số đó! Vậy là lại cất đi, cũng chẳng dùng đến cũng không trả lại để nguyên trong ba lô.

Cơ mà mang danh là nhà gần trường nên oai lắm, con người của xã hội, mang danh quen hết giáo viên, trong giờ học tên réo như minh tinh, giờ ra chơi chúng nó lại chạy xuống rủ chơi vì toàn em bày trò cho tụi nó chơi.

Cứ vậy đến nửa học kì thì có một cô bé chuyển vào lớp, chẳng hiểu sao mấy đứa con trai cứ rú ầm lên đập bàn ầm ầm, có đứa còn đẩy tranh nhau chỗ ồn ào hết sức. Mà sáng là toàn phải dậy sớm để dọn hàng nên là sáng nào cũng trong tình trạng thiếu ngủ, vì quá tức giận trong lúc mình nai lưng ra làm mà ở đây toàn những đứa ăn xong ngủ không biết tôn trọng người lao động nên trong vài phút không giữ được mình em quen thói ở nhà đập bàn cái "chát" quát lớn:

- Có trật tự được không?

Không biết có ngầu không nhưng chỉ hy vọng không gặp anh nào ở cổng trường. Và rồi mọi ánh mắt lại đổ dồn hết vào mình, sợ vãi cả ra vẫn làm mặt ngầu. Cô thấy thế chỉ luôn về chỗ em ngồi, bạn tên gì cũng không nhớ rõ lắm, có giới thiệu mà ồn ào gì đâu. Lại khoang tay gục xuống bàn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Ấy thế mà chỉ vài phút sau bên cạnh lại có tiếng kéo ghế, cố ngóc cái đầu dậy thì thấy gương mặt lạ hoắc, lúc đó trong đầu chỉ có sũy nghĩ: "Không lẽ ông trời ban cho mình người canh cổng, chuyên nhắc mình khi cô giáo đi xuống?" Nếu vậy thì phải trả công, thò tay vào cặp không quên lựa chiếc có vẻ không hết hạn nhất trong cặp đưa mời, nhưng cứ mở to tròn mắt ra nhìn thôi, chắc gặp thằng ba phải vừa quát tháo mặt ngầu mà lại giở kẹo ra mua chuộc, nhưng mắt to tròn đẹp lắm cứ trân trân nhìn em không cầm. Đưa mãi lâu cũng ngại, bóc vỏ kẹo rồi nhét luôn vào miệng cô bé kia không quên bảo:

- Kẹo còn nhiều lắm, hết bảo nha!

Xong lạnh lùng lôi sách vở ra trong khi vẫn còn ngáp ngủ cắm đầu vào quyển sách học vì vào giờ rồi. Ấy vậy mà chỉ 15 phút sau đang chăm chú nghe giảng, tự nhiên nhỏ nhéo em cái, quay sang thấy nó chỉ chỉ vào mồm đang há hết cỡ ra rồi. Rồi biết luôn gặp phải chúa ăn rồi, cơ mà cũng đỡ nhìn cái dáng vẻ nó ăn nhìn dễ thương lắm, má nhỏ lúm phạnh ra, nhìn như hamter luôn. Như kiểu say cái cách ăn của nhỏ, cứ 20 phút bóc một cái. Mỗi lần như vậy nhỏ nhìn em gật gật đầu đầy hài lòng. Wtf chắc nghĩ mình osin nhỏ hả? Rõ ràng chỉ là tượng canh mà sao nó lạ quá. Hay cho ăn kẹo nên vậy? Tại thằng anh trai chết tiệt chứ ai.

Bài hôm nay cũng chẳng có gì, nghe giảng tý thì về.

Vài hôm sau đến lớp thì vẫn vậy, vẫn làm osin bóc kẹo cho tượng canh. Được vài hôm thì tan học xong mẹ nhờ đi lấy hàng, lúc đi mua thì không sao, lúc về thấy có nhỏ quen quen đang ngồi thu lu một góc, nhìn buồn buồn, chắc lại bị bố mẹ quên đón đây mà. Trường hợp này thì gặp thường xuyên, em bị hằng ngày nên hiểu cảm giác lắm, là người trưởng thành không cần người đưa kẻ rước, nên tự về cho nhanh. Qua chỗ nhỏ đang ngồi nhờ xách đồ về luôn, mà em đeo cặp cho nhỏ nhé, đưa cho vài thứ nhẹ nhẹ thôi rồi ngoắc nhỏ đi theo, từ khi tan là khoảng hơn 30 phút rồi, nếu vậy chắc quên hẳn luôn rồi quá, dẫn về nhà chứ ngồi lủi thủi một mình vậy buồn mù.

Tung tăng dắt tay về đến nhà thì bị mẹ véo tai ngược lại, cái kiểu véo tai gập rồi kéo ấy, thốn không tả nổi. Mẹ em thì cười la ầm lên:

- Tao bảo mày đi lấy hàng chứ tao có bảo mày dẫn con nhà người ta về đâu.

Quay lại thanh minh với mẹ:

- Ấy mẹ mẹ, con dẫn về khách hàng tiềm năng mà, nhìn kiều gì cũng có tiền thế kia mà.

Lúc này mẹ mới buôn tay ra khỏi tai em, cái kiểu véo tai gập đau không thể tả nổi, xuýt xoa rồi chạy thẳng vào nhà luôn.

Mẹ quay qua gái nói tiếp:

- Thôi vào nhà con, đợi bố mẹ đón à, cứ ngồi ở ghế đi, tý bố mẹ đi qua cô bảo cho.

Nhỏ gật đầu rồi vào theo em. Đưa cho nhỏ viên kẹo xong bảo ngồi ở ghế. Vậy là kệ nhỏ em đi tắm xong bới cơm ăn, quay ra vẫn thấy nhỏ ngồi đó. Tính em nó kì lắm, hồi nhỏ cứ đúng giờ là phải đi tắm, giờ lớn lên đỡ rồi. Quay ra quái lạ nó định ở đây luôn à. Mẹ em thì mải bán hàng. Bán vừa xong thì cũng là lúc em ngước lên nhìn mẹ ý hỏi "sao mẹ?".

Mẹ em mới ngó dáo dác ra cổng trường cấp 1:

- Nè con kia là xe nhà con đợi hả?

Vì tan tầm được gần tiếng rồi, trường về hết vắng tanh rồi còn mỗi chiếc xe đó đợi không à. Nhỏ thấy thế mới chạy ra gọi mẹ. Ôi đi xe ôtô luôn ạ, đấy đã bảo là khách hàng tiềm năng rồi mà, tại sao á, vì nhìn quần áo mặc nhìn sang lắm, và cái cặp quá là bắt mắt không ai ở trường có cả, thấy có năng khiếu kinh doanh từ nhỏ không. Vậy là cô đó ghé vào đón nhỏ, nói chuyện một lúc với mẹ em rồi dẫn nhỏ lên xe về. Lúc về còn không quên đá lông nheo "mẹ về nha con rể". Dạ thôi cho con xin, con bác bác giữ, nhưng nhớ trời mưa dẫn nhỏ vào nhà là được.

Hôm sau lại cái điệp khúc giống hệt ngày đầu, cứ em bóc nhỏ ăn. Em mới nhớ ra hỏi:

- Thế hôm qua về bị sao không?

Nhỏ cười giòn tan, mồm vẫn ngậm kẹo phun hết nước bọt vào em:

- Không sao. Chỏ bị mắng lúc ăn cơm là sao ăn ít vậy. Cứ vậy nhà đỡ tốn cơm. He he

Hỏi về cái vụ không đợi ở công trường mà chạy loang quang đi chỗ khác có bị gì không mà đầu óc chỉ nghĩ đến ăn uống. Chịu luôn. Với lại nhà bạn đỡ tốn cơm nhưng nhà mình tốn tiền kẹo. Từ giờ phải cắt bớt khẩu phần kẹo nhỏ thôi không không sớm thì muộn em bị phát hiện ăn trộm đồ cho gái quá.

Rồi hôm nay nhỏ cũng theo em về nhà. Nhưng về được cái là có mẹ nhỏ đợi sẵn rồi. Lạ quá nên quay qua mới hỏi nhỏ:

- Sao mẹ bạn biết mà đón?

- Mẹ mình bảo mình cứ theo bạn. Thôi mình về nha. Mai thêm kẹo đi. Ăn ít quá.

Rồi nhỏ bưng bưng cái mặt lên nhìn rầu rầu. Kể ra nhỏ cũng dễ thương thật. Vậy là không cắt khẩu phần ăn được rồi. Vậy là từ đó hai đứa cứ như hình với bóng. Em đi đâu nhỏ cũng theo, trừ vệ sinh nha. Tự nhiên có cái bóng sau lưng, kể cũng vui đó chứ.