Gió Đông Tán Đi Bụi Ngọc

Chương 4



Bà âu yếm sờ đầu ta nói: “Tốt, chốn hiểm ác như hoàng cung, không về cũng không sao.”

Sư phụ được bà đưa vào phủ, khi gặp ta nàng liền ôm lấy ta.

Ta chợt ngẩn người, tay chân loạng quạng không biết đặt đâu cho phải.

“Sư phụ” - Ta nhẹ giọng gọi nàng.

Nàng bắt đầu đánh ta, vừa đánh vừa mắng, ta chưa bao giờ nhìn thấy sư phụ như vậy, không dám đáp lời, cũng không dám trốn tránh.

Tiết cô cô ho nhẹ một tiếng, lúc này đây sư phụ mới nhận ra sự tồn tại của bà, ngưng lại động tác, kính cẩn chào bà.

“Ngươi là muội muội của quý phi?”

“Đúng vậy.”

Cô cô gật đầu, đánh giá một lượt: “Giống, nhưng lại không giống, người trong cung chỉ có tướng mạo chứ không có đầu óc, nhìn ngươi không giống loại người đó.”

“Sư phụ không phải loại người đó, sư phụ rất thông minh, nàng dạy học rất tài giỏi, những đứa trẻ trong trấn đều yêu mến nàng.”

Không hiều vì sao sư phụ lại véo ta một cái, cô cô bật cười: “Được rồi, được rồi, biết sư phụ của con tài rồi.”

Sư phụ sống trong phủ, bụng vẫn còn phẳng, ta không thể không nhìn, sư phụ nhìn ta một cái, ta không dám nhìn nữa.

Ta sớm đã nói, ta chính là một kẻ đáng khinh.

Sư phụ và ta có kết quả như vậy là vì ta tranh thủ thời gian bước đến, nếu như những tai họa này không xảy đến, sư phụ vẫn đang nhớ đến Thôi Phủ, vẫn đang đọc thuộc bài thơ.

Ngay cả giờ đây, ta cũng không chắc trong lòng sư phụ có ta hay không.

Nhưng ta rất vui.

Có thể đứng bên cạnh sư phụ, ta không dám đòi hỏi nhiều hơn.

Một năm trôi qua, ta và nàng chung sống trong Tiết phủ. Tiết cô cô phải vào cung dự yến, ta ở nhà gói há cảo cùng nàng, nàng rất khéo tay, gói ra những chiếc bánh đầy đặn lại đẹp mắt, còn ta chỉ nặn ra những khối bột không thể đứng thẳng được.

Trên môi nàng tràn ngập ý cười, nàng trét bột lên mũi ta.

Ta và nàng cùng cười, thật lòng mong khoảnh khắc này không bao giờ trôi đi.

Cô cô quay về kể cho bọn ta nghe, Lăng Giác cùng với cận vệ bị bắt vào cung, mất hết mặt mũi, quý phi chịu cấm túc, thất sủng thời gian dài.

Mọi người đã đẩy ngã bức bình phong này, trước đây Lăng gia coi quý phi là cái cớ để hung hăng, thế mà giờ đây tan tác chim muông.

Cuối cùng, bà chớp mắt nhìn ta: “Con có thích món quà năm mới này ta tặng con không?”

Ta rất thích, người Lăng gia dám bắt nạn sư phụ, để bọn chúng càng thê thảm càng tốt.

Nhưng ta không dám để lộ ra bên ngoài, dù sao thì đó cũng là thân nhân của sư phụ.

Ta lén lút nhìn sư phụ, nàng bắt gặp ánh mắt của ta, thoảng liếc ta một cái, ta biết nàng không tức giận.

Thế là ta gật đầu với cô cô. Cô cô muốn bọn ta ở lại Tiết phủ, bà không muốn để ta đi, nhưng ta muốn quay lại Phong trấn, ở kinh thành này, ta và sư phụ không thể tự ý đi lại, đâu đâu cũng có quan binh, Tiết cô cô sợ một khi ta bị người khác nhận ra, ta sẽ phải quay lại hoàng cung, phải đối mặt với những âm mưu thâm độc.

Ta và sư phụ nán lại trong phủ.

Sư phụ mang thai thích ngồi bên bàn cầm sách đọc, vẫn ít khi cười, những lúc không đọc sách thì vẫn ngẩn người nhìn về phía xa xăm. Ta biết, nàng vẫn đang đợi người đó.

“Cô cô, người có thể giúp con một chuyện được không?”

Ta đi đến gặp Tiết cô cô, ngày thường bà ấy rất bận, hiếm khi có thời gian gặp ta, nhân cơ hội này đến gặp bà ấy, nhờ bà ấy giúp đỡ: “Cô cô có biết người tên Thôi Phủ không?”

Bà suy nghĩ một hồi, vội lắc đầu, ta nhờ bà điều tra, qua vài ngày liền có tin tức.

Thôi Phủ là con thứ hai trong gia đình, bởi vì bị Lăng gia hủy hôn, phụ mẫu và ca ca của chàng bị đem ra làm trò cười của mọi người, sau khi tin tức chàng ta hy sinh trên chiến trường truyền tới kinh thành, bọn họ liền rời kinh, hiện đang sống tại U Châu.

U Châu cách kinh thành không xa, cả đi cả về nhanh nhất chỉ mất ba ngày, ta báo lại với sư phụ một tiếng, rồi nhanh chóng cưỡi ngựa rời đi.

Sư phụ gắn bó với Thôi Phủ và luôn cảm thấy có lỗi đối với Thôi gia, nếu ta có tin tức về Thôi gia, nàng có thể sẽ an tâm hơn.

Nhưng khi tìm đến cửa Thôi gia, ta mới biết mọi chuyện không như những gì ta nghĩ đến.

Ta vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tỵ, nam nhân mà sư phụ thích có hình dáng như thế nào mà có thể khiến nàng ấy nhớ nhung nhiều đến như vậy, sư phụ luôn nói rằng chàng ta là một người rất tốt, luôn hoài niệm cái quá khứ cùng chàng ta trải qua.

Bây giờ ta đối với sư phụ là vô giá trị.

Thôi Phủ đẹp trai, khiêm tốn, lễ phép hơn ta tưởng tượng, chàng dịu dàng với mọi người và có thể giải quyết mọi việc một cách nhẹ nhàng, có lẽ vì từng đi tòng quân, trên người chàng vẫn mang theo một chút sát khí khiến người không dám chọc giận.

Chàng ta đang ngồi sau quầy tính toán sổ sách, ta đã ở đối diện chàng ta quan sát một ngày mới chắc chắn rằng đó là Thôi Phủ, người đến từ kinh thành, đã từng đi tòng quân.

Đứa trẻ bò lên đầu gối của chàng ta, chàng liền ôm đứa trẻ ngồi trong lòng, còn có vị phụ nhân đưa nước cho chàng, họ đều nhìn nhau mỉm cười.

“Đó còn có thể là ai khác nữa? Phu nhân nhà hắn chứ ai?”

Sư phụ chôn chân nơi trấn nhỏ đợi hắn ta sáu năm.

Hắn lại ở nơi cách kinh thành không xa lấy vợ sinh con.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, họ chuẩn bị đóng cửa, ta mới bước vào, kiềm chế cơn giận và hỏi hắn: “Ngươi có quên điều gì không?”

Theo lý mà nói, hắn không chết, tâm sư phụ sẽ sống lại vì hắn. Song hắn không những không chết mà còn có gia đình, với tính cách của sư phụ, nàng sẽ đoạn tuyệt với hắn - điều đáng vui cho ta.

Nhưng bây giờ trong lòng ta chỉ có chua xót, cảm thấy đau lòng vì sư phụ đã ở nơi lạnh lẽo ấy quanh năm suốt tháng, sáu năm ròng, chờ đợi sáu năm ròng. Năm nào cũng vì hắn ta mà say rượu đếm không xuể.

Thôi Phủ bối rối nhìn ta: “Tiểu huynh đệ, ngươi đang nói gì vậy?”

Sao hắn có thể quên mất sư phụ chứ?

Một người tốt như sư phụ, sao hắn có thể để người đợi trong vô vọng suốt từng ấy năm trời chứ?

“Lăng Lung ở Phong trấn đợi ngươi sáu năm, ngươi thì sao? Ngươi vì sao không đi tìm nàng ấy?”

Ta túm cổ áo hắn ta, tra hỏi một cách hằn học, nhưng không kìm nén được cơn giận và ném hắn xuống đất.

Đứa trẻ bị ta dọa sợ, khóc thét. Người vợ vội vàng đỡ hắn dậy.

Hắn ta lúng túng dựa ghế, thấp hơn người vợ một chút, ta phát hiện trong ống quần hắn, bên dưới bắp chân trống rỗng.

“Ngươi cũng thấy rồi mà?” Hắn ta dựa vào vợ, chật vật ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Ta thành thế này há có thể đi gặp nàng?”

Ta như hét lên, ngẩn người nhìn ống quần trống rỗng của hắn, khó khăn lắm mới nói được: “Chân của ngươi…”

“Mất trên chiến trường”.

Lời hắn nói nhẹ tựa gió thoảng, nhưng đôi mắt người vợ đã đỏ hoe.

Ta không biết nên nói gì nữa, tức giận tràn ngập bỗng chốc tan biến hết.

Sư phụ vì hắn đợi sáu năm.

Hắn vì sư phụ hiến đôi chân cho chốn sa trường.

“Nói lại với nàng ta đã chết rồi, để nàng chết tâm, lấy một người tốt hơn.”

Ta phải chăng lại làm sai thêm điều gì đó rồi?

Ta vô tri vô giác trở về Tiết phủ, ngồi buồn bã trước cửa phòng sư phụ, nghe thấy tiếng nàng đang lật giở sách ở bên trong, ta không biết làm cách nào để nói với nàng rằng Thôi Phủ chưa chết, hắn đã mất đi đôi chân trên chiến trường mấy năm về trước, hiện tại hắn ta cũng đã có vợ con, hoặc nói với nàng rằng hắn ta đã mất, để nàng chết tâm.

Hoặc là không nói điều gì cả.

“Tại sao ngồi đây mà không nói ta lời nào?”

Sư phụ từ bên trong mở cửa ra, bị ta dọa cho hoảng sợ. Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên mặt đột nhiên có chút ấm nóng.

Nàng cau mày, lấy khăn tay ra lau mặt cho ta: “Chàng làm gì vậy? Sao lại khóc?”

Ta dùng tay trái ôm eo nàng ấy, nàng cứng đờ người, sau đó dựa vào đầu ta mà không nói một lời.

Ta đột nhiên phát hiện, ta rất yêu người, nhưng mà ta không thể nào xen vào giữa hai người bọn họ.

Mối liên kết giữa 2 người họ đã bị phá vỡ, nhưng giờ đây nó bỗng trở nên vô cùng sâu sắc.

Đó là ranh giới mà ta chưa từng đặt chân đến.