Gió Đông Tỏ Ý Chàng

Chương 2



Đôi môi hơi mở để cho hắn tiến quân thẳng vào trong mà không hề kháng cự, móc lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng mà nhảy múa. Có lẽ có sự kháng cự một chút, nhưng nàng dùng đầu lưỡi đẩy hắn ra ngoài chỉ để rơi vào cái bẫy của hắn. Hắn dỡ bỏ sức mạnh của nàng một cách dễ dàng khiến nàng thậm chí hít thở cũng có chút khó khăn.

Cù Tiên dừng lại, hôn lên chóp mũi người dưới thân, giọng điệu yêu chiều nói: "Nương tử ngốc."

"Ta..." Đào Trĩ muốn nói rằng ta không ngốc, nhưng chỉ trong một vài lần há miệng thở hổn hển đã khiến da thịt của hai người vốn đã gần nhau càng trở nên khăng khít, nàng cảm nhận được hơi thở của hắn càng trở nên thô ráp nặng nề hơn. Hắn cũng bị đè nén và khó thở sao? Như thế, sao hắn có thể gọi nàng là ngu ngốc được? Nghĩ vậy, nhưng khi lời này thật sự thốt ra, lại hoá thành; "Chàng không phải cũng ngốc sao? "

Giọng nói của Đào Trĩ vẫn trầm thấp nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng hai người lại thân mật như vậy, làm sao Cù Tiên có thể không nghe thấy. Hắn không những không khó chịu, mà ngược lại còn thành thật nhận lỗi: "Nương tử nói đúng, ta cũng có rất nhiều chuyện không biết, hy vọng có thể cùng nàng thăm dò, tìm tòi, hiểu biết..."

Trước khi lời nói kịp rơi xuống, môi hắn đã đáp lên ngực Đào Trĩ, bản thân còn ngậm lấy cầm quả anh đào trên ngực nàng.

Đào Trĩ chỉ cảm thấy trong ngực có hơi nóng lên, phía trước truyền đến cảm giác bị hút vào, khiến nàng không khỏi run rẩy thân mình, muốn cuộn tròn người lại. Điều này vẫn chưa đủ, hắn còn nhẹ nhàng cắn cắn nàng, tò mò hỏi: "Tại sao bầu vú nương tử lại lớn hơn của ta, còn mềm như vậy, hương vị cũng thơm ngon hơn? Nương tử, đây là điều đầu tiên ta không biết. "

Đào Trĩ cảm thấy những gì hắn nói thật đáng xấu hổ, muốn hắn ngừng lại, nhưng nàng lại ngại ngùng đến mức nói không nên lời. Nàng muốn che miệng hắn, nhưng lại bị người ta giữ chặt cánh tay, mặc cho bàn tay to kia trượt xuống, đan xen các ngón tay với nàng.

Chiếc miệng khiến người ta phiền lòng kia vẫn đang đi xuống, hôn lên bụng dưới và rốn nàng từng chút một, khiến mọi nơi nó đi qua đều có cảm giác ngứa ngáy. Trước mắt, đã sắp đến chỗ kia…

Hắn chỉ buông một bên ra, Đào Trĩ lại muốn đẩy hắn, nhưng nàng cho rằng kháng cự như vậy là không nghe lời, cho nên đành cố gắng che bụng dưới. Cù Tiên không đi xuống nữa, mà chỉ nắm lấy bàn tay nàng ấn vào thân dưới của hắn, tình cờ đáp xuống nơi mà Đào Trĩ tò mò.

Một cây gậy nóng và cứng, Đào Trĩ vô thức nắm nắm thử một chút, Cù Tiên rên một tiếng, nàng cuống quít buông ra. Đúng vậy, đây rõ ràng là vật trên người hắn, chỗ kia, chỗ kia...

Hắn ra vẻ vô tội nói: "Nương tử, nhìn xem đây là điều thứ hai ta không biết, nương tử vừa vuốt ve dương v*t giữa hai chân ta, đây là thứ để ta đi vệ sinh. Còn nương tử có thứ khác để đi vệ sinh, nghe nói hình dạng giống với vỏ trai sò, vật kia của nàng ở đâu? Ta có thể xem qua không? "

Đào Trĩ xấu hổ đến mức nước mắt sắp rơi, hắn thật sự hỏi về chỗ đó! Chỗ đó làm thế nào có thể treo trên miệng được? Nhưng tay hắn đã không hề ngoan ngoãn mà chạy đến chỗ mảnh vỏ trai sò bí mật kia. Nàng đẩy hắn, hai chân cũng giơ lên, nhưng trong mắt hắn sự phản kháng này chẳng là gì cả, bàn tay hắn kiên quyết vững vàng tách hai chân nàng ra, mở lớp vỏ sò dày, lộ ra viên trân châu nhạy cảm và một đôi cánh hoa mềm mại bên trong.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng trượt từ viên ngọc trai đến cánh hoa, khiến nàng cảm thấy có chút ngứa ngáy.

Giọt lệ trong khóe mắt nàng biến thành dòng chảy lặng lẽ tuôn ra, nàng cảm thấy hắn thật sự có chút hư hỏng xấu xa.



Cù Tiên nhẹ nhàng hôn lên vết nước mắt của Đào Trĩ, dường như cố ý lại tựa vô tình. Đào Trĩ không biết là cái nào… chỉ nghe thấy giọng nói có chút phấn khích của hắn: "Nơi đó của nương tử đẹp hơn ta rất nhiều, không ngờ lại giống như một bông hoa. Màu hồng dịu dàng, non nớt mịn màng, tầng tầng lớp lớp, nương tử tốt bụng, để ta nhìn kỹ hơn nhé?"

Nàng hoảng hốt lắc đầu, nhưng hắn giả vờ không hiểu, lập tức hôn nàng mấy cái, "Đa tạ nương tử, để ta đến xem."

Nàng hơi bực mình, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng liền nhịn không được muốn khóc lên. Ai ngờ rằng hắn lại nhào nặn xoa ấn một chỗ ở nơi đó, nàng lập tức cảm thấy cả người tê dại, tiếp theo là một luồng nhiệt nóng ứa ra từ bộ phận riêng tư của nàng. Nghĩ rằng hắn vẫn còn ở đó, nàng không thể không dùng tay chặn lại.

Nhưng sao có thể nhanh hơn hắn được? Bàn tay to nhẹ nhàng bóc tách cánh hoa bên trong, khi nhìn thấy hoa tâm lộ ra, hắn đã lập tức quét ra được một sợi tơ bạc, hoa tâm dưới ngón tay hắn hơi co lại một chút, vô cùng đáng thương.

Đầu tiên Cù Tiên đè nén ngọn lửa trong người, sau đó đến bên Đào Trĩ, an ủi tiểu nương tử của mình, thấp giọng nói: "Nương tử đừng khóc, cũng đừng xấu hổ, ta cũng có chút nước ở chỗ đó! Chúng ta tương tự nhau ở chỗ này. Nàng cũng thử xem."

Bàn tay Đào Trĩ bị cố định phải bao phủ đến cuối thân gậy, đầu ngón tay chấm một chỗ lõm trên đó, ngón tay quả thực hơi ướt. Chẳng lẽ thứ nước này đều là bọn họ đi tiểu ra sao? Đào Trĩ suy nghĩ lung tung, không biết rằng năm ngón tay của mình đã bị người ta cầm lấy điều khiển vuốt ve thân gậy. Nàng chỉ cảm thấy thứ dưới tay mình không yên ổn, còn có vẻ như giật giật nhảy lên. Nàng tỉnh táo lại, nhưng đã quá muộn để thu bàn tay lại. Hắn cười hì hì, bộ dạng vô lại không có nửa phần đứng đắn nào, lại giống như một đứa trẻ, hắn dường như cũng không lớn hơn nàng mấy tuổi, nghe nói hắn là thám hoa lang trẻ tuổi nhất trong triều đình. Chỉ là trong lời đồn, thám hoa lang rất dễ ngại ngùng, vì sao những gì hắn nói và làm tối nay đều không phù hợp như vậy... Lúc này, hắn lại nói: "Ta bị nóng và đau ở đây, nó sẽ được giải tỏa nếu được sự vuốt ve của nữ nhân, nàng là nữ nhân tốt, mau giúp ta một lần nữa đi!" "

Đào Trĩ có chút tự sa ngã, nhắm mắt lại để mặc cho Cù Tiên nắm lấy tay mình mà chuyển động. Nàng không biết niềm vui ở đâu, nàng chỉ cảm thấy hơi buồn ngủ. Nàng khẽ ngáp nhẹ, đột nhiên một bàn tay chạm vào cơ thể khiến cơn buồn ngủ biến mất không còn. Hắn thậm chí còn sờ sờ chỗ kia của nàng một lần nữa, nói là lễ thượng vãng lai, làm việc phải công bằng!

Đào Trĩ chán nản, nhưng cũng không biết bàn tay xấu xa kia đã làm gì, khiến thân thể nàng mềm nhũn, không thể dùng sức được. Tê dại từng hồi lại từng hồi, nàng cũng không thể tức giận được nữa, phát ra một tiếng rên rỉ yêu kiều. Động tác di chuyển của hắn càng lúc càng nhanh, cảm giác ngứa ngáy lan tràn từng đợt, nàng muốn đi vệ sinh… nhưng đã quá muộn để nói với hắn, nàng đã đến mức cực hạn, đột nhiên một cái gì đó đang chảy ra khỏi cơ thể nàng, khiến nàng mệt mỏi, hoàn toàn mất hết sức lực.

Tay bị Cù Tiên khống chế cũng nhanh chóng chuyển động, hắn rên lên một tiếng, có thứ gì đó ấm nóng rơi xuống trên người nàng. Nàng không muốn quan tâm. Hắn dường như đứng dậy, xuống giường lấy nước. Nàng không muốn quan tâm. Hắn lấy một miếng vải, lau qua cơ thể nàng. Nàng không muốn quan tâm. Nàng không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì, hắn thật xấu xa... nàng thực sự rất muốn ngủ...

Cù Tiên lấy nước, lau người cho Đào Trĩ. Nàng không nhúc nhích, thái độ bướng bỉnh như vậy khiến hắn có chút ngạc nhiên.

Đào Trĩ mệt mỏi, ngủ thiếp đi. Cù Tiên nhẹ nhàng tách hai chân nàng ra, nhét một viên thuốc nhỏ màu trắng như ngọc vào hoa huy*t. Nàng còn chưa từng trải qua hoan ái, cửa hoa huy*t không mở, hắn lại không nỡ để nàng đau, may mà vừa rồi chơi đùa, khiến cửa động hé ra một khe hở, hắn mới thuận lợi đưa vào.

Hắn ôm người trong lồng ngực, thân thể nhỏ nhắn dường như có thể bị chính mình bao bọc lấy. Nàng còn trẻ, vóc người cũng nhỏ nhắn, lại có cửa hoa huy*t kín đáo bất thường, không dễ dàng thừa nhận hoan lạc. Để hai người có thể sớm ngày phu thê ân ái, hắn từ đầu đã tìm người ở kiếp trước có thể chế ra loại thuốc viên này, chậm rãi cải tạo thân thể cho nàng.

Nhớ tới sự đẫy đà ngày sau nàng sẽ có, hắn lại thấy có ngọn lửa bùng lên trong lòng. Cù Tiên thở dài một tiếng, cuối cùng chìm vào giấc mộng yên bình.