Nhan Ngôn cảm thấy chú Thiệu ở phim trường quá bá đạo, luôn độc chiếm chị Giang.
Hễ mà cô bé nói chuyện với chị Giang, chú Thiệu sẽ lặng lẽ liếc sang, giống như cô bé đã làm sai chuyện gì đó vậy.
Đương nhiên, vốn không phải nhằm vào cô bé, ai quấy rầy việc anh kề tai nói nhỏ với Giang Phong, anh sẽ không vui vẻ.
Trẻ nhỏ luôn có những điều cố chấp kỳ lạ, ví dụ như sau khi Nhan Ngôn bị chú Thiệu trừng mắt, với ý định phản kích, cô bé quyết định phải thường xuyên chạy đến trước mặt chị Giang quấy rối, tức chết chú ấy!
Ví dụ:
“Chị Giang ơi, tại sao bầu trời lại màu xanh thế ạ?”
“Tại sao hoa có hương thơm thế ạ?”
“Vậy tại sao chị lại xinh đẹp thế ạ?”
Giang Phong cười không khép được miệng, đồng ý chơi trò chơi với cô bé.
Thiệu Dịch Chi bóc phốt với Giang Phong: “Con nhóc kia sao mà phiền thế không biết, câu hỏi tào lao mà cũng đến hỏi em, ba mẹ con bé đâu hết rồi?”
Giang Phong cạn lời, “Anh còn đi so đo với một đứa con nít, cũng không ngại mình trẻ con.”
“Này, anh bị một con nhóc ức hiếp còn không được nói sao?”
Có trời mới biết Thiệu tiên sinh đã dùng mánh khóe quanh co gì, Nhan Ngôn còn chưa hết tức thì buộc phải dừng lại.
Nhan Ngôn chu miệng nhỏ oán than với Giang Phong, “Chị Giang ơi, em không thể chơi trò chơi với chị nữa rồi…thầy giáo nói thành tích của em sa sút nên sắp xếp cho em rất nhiều bài tập…”
Giang Phong sờ cái đầu nhỏ rồi giơ nắm tay cổ vũ cô bé, “Bé Ngôn thông minh như thế chắc chắn có thể tiến bộ mà, cố lên nhé!”
Thiệu tiên sinh cong khóe môi, ung dung nói: “Học sinh tiểu học thật sự có quá ít bài tập.”
Nhan Ngôn trừng anh, mạnh mẽ “hừ” một tiếng!
Bây giờ cô bé cảm thấy cái chú xấu xa này trừ vẻ ngoài đẹp trai ra, cũng chẳng có gì tốt cả.
Từ đó Nhan Ngôn bắt đầu cuộc sống bận rộn học bù trong đoàn phim, anh vừa lòng mãn nguyện lại lần nữa bá chiếm đạo diễn Giang.
……
Hôm đó đoàn phim đúng lúc đang bố trí hiện trường, bày trí đạo cụ vào vị trí được chỉ định. Thiệu tiên sinh nhất thời hứng khởi, kề sát bên tai cô, chỉ một món đạo cụ, đùa cô nói: “Em xem cái đạo cụ kia có giống một người phụ nữ khỏa thân không? Đối diện bên kia có giống người đàn ông…”
Giang Phong lườm nguýt anh một cái, “Trong đầu anh toàn nghĩ cái gì vậy hả!”
Nhưng bị anh chỉ dẫn như thế, đợi khi cô nhìn lại, bỗng dưng cũng cảm thấy hai món đạo cụ kia nhìn thế nào cũng không được thuần khiết.
Thiệu Dịch Chi thấy trên mặt cô dâng lên màu đỏ nhạt, cũng dần dần nảy lên ý đồ xấu.
Người ta nói lòng người xấu xa tham lam vô đáy, Thiệu tiên sinh chính là một điển hình.
Nhìn thấy dáng vẻ của bạn trên giường, sẽ muốn nhìn thấy dáng vẻ của bạn dưới giường.
Tham ban một lần không đủ, phải cách dăm ba ngày đến tiếp.
Bây giờ ngồi bên cạnh đạo diễn Giang, chỉ nói chuyện thôi đã không còn thỏa mãn, nhìn ngắm góc nghiêng của cô lại cảm thấy trong lòng nóng ran.
Đợi cô hô “cắt”, anh lập tức lên cơn, ra vẻ nghiêm túc, chỉ vào cái đạo cụ vừa nãy anh mới nói, cau mày hỏi cô: “Cái đó cần 30 vạn? Quá đắt rồi đi.”
Nhậm Đông, người chịu trách mua sắm đạo cụ nghe xong mồ hôi nhễ nhại, ban đầu đạo diễn Giang nói mua cái tốt nhất, nhưng lời này cũng không thể nói thẳng ra…
Giang Phong nghi ngờ nhìn về phía anh, cô chưa hiểu rõ vấn đề, Thiệu tiên sinh trước giờ giàu có uy nghiêm, lúc này lên cơn gì vậy chứ?
Thiệu tiên sinh ném bảng biểu tài vụ ra xa, nói với Giang Phong: “Em theo tôi ra đây.”
Giang Phong đi theo anh vào phòng nghỉ ngơi, nghe thấy âm thanh khóa cửa mới ý thức được anh muốn làm gì.
Giang Phong quýnh lên, “Anh, anh điên rồi à! Bọn họ đang chờ ở bên ngoài đấy.”
Thiệu Dịch Chi đè cô lên ván cửa, “Vậy cứ để bọn họ chờ.”
Anh cúi người đến, chặn đôi môi đỏ kiều mềm của cô. Cô há miệng muốn phản bác, bỗng bị anh chiếm thời cơ, lẻn vào.
Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, tiếng ưm a dần dần chìm xuống. Chỉ còn lại tiếng “chậc chậc” xấu hổ.
Bàn tay của anh từ dưới vạt áo của cô chui vào, nhẹ nhàng cởi bỏ móc khóa áo lót. Anh vân vê quả mận đỏ trước ngực cô, xoa nắn một trận, khiến cô không khỏi rên rỉ.
Khoảnh khắc anh rời khỏi môi cô, thậm chí còn có thể nhìn thấy vài sợi tơ bạc, óng ánh chói mắt, toát ra vài phần dâm mỹ.
Thiệu Dịch Chi cởi áo cô ra, tiếp tục chơi đùa hai hạt đậu đỏ, thỉnh thoảng còn ác ý nhéo nó, lôi kéo, đầu v* nhỏ nhắn trong tay anh càng lúc càng sưng to, càng lúc càng cứng rắn.
“Ưm…đừng mà…”
Trong tiếng thở dốc thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ khó chịu, cô cảm thấy thân thể ngày càng nóng bức, sắp chịu không nổi nữa.
Thiệu tiên sinh cười khẽ, ung dung thong thả quan sát cô…sắc mặt cô ửng đỏ, hít thở dồn dập, trước ngực phập phồng không yên, hoàn toàn là dáng vẻ bị ham muốn công chiếm. Tay anh dùng sức cô sẽ lập tức nhíu mày, anh buông ra, cô được giải thoát ngay.
Được giải thoát khỏi sự đau đớn, nhưng lại chìm đắm vào đầm lầy tình dục, đâu đâu cũng đều là nơi khiến cô không thể tự chủ.
Anh thấy trong mắt cô hiện lên sương mù, dáng vẻ muốn lại không có được vô cùng đáng thương, anh áp sát bên tai cô, khàn giọng hỏi: “Muốn rồi sao?”
Giang Phong tủi thân nói: “Muốn…”
Giọng nói của cô mang theo tiếng khóc, anh không còn đùa cô nữa, kề vật thô to dưới hông lên hoa huy*t, trêu đùa tới lui nơi miệng huyệt, dùng mật dịch của cô làm chất bôi trơn.
Khoảnh khắc anh cắm vào, cuối cùng cô cũng rơi một giọt nước mắt.
Cô không dám kêu thành tiếng, nên cắn lên bả vai anh, hung hăng cắn cấu thịt của anh.
Thiệu Dịch Chi ăn đau, lực đâm càng thêm dùng sức, cô bị đâm đến đau nên cắn càng mạnh hơn, nếm được cả mùi máu lan tràn giữa răng môi.
Tanh ngọt mà kích thích.
Cô mút mát máu của anh xem như báo thù, đầu lưỡi cũng ác ý chọc vào miệng vết thương.
Anh không còn dung túng cho sự càn rỡ của cô nữa, tay sờ lên âm đế, dùng sức mân mê.
Giang Phong đột nhiên ý thức được sự yếu ớt của bản thân, vội vã mở miệng nói: “Thiệu tiên sinh…đừng, đừng làm nữa…hu hu……”
Anh cười cười hôn hết những giọt nước mắt đó, nhưng bàn tay vẫn không chút lưu tình, “Vừa rồi không phải rất to gan đó sao?”
Cô nhoài người lên đầu vai anh, nức nở cầu xin anh: “Hu hu hu…em, em sai rồi mà…”
Giọt nước mắt nhỏ lên miệng vết thương của anh, vị mặn thiêu đốt máu thịt mơ hồ, có chút đau xót.
Có đôi khi, phụ nữ báo thù đàn ông không nhất định phải dựa vào vũ lực, hành động mềm yếu cũng có hiệu quả ngoài mong đợi.
Cuối cùng anh cũng giảm nhẹ lực độ, dịu dàng vê nắn viên thịt kia, cô rên rỉ một tiếng, bắt đầu hưởng thụ thoải mái dễ chịu.
“Chơi vui không?”
“Ưm ah…ưm…”
Ngón tay anh run nhẹ, nhanh chóng nhấn lên hạt đậu đang sưng to. Khoái cảm nhanh chóng ập đến, cô run lẩy bẩy đạt đến cao trào.
“Á…”
Cô tiết ra mật dịch, toàn thân mềm oặt không thể bám vào anh nữa. Thiệu Dịch Chi chỉ đành đặt cô lên bàn, tự mình ra sức khai hoang.
Thiệu tiên sinh vỗ vỗ mặt cô, “Nhìn vào gương.”
Cô xoay đầu nhìn về hướng tấm gương mà bình thường các diễn viên hay soi khi trang điểm, bây giờ đang phản chiếu rõ ràng dáng vẻ phóng đãng sắc tình của bọn họ.
Giang Phong quả thật xấu hổ vô cùng, phía dưới càng siết chặt lấy anh, tham lam ăn ngoàm cây gậy lớn thô to kia.
Thiệu tiên sinh ung dung cắm rút, cười nói với cô trong gương: “Có thích không?”
Cô cắn môi dưới, giãy giụa đôi chút, mới nhỏ giọng nói: “Thích ạ…”
Anh thừa thắng xông lên, ép hỏi cô: “Có muốn anh cắm em không? Hửm?” Âm cuối nâng cao toát ra vài phần kiêu ngạo, dễ dàng chiếm được trái tim của cô.
Cô rên rỉ làm nũng nói, “Muốn ạ…Thiệu tiên sinh, em muốn…”
Đó là âm giọng mềm mại mà anh thích nhất, anh cười khẽ, bé con này càng ngày càng tinh quái.
Hai chân người phụ nữ trong gương mở rộng, giữa hoa huy*t chảy ra lượng lớn dịch thể trong suốt, khiến cả hai đều ướt đẫm một mảng. Vì vậy vũ khí thô to của anh dễ dàng cắm vào nơi sâu nhất, mạnh mẽ đâm vào tận sâu bên trong hết lần này đến lần khác.
Cô e thẹn thầm nghĩ, sao mà bây giờ càng lúc càng thích ứng với kích thước của anh thế nhỉ? Anh đâm đến đâu, cô cảm thấy thoải mái tê dại…
“Ah, ưm…Thiệu tiên sinh…”
“Sao thế?”
“Anh, anh nhanh thêm một chút…”
Anh cong khóe môi, đỡ bắp chân của cô, tăng tốc cắm rút ra vào.
Trước khi bắn ra Thiệu Dịch Chi ôm chầm lấy cô, cô cũng ôm chặt anh, cảm nhận cơ thịt của anh co thắt khi lên đỉnh, còn có tiếng rên khẽ gợi cảm kia.
……….
Giang Phong làm ổ trong lòng anh, lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ, bọn họ chắc chắn đều biết hết rồi…”
Thiệu tiên sinh xoa mặt cô, nhỏ giọng dỗ cô: “Không sao, cứ để anh.”
Anh gọi cho cô Chung, bảo cô Chung chuẩn bị thêm vài phần tư liệu đưa vào đây.
Người bên ngoài nhìn thấy cô Chung luống cuống tay chân chuẩn bị tư liệu, càng thêm lo lắng: Sếp lớn chê bọn họ khó nuôi biết phải làm sao đây.
Cô Chung đi vào đưa tư liệu, qua một lúc sau, Giang Phong mới đi ra.
Mọi người vội vàng vây quanh cô, “Chị Giang, thế nào rồi?”
Giang Phong ra dấu ok, ngữ khí vô cùng đắc ý, “Đã xong xuôi!”
Mọi người thở phào một hơi nhẹ nhõm, tâng bốc nói: “Đạo diễn thật sự rất giỏi, quá tài giỏi!”
Trong lòng Giang Phong chột dạ, cười haha, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay mọi người tan làm trước đi…tan làm.”