Sáng sớm hôm sau Hạ Lãng Nguyệt bị đồng hồ sinh học đánh thức, trong lúc nửa mộng nửa tình theo bản năng quơ tay sang bên cạnh lại bỗng dưng hụt vào khoảng không sau đó ngã trên sàn nhà. Cũng may từ trước đó Chúc Thanh Phong vừa mới chuyển đến, lúc ấy bởi vì lo lắng bạn nhỏ hay quên mang dép lê dẫm lên sàn nhà sẽ bị cảm lạnh nên Hạ Lãng Nguyệt đã sai người trải thảm lông khắp nơi.
Như vậy nên có ngã một cái cũng được giảm xóc nên bớt đau, nhưng đầu óc vốn đang mơ hồ cũng bởi vậy mà thanh tỉnh hẳn. Hạ Lãng Nguyệt đứng lên tùy tay vuốt tóc, tay chân nhẹ nhàng mà lên lầu xem Chúc Thanh Phong.
Trừ phi thân thể không khỏe cần thiết nửa nằm nửa ngồi thì ngày thường Chúc Thanh Phong vẫn luôn có thói quen ngủ nghiêng.
Hạ Lãng Nguyệt rón ra rón rén đi tới mép giường, cẩn thận kéo chăn cho mặt Chúc Thanh Phong lộ ra ngoài. Bạn nhỏ khi tỉnh táo khá là ít lời nhưng khi ngủ lại vô cùng ầm ĩ, khi hai người mới ở chung Hạ Lãng Nguyệt không ít lần bị người bên gối đá tỉnh, thậm chí một ngày nào đó lúc Hạ Lãng Nguyệt tỉnh lại không sờ thấy người đâu, đột nhiên cả kinh ngồi dậy, lại không biết sao mà bạn nhỏ đã vắt ngang phía đuôi giường rồi. Sau này cuối cùng Hạ Lãng Nguyệt đã nghĩ ra một biện pháp giải quyết, đó là trước khi đi ngủ ôm bạn nhỏ chặt chẽ ở trong ngực, tốt nhất là bốn cánh tay và bốn cái chân đều quấn vào với nhau, má áp má, da thịt dán nhau.
Thế mà khi Chúc Thanh Phong ngủ một mình lại có phong cách hoàn toàn tương phản, nhìn bạn nhỏ an tĩnh ôm gối ngủ cuộn tròn lại, gương mặt hàng năm nhợt nhạt cũng ửng đỏ lên, sợi tóc mềm mại xõa ra gương mặt. Hạ Lãng Nguyệt vừa tức vừa buồn cười chọc chọc thịt mềm trên gương mặt bị Chúc Thanh Phong ép ra, làn da trắng nõn có xúc cảm vô cùng tốt.
Bạn nhỏ bị quấy rầy giấc ngủ mơ nhăn cái mũi lại, hai đầu lông mày hơi nhíu, gương mặt nhỏ giấu vào trong cái gối mềm mại.
Lo lắng ngủ như vậy sẽ ảnh hưởng tới Chúc Thanh Phong hô hấp cho nên Hạ Lãng Nguyệt nhẹ nhàng túm gối, thế là thấy người còn chìm trong mộng cọ cọ gối ôm như mèo con, sau đó để lộ ra nửa bên mặt.
Không dám thật sự đánh thức bạn nhỏ đối diện trực tiếp với cơn gắt ngủ khi mới rời giường, thế nên Hạ Lãng Nguyệt dịch chăn cho người ta lại lẳng lặng thưởng thức nhan sắc khi ngủ của Chúc Thanh Phong một lát mới rời khỏi phòng ngủ.
Vào toilet dưới lầu rửa mặt xong, Hạ Lãng Nguyệt ra cửa chạy bộ buổi sáng.
Một tiếng sau Hạ Lãng Nguyệt chạy bộ xong về nhà làm cơm sáng, bỏ một phần vào bình giữ nhiệt còn một phần mình nhanh chóng giải quyết. Tắm xong thay chính trang, để lại ghi chú trong phòng ngủ, Hạ Lãng Nguyệt cúi người hôn hôn bạn nhỏ đang say giấc sau đó ra cửa đi làm.
9 giờ sáng Chúc Thanh Phong bị báo thức di động đánh thức, trở mình mò mẫm mở khóa di động, là tin nhắn Hạ Lãng Nguyệt gửi tới nhắc nhở cậu rời giường ăn cơm sáng.
Chúc Thanh Phong buông di động rúc trong ổ chăn lên tinh thần lại, vài phút sau cơn choáng váng do huyết áp thấp mang tới thối lui Chúc Thanh Phong mới chống hai tay ngồi dậy.
Chúc Thanh Phong sửa lại áo ngủ có chút xộc xệch rời giường, xé tờ giấy ghi chú dán trên tủ đầu giường xuống gập thành con hạc giấy tùy tiện ném vào trong bình thủy tinh sau đó lê dép lê vào toilet rửa mặt.
Bữa sáng trong hộp giữ nhiệt còn tính là ấm áp, Chúc Thanh Phong có hơi lười không muốn đi hâm nóng lại nên ăn lung tung mấy miếng coi như hoàn thành nhiệm vụ, Chúc Thanh Phong cầm chén đũa rửa sạch rồi bỏ lên quầy.
Sau đó Chúc Thanh Phong lại ôm hết sách giáo khoa, sổ ghi chép, máy tính, điện thoại vào trong ngực chuyển dời tới thư phòng, bắt đầu chuẩn bị giáo án.
Trừng mắt nhìn nửa ngày với khái niệm số âm trong sách giáo khoa lớp 1, Chúc Thanh Phong thở dài một hơi gục xuống bàn.
Chúc Thanh Phong luôn luôn thuận lợi với mọi nan đề nhưng đối với số âm đơn giản như vậy lại khiến sinh viên đại học như cậu cảm thấy có chút khó khăn.
Ai cũng biết mấy học sinh có thành tích kém đều sẽ buồn rầu vì toán học khó như vậy sao có thể học được, nhưng thật ra những học sinh thông minh cũng rất buồn rầu vì tri thức đơn giản như vậy sao lại có người dạy mãi mà không hiểu.
Lúc này người từng là học sinh thông minh tới giờ là giáo viên thông minh hiển nhiên cũng vô cùng buồn bực, nếu là phân số hay phương trình Chúc Thanh Phong tuyệt đối sẽ không có đầu mối như bây giờ, cho dù là hàm số lượng giác cũng có thể giảng giải công thức cho học sinh. Nhưng mà, số âm, chẳng qua chỉ chuyển qua lại hai kí hiệu âm dương, chỉ cần ghi nhớ khẩu quyết "trái dấu là âm mà cùng dấu là dương" là cũng đủ giải đề, này còn có cái gì không rõ chứ?
Chúc Thanh Phong cảm thấy mình buồn bực tới mức dạ dày bắt đầu co rút đau đớn.
Hay là trực tiếp nói cho học sinh bọn nhỏ chỉ cần tính ra dấu trừ đều coi như là số dương, đếm ra là số dương thì thêm dấu trừ? Chúc Thanh Phong hơi tự sa ngã nghĩ như vậy ở trong lòng, học sinh kém hình như đều có kĩ năng tự tránh đi đáp án chính xác.
Chúc Thanh Phong đè đè bụng, cầm lấy di động mở khóa ra, nhóm bạn cùng phòng cấp ba trên chim cánh cụt có 99+ thông báo.
Chúc Thanh Phong nhìn thời gian theo bản năng, 9:37. Thời gian này sao bọn họ lại náo nhiệt như vậy?
Chúc Thanh Phong lật tới tin nhắn chưa xem đầu tiên rồi lướt dần xem, hóa ra là nữ thần trên Weibo của lão nhị sụp phòng, mấy trăm tin nhắn đều là lão nhị kêu khóc và sự vui sướng khi người gặp họa của lão đại lão tam, ngẫu nhiên có hai ba câu an ủi không đau không ngứa thiếu chút nữa bị Chúc Thanh Phong lướt qua.
Chúc Thanh Phong lướt lướt đống mene, gửi một đầu mèo toát ra chuỗi dấu ba chấm.
Không tới một giây phía dưới nhảy ra ba dấu chấm than theo thứ tự từ trên xuống dưới.
Người bị hại Trần (Trần Trạch Khê): Trời ạ! Em út! Xuất hiện! Là nghe thấy tin tức tới an ủi anh trai sao? Anh trai cảm động quá!
Người bị hại Trần (Trần Trạch Khê): Đệt, ai sửa tên nhóm chúng ta đấy, lập tức đứng ra đây!!!
Thanh Phong:....
Họ Lục không muốn để lộ tên( Lục Văn Đông): Ai, con trai ngoan của ba ba tới rồi!!
Triệu Bắc không tìm ra Bắc(Triệu Bắc): Lão nhị, câu cậu nói hình như có vấn đề.
Thanh Phong: Là câu có vấn đề.
Người bị hại Trần: Đây là trọng điểm sao là trọng điểm sao trọng điểm không phải là tôi bị tổn thương quá lớn nên cần các anh em tới an ủi sao?
Họ Lục không muốn để lộ tên: Ây! Người làm ba tới đây xin lỗi các vị! Con trai tôi quá ngu ngốc!
Người bị hại Trần: Mẹ, Lục Văn Đông cậu chờ đó cho tôi, sắp tới quốc khánh rồi!
Họ Lục không muốn để lộ tên: Đến lúc đó cậu còn nhớ rõ tính tôi thua.
Triệu Bắc không tìm ra Bắc: Đến lúc đó cậu còn nhớ rõ tính tôi thua.
Thanh Phong: Giống như trên.
Người bị hại Trần: /%*-7: /_#
Triệu Bắc không tìm ra Bắc: Đây là bị tức chết rồi chống một hơi cuối cùng lăn bàn phím?
Người bị hại Trần: Thanh Phong, nhìn rõ vẻ mặt của bọn họ! Ác! Ôn!
Thanh Phong: A.
Triệu Bắc Không tìm ra Bắc: Đề này tôi biết! Tôi động tay giúp Thanh Phong. Có lệ. JPG
Họ Lục không muốn để lộ tên: Chống nạnh cười to. JPG
Thanh Phong: Mọi người còn nhớ rõ số âm lớp 1 học như thế nào không?
Người bị hại Trần:? Sao tự dưng lại nói sang chuyện khác?
Thanh Phong: Cho nên cậu muốn tiếp tục chịu bạo kích?
Họ Lục không muốn để lộ tên: Tôi có thể!
Triệu Bắc không tìm ra Bắc: Tôi cũng có thể!
Người bị hại Trần: Tôi sai rồi! Tôi chân thành tha thiết sám hối! Út cưng lại yêu anh một lần đi! Quỳ xuống. JPG
Triệu Bắc tìm không ra Bắc: Chụp màn hình.
Người bị hại Trần: Mẹ nó.
Họ Lục không muốn để lộ tên: Chuẩn bị bữa tiệc lớn.
Người bị hại Trần: Tiểu Phong ~
Thanh Phong: Là Đại Phong.
Triệu Bắc tìm không ra Bắc: Gió lớn quá nghe không rõ?
Thanh Phong: Đúng.
Người bị hại Trần:...
Người bị hại Trần: Lần tụ hội này tôi mời khách đã được chưa? Mau tiêu hủy cho ông!
Họ Lục không muốn để lộ tên: Đây là thái độ khi nói chuyện với ba sao?
Triệu Bắc tìm không ra Bắc: Đây là thái độ khi nói chuyện với ba sao?
Thanh Phong: Đây là thái độ khi nói chuyện với ba sao?
Người bị hại Trần: Mẹ nó, Thanh Phong sao cậu cũng như vậy?
Thanh Phong: Ừm.
Người bị hại Trần: Đến lúc đó đứa con bất hiếu này chuẩn bị cho mấy ba bữa tiệc lớn! Được rồi chứ!
Thanh Phong: Ngoan, sờ đầu.JPG
Người bị hại Trần: Hèn mọn.JPG
Người bị hại Trần: Khóc lớn.JPG
Họ Lục không muốn để lộ tên: Ngoan.
Người bị hại Trần: Xóa chưa?
Triệu Bắc tìm không ra Bắc: Cậu ~ Đoán~
Người bị hại Trần: Đậu má, có tin tôi trực tiếp đi tìm Hạ Lãng Nguyệt tự bạo hay không?
Triệu Bắc tìm không ra Bắc: Không tin.
Họ Lục không muốn để lộ tên: Không tin.
Thanh Phong: Cho nên cấp 1 mọi người học số âm như thế nào?
Người bị hại Trần: Ô ô ô, quả nhiên vẫn chỉ có em út đối xử tốt nhất với anh trai. Ôm.JPG
Thanh Phong: ...
Thanh Phong: Không tin.
Người bị hại Trần:???
Người bị hại Trần:!!!
Họ Lục không muốn để lộ tên: Tôi cười.
Triệu Bắc tìm không ra Bắc: Tôi cũng cười.
Thanh Phong: Mỉm cười. JPG.
___
P/s: Edit mấy dòng tin nhắn nản vãi, khum edit thì sợ không tôn trọng tác giả, hic