Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 21: [Phần 4



“Con nói năm nay không muốn về nhà ăn Tết sao?” Giọng nữ trong điện thoại có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Không có, con chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Mộc Tử Quân đặt điện thoại trên bàn ăn bữa sáng, cô còn lơ đãng nói thêm một câu: “Con còn phải trở về thăm ông nội mà không phải sao.”

Buổi diễn của Đường Quỳ đã kết thúc được một tuần, Mộc Tử Quân cũng đã một tuần không gặp lại Tống Duy Bồ, nghe Do Gia nói anh đang chuẩn bị trước cuộc thi. Cuộc sống mỗi ngày của cô đều xoay quanh ba điểm trường học, nhà và hiệu sách, trong lòng cũng đánh dấu tick vào tính tích cực với màn thể hiện của Tống Duy Bồ ngày đó.

Hoàn toàn đáng được khen ngợi.

“Nói đến ông nội con à.”

Mộc Tử Quân nghe thấy tiếng mẹ cô thở dài: “Sức khỏe ông cũng đang dần hồi phục lại, chỉ có tính tình càng lúc càng kỳ lạ. Bây giờ ông không chịu gặp ai, lần trước còn nói đến Tết đừng có ai đi tìm ông…”

“Mọi người không thể dạy ông dùng điện thoại được sao, con có thể gọi video với ông.” Mộc Tử Quân nói.

“Đến cửa phòng còn chẳng vào được ấy.” Đầu dây bên kia đáp lời.

“Vậy lần sau nếu mọi người có thể vào phòng ông được thì nói với con một tiếng, để con thăm ông.” Mộc Tử Quân nuốt một muỗng bột yến mạch cuối cùng còn trong bát, nói: “Nếu như ngay cả con ông cũng không cho vào, vậy thì Tết này con sẽ không về nhà đâu. Vé máy bay đắt như thế, không cần thiết phải tốn tiền về gặp mấy người kia.”

Giọng nữ trong điện thoại chợt yên tĩnh lại một thoáng, sau đó lại ngập ngừng hỏi với vẻ áy náy: “Vậy một mình con ăn Tết ở ngoài đáng thương lắm…”

“Con trở về mới đáng thương đấy mẹ à.” Mộc Tử Quân gác điện thoại bên bồn rửa bát, trong tiếng nước chảy xuống rửa sạch bát đĩa trong tay, cô hỏi lại: “Mẹ đã quên những chuyện lúc nhỏ rồi sao?”

Cô giũ sạch nước bám trên tay, nói tiếp: “Sắp vào giờ học rồi, con tắt máy trước nha mẹ.”

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi một chủ đề không đâu vào đâu nhảy ra giữa chừng.

Buổi sáng cô còn có tiết học, Mộc Tử Quân trở về phòng ngủ thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên lớp. Vừa ra ngoài đã bắt gặp cô bạn người Singapore cùng nhà từ trên lầu đi xuống. Đôi mắt cô ấy đỏ bừng, chỉ liếc nhìn sang Mộc Tử Quân một cái không nói lời nào đã ra ngoài đóng sầm cửa lại.

Mộc Tử Quân: …

Người này thật sự rất kỳ lạ.

Đã đến trung tuần tháng mười, thời tiết dần ấm hơn nhiều. Bên ngoài phòng học bóng cây lắc lư làm cho ánh sáng bên trong phòng cũng xanh um. Mộc Tử Quân hoàn thành bài thảo luận trong lớp, khi sắp tan học cô liếc mắt nhìn thấy trên màn hình điện thoại có một tin nhắn mới.

River: [Buổi tối em có đến hiệu sách không?]

Được lắm, anh còn nhớ đến tôi cơ à.

Mộc Tử Quân đợi đến khi tan học mới chậm rãi lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn.

Kiri: [Có.]

River: [Ừm.]

Mộc Tử Quân: …

Anh ấy thật sự là người thích làm người khác khó chịu số một mà.

Thoát khỏi cuộc trò chuyện với Tống Duy Bồ, cô lại ấn mở khung tin nhắn với Do Gia, mới nhận ra có tin nhắn trả lời trong đầu chứ chưa trả lời lại Do Gia, thế là cô vội vàng gửi một sticker qua.

Do Gia: [Em xuất hiện rồi đó à.]

Do Gia: [Chị cứ tưởng em cũng biến mất như River rồi.]

Mộc Tử Quân: [Hả?]

Mộc Tử Quân: [Em tưởng anh ấy đang bận chuyện cuộc thi với chị chứ.]

Do Gia: [Không phải thi đấu, cậu ấy đã đưa ra ý tưởng rồi, hiện tại chị đang làm đây.]

Mộc Tử Quân: [Vậy anh ấy đang bận gì thế chị?]

Do Gia: [Cậu ấy học nhiều hơn bọn chị hai môn.]

Do Gia: [Chắc có lẽ cậu muốn lấy được Bằng cử nhân danh dự (Honours Degree), sau đó sẽ tốt nghiệp sớm.]

Do Gia đã từng phàn nàn với Mộc Tử Quân không chỉ một lần về nỗi thảm thương của khoa Kiến trúc mà họ học, mỗi lần người từ các khoa khác ngồi lại với nhau, khoa Kiến trúc sẽ mang dáng vẻ kiểu: Chúng tôi là những người tiều tụy nhất.

Bình thường lên lớp học thôi mà còn khổ như thế, Tống Duy Bồ còn học nhiều thêm hai môn, muốn lấy được bằng cử nhân danh dự đòi hỏi phải có điểm GPA rất cao, bốc hơi khỏi thế gian… cũng là chuyện khá bình thường.

*GPA (viết tắt của Grade Point Average) là chỉ số thể hiện điểm trung bình đánh giá kết quả học tập.

Do Gia: [Không hiểu nổi cậu ấy, dù sao một ngày nào đó chị cũng sẽ đổi nghề.]

Mộc Tử Quân: [Có phải anh ấy cũng muốn mau chóng học hết khóa chính quy, sau đó sẽ chuyển qua làm nghiên cứu sinh không?]

Do Gia: [Sẽ không đâu, kiến trúc là tín ngưỡng của cậu ấy.]

Đánh giá anh ấy khá cao nhỉ.

Mộc Tử Quân khẽ cười cất điện thoại đi, sau đó tiếp tục chạy đến phòng học của môn tiếp theo.

Cô không biết ‘buổi tối’ trong lời Tống Duy Bồ nói là mấy giờ, song tiết học cuối cùng của cô kết thúc vào lúc năm giờ. Ăn tối luôn thì có hơi sớm, thế là cô xách ba lô đi thẳng đến phố người Hoa.

Mùa hạ ở Nam bán cầu đã sắp đến gần, trời càng ngày càng tối muộn hơn. Cô thuần thục đi xuyên qua sòng bạc, bước vào trong chiếc thang máy kêu cọt kẹt đi lên tầng trên. Gần đây thường xuyên đến hiệu sách, bà chủ tiệm tạp hóa cũng nhìn đến quen mắt, thấy cô từ trong thang máy bước ra ngoài, bà ấy còn nhã nhặn gật đầu với cô.

Hiệu sách sáng đèn, có nghĩa Tống Duy Bồ đã về rồi. Mộc Tử Quân đẩy cửa bước vào, mới vừa định lên tiếng “Hello”, nhưng khi nhìn thấy anh đã nuốt vội trở vào bụng.

Không hổ là thầy Tống, lại còn ngủ ngồi ở đó.

Tư thế ngủ này còn kiêu ngạo hơn lần trước, hai cánh tay ôm trước ngực, đầu gục xuống, ghế xoay kéo ra sau chừng nửa mét, đôi chân dài bắt chéo đặt trên bàn sách, chân dài đấy nhỉ!

Anh không thích hợp để mở cửa hàng, người ta đến trộm sách rồi chắc anh cũng không biết.

Mộc Tử Quân đứng bên cạnh Tống Duy Bồ một lúc, nhìn thấy anh không có vẻ sẽ tỉnh lại, vốn dĩ muốn để anh ngủ tiếp, nhưng quan sát một lúc cô lại thấy ngủ với tư thế này, sớm muộn gì anh cũng gãy xương cổ.

“Tống Duy Bồ.” Cô chọc vào cánh tay anh.

Hơi thở nhịp nhàng chợt trở nên rối loạn, hàng chân mày khẽ nhăn lại, anh đưa tay muốn hất tay cô ra. Nhưng vào khoảnh khắc khi đầu ngón tay chạm vào tay cô, anh dường như đổi ý nắm chặt lấy tay cô.

Lực tay anh rất mạnh, Mộc Tử Quân nhất thời không thể rút tay ra được, chỉ có thể cúi người tiếp tục gọi anh dậy. Đôi hàng mi khẽ run rẩy, Tống Duy Bồ lúc này dường như ý thức được điều gì đó, bàn tay chậm rãi buông lỏng. Mộc Tử Quân vội vàng rụt tay lại, lùi về sau hai bước đợi anh tỉnh táo hẳn.

Bàn tay rất nóng, ngay cả một bên cánh tay cũng âm ấm.

Chiếc ghế xoay chợt cọt kẹt một tiếng, cuối cùng Tống Duy Bồ đã mở mắt ra, anh rút chân về, bàn tay xoa lấy ấn đường, ngước mắt nhìn Mộc Tử Quân đứng bên cạnh. Trong phòng quá mức yên tĩnh, chỉ có tiếng vù vù khe khẽ phát ra từ bóng đèn, trong lúc nhất thời hai người đều không lên tiếng nói lời nào.

Mộc Tử Quân biết rõ nguyên nhân mình rơi vào trầm mặc, cô chỉ không biết vì sao Tống Duy Bồ cũng im lặng không nói. Anh đang đọ sức với cô đó sao? Thi xem ai phá bỏ không khí im ắng này để lên tiếng trước à.

Cô nghĩ nhiều rồi, bởi vì ánh mắt mơ màng của Tống Duy Bồ chẳng mấy chốc đã tập trung trở lại, tinh thần đã nhanh chóng trở về trạng thái tỉnh táo. Anh khẽ vặn cổ, xương cổ vang lên một tiếng “rắc”, nghe thôi cũng đã khiến cô hết hồn.

Sau đó cô nhìn thấy anh duỗi tay ném ba lô lên trên bàn, rồi lại đưa tay vào ba lô lấy ra một bì thư.

“Tiền lương của em.” Anh đặt bì thư lên trên bàn, trong giọng nói vẫn còn chút trầm khàn của người vừa ngủ dậy.

Lần này rõ ràng còn dày hơn lần trước, Mộc Tử Quân cầm lấy áng thử, cô phát hiện bên trong còn có thứ gì đó phình ra ngoài. Cô mở bì thư ra, bên trong là một xấp những tờ 50 đô Úc và…

Một thanh chocolate?

Cô dở khóc dở cười lấy thanh chocolate ra ngoài. 

“Thế này là sao đây?” Cô xé mở bao bì, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Duy Bồ.

Anh tỏ ra rất nghiêm túc: “Xem như Bonus.”

Trên bao bì chỉ toàn tiếng Ý, Mộc Tử Quân có ấn tượng với hiệu này, đây là một cửa hàng chocolate ở bên khu người Ý. Cô bẻ một nửa bỏ vào trong miệng, nửa còn lại vẫn còn nằm trong bao bì cô đưa cho Tống Duy Bồ.

“Sao thế?”

“Xem như Rewards.”

Muốn thi đấu dùng từ đồng nghĩa với nhau chắc?

Tống Duy Bồ nhận lấy nửa thanh chocolate bỏ vào miệng, đầu óc đã mệt mỏi đến mức muốn nghỉ việc mấy ngày nay bỗng chốc như đang khởi động lại, anh gần như có thể cảm nhận được tỷ lệ đường máu đang tăng lên nhanh chóng. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mộc Tử Quân từ bên cạnh kéo ghế đến ngồi xuống bên cạnh anh, cô lấy laptop ra bắt đầu dịch lời thoại.

Kịch bản này của cô sao dịch hoài không xong thế?

Anh nghĩ thế nào bèn nói ra thế đấy.

Mộc Tử Quân gõ nhẹ vào bàn phím, kéo tiến trình của trang văn bản xuống.

“Họ mới thêm vào một nhân vật.” 

Mộc Tử Quân nói tiếp: “Họ cảm thấy tư tưởng tổng thể quá bi thương, nên để nữ chính sau khi giải cứu nam chính từ trong cuộc đấu súng đi đến vùng quê ở Tô Châu, thêm vào một nhân vật hàng xóm nhiều chuyện thích bàn tán, như thế cũng có nhiều lời thoại hơn.”

Tống Duy Bồ nghiêng người liếc nhìn màn hình, con trỏ chuột cứ lóe sáng liên tục, dừng lại trên một dòng thoại mới được đánh dấu màu vàng.

Hàng xóm A: [Trai chưa vợ gái chưa chồng ở chung một nhà, sao có thể không rơi vào bể tình chứ?]

… Thêm vào lời thoại gì thế này.

Mộc Tử Quân vốn tưởng rằng hôm nay Tống Duy Bồ cũng sẽ vội vàng rời đi, không ngờ anh ở lại hiệu sách đến khi tối muộn. Cô ngồi ở quầy dịch lời thoại, thỉnh thoảng lại thanh toán cho khách đến mua sách. Anh thì kéo ghế ra đằng xa ngồi đọc sách ở đó, đọc được một lúc lại ngủ một lúc, cả người trông hết sức thư thái.

Mộc Tử Quân nhìn anh đến khi không nhịn được nữa, bèn đẩy ghế đến bên cạnh anh hỏi: “Anh đang đọc gì thế?”

Tống Duy Bồ lật bìa sách lại, lúc này Mộc Tử Quân mới nhớ đến đây là một quyển tiểu thuyết dân quốc trong lô sách ngôn tình mới mà cô nhập về cho anh, nhưng cô vẫn chưa từng xem qua lần nào.

“Nội dung viết về gì vậy?” Cô hỏi.

Trong kho từ ngữ của Tống Duy Bồ luôn có một số từ vựng vượt khỏi mong đợi của Mộc Tử Quân, chẳng hạn như lúc này anh nói: “Gương vỡ lại lành.”

Mộc Tử Quân: …

“Quyển này không phải là về cuộc chiến với gián điệp sao?”

“Đúng là có nói về gián điệp, nhưng tôi không đọc kỹ.”

“Bối cảnh truyện nghiêm túc như thế mà anh chỉ đọc tuyến tình cảm thôi sao?” Cô tò mò bèn hỏi.

Tống Duy Bồ ngơ ngác ló mặt ra từ phía sau quyển sách hỏi lại: “Tôi đọc tiểu thuyết ngôn tình, tôi không đọc tuyến tình cảm nhân vật thì đọc cái gì?”

Mộc Tử Quân: …

Nói cũng có lý.

Thời gian đóng cửa đã qua từ lâu, nhưng hai người vẫn chưa ai rời đi. Mãi cho đến chín giờ tối, Mộc Tử Quân mới thu dọn laptop bỏ vào trong ba lô, cầm lấy tiền lương cất vào ngăn kéo, sau đó mới ngẩng đầu nói với Tống Duy Bồ: “Vậy tôi về nhà đây.”

Tống Duy Bồ vẫn còn cắm mặt sau quyển sách: “Ừm.”

Mắt không thấy nhưng tai có thể nghe. Anh nghe thấy tiếng cô thu dọn đồ đạc, tiếng kéo ghế xoay, tiếng bước chân đi ra đến cửa, tiếng chuông gió ngoài cửa leng keng khi cô đẩy cửa ra.

Anh nghe thấy tiếng thang máy mở cửa, tiếng cọt kẹt khi cô bước vào trong, cả tiếng “ding dong” mơ hồ sau khi cửa thang máy đóng lại.

Quyển sách trên tay nằm yên ắng, một hồi lâu mà vẫn không thấy lật sang trang mới, sau đó anh dùng sách che mặt mình lại. 

Tống Duy Bồ tựa lưng ra sau ghế, cảm nhận rõ ràng sau khi Mộc Từ Quân đi, hiệu sách thoáng chốc trở nên trống rỗng và yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vù vù của bóng đèn trên trần nhà.

Quyển sách này sao?

Tống Duy Bồ bỗng nhiên lấy quyển sách ra khỏi mặt lật ra trang đằng sau, anh rất không hài lòng với tình tiết trong truyện, cuộc chiến với gián điệp thì viết mấy trang rồi, cũng đến lúc khám phá đến tuyến tình cảm rồi chứ.

***

Mộc Tử Quân đêm tối trở về nhà, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cô bạn Singapore đang đóng hộp bữa trưa cho ngày mai ở phòng bếp tầng một, sắc mặt trông rất kém. Nhìn thấy Mộc Tử Quân, cô ấy mấp máy khóe môi giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng cầm theo cặp lồng quay đầu đi thẳng lên lầu.

Người dễ tính như Mộc Tử Quân cũng không nhịn được mở to mắt nhíu mày lại, cô cảm giác mình sắp bị người này làm cho nghẹn chết.

Có chuyện gì cứ thẳng thắn nói ra không được sao.

Cô thở dài đi vào trong phòng mình.

Bình hoa trên bàn đã trống rỗng hai ngày nay, cô vẫn chưa kịp mua hoa mới cắm vào. Cô đặt ba lô xuống bàn, thay đồ ngủ sau đó rửa mặt rồi nằm xuống giường. Hôm nay đã đi học cả ngày, lúc ở hiệu sách cũng chẳng nghỉ ngơi được, cô dễ dàng tiến vào giấc mộng đẹp ngay sau đó.

Mãi cho đến khi tiếng cãi vã của chủ nhà và cô bạn cùng nhà vang lên đã đánh thức cô bật dậy.

Mộc Tử Quân biết giờ làm việc của y tá sẽ rất sớm, ví dụ như cô bạn người Singapore này thường thức dậy lúc sáu giờ sáng để đi làm, nhưng hôm nay còn sớm hơn bình thường. Cô nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ nghe thấy tiếng chửi mắng bằng hai thứ tiếng trung anh lẫn lộn, tiếp theo đó là tiếng đồ vật bị đập vỡ.

Chẳng bao lâu lại một tiếng đập cửa vang lớn rất lớn, cô đã hoàn toàn tỉnh táo, trong điện thoại cũng nhận được tin nhắn của cô bạn người Malaysia cùng nhà, hỏi cô bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Mộc Tử Quân dụi mắt, bước chân trần xuống giường đi ra bên cửa, đánh bạo hé mở cửa nhìn ra ngoài.

Bên ngoài là một đống hỗn độn bừa bãi, vali quần áo từ trên cầu thang tầng hai rơi xuống hành lang tầng một, cô bạn Singapore vừa mắng vừa nhặt quần áo bỏ vào trong vali. Sau đó, trên tầng cũng truyền đến tiếng mắng chửi của chủ nhà, còn dùng những từ ngữ rất khó nghe.

Mộc Tử Quân nghe thôi đã cau mày lại, nhìn thấy cô ấy vừa nhặt đồ dưới đất vừa tranh cãi với chủ nhà, nhưng bàn tay cầm quần áo rõ ràng vẫn còn đang run rẩy. Những lời không cam lòng trong miệng cô ấy rõ ràng đã chọc giận người đàn ông trên tầng hai, một quyển sách có bìa cứng từ trên tầng hai ném xuống đập vào trên bả vai của cô ấy khiến cô ấy choáng váng ngã lùi về sau hai bước.

“Trả lại tiền cọc? Tôi trả cho cô đây…”

Vừa nói xong, một chồng tạp chí từ bên trên đập xuống.

“.… Đấy, trả cô đấy, cô mang những thứ này đi bán lấy tiền đi.”

Gáy sách đập vào trên người, bìa cứng va và xương cốt. Mộc Tử Quân không đứng yên nhìn được nữa, cô vặn nắm cửa ra ngoài, túm lấy cô ấy kéo sang một bên để tránh bị tạp chí rơi trúng.

Lúc này cô ấy mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại Mộc Tử Quân, giọng điệu vẫn quái đản như trước: “Cô ra ngoài làm gì? Mau về phòng đi!”

“Có chuyện gì vậy? Có cần báo cảnh sát không?”

“Báo cảnh sát? Báo cảnh sát gì chứ, ai thèm quan tâm tới, du học sinh chính là tầng dưới cùng trong chuỗi thức ăn, cô không biết sao?”

Cô ấy dứt khoát buông quần áo trong tay xuống, trực tiếp đẩy Mộc Tử Quân về phòng: “Mau chuyển nhà đi, tôi đã nhắc nhở cô rồi đó, mau dọn ra khỏi nơi này!”

Mộc Tử Quân bị cô ấy vừa đẩy vừa túm về phòng, cánh cửa bị đóng “rầm” một tiếng. Cô ấy dường như cũng không định dây dưa cãi vã với chủ nhà thêm nữa, tiếng ồn ào bên ngoài lại kéo dài một lúc, sau đó là tiếng đóng cửa ở tầng một, tiếp đến là tiếng đóng cửa ở tầng hai.

Cả tòa nhà này sau trận náo loạn lại trở nên yên tĩnh lạ thường.

Mộc Tử Quân lại nép người vào cửa nghe ngóng tình hình bên ngoài thêm một lúc, cô run rẩy khóa trái cửa phòng, sau đó soạn tin nhắn cho cô bạn người Malaysia, người lạc lối trong tiếng Hoa của người Malaysia và tiếng Hoa của người Singapore, để giải thích chuyện vừa xảy ra ở bên ngoài.

Bây giờ mới sáu giờ sáng, náo loạn một trận như thế nên giờ cô đã không còn buồn ngủ nữa. Mộc Tử Quân không biết giữa chủ nhà và cô bạn kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện giờ cô có dự cảm không lành, cô thực sự bất an.

Cảm giác lo lắng này cứ mãi kéo dài cho đến tiết học thứ hai buổi sáng, cô hoàn toàn không còn tâm tư nghe trợ giảng đang nói gì ở trên bục mà chỉ cúi đầu liên tục lướt xuống làm mới những tin tức cho thuê nhà trên ứng dụng trong điện thoại. Sau khi thống nhất được vài nơi có thể đi xem nhà ngay vào chiều nay, cô nhìn màn hình do dự một lát mới ấn mở cuộc trò chuyện với Tống Duy Bồ ra để xin nghỉ.

Cô đã làm việc ở chỗ anh gần hai tháng, đây vẫn là lần đầu tiên cô xin nghỉ, rất nhanh đối phương đã trả lời tin nhắn.

River: [Sao vậy?]

Kiri: [Tôi đi xem nhà, ngôi nhà tôi đang ở bây giờ sắp đến hạn rồi.]

Đối phương im lặng một lúc.

River: [Khi nào em chuyển nhà?]

Kiri: [Vẫn chưa tìm được, chỉ đi xem thử trước thôi.]

River: [Ok.]

River: [Chiều này tôi rảnh, có thể đi xem nhà cùng em.]

Mộc Tử Quân:???

Cô thoáng sững sờ, đột nhiên nghe thấy tiếng trợ giảng gọi tên mình, cô nhận ra mình bị gọi đứng dậy trả lời câu hỏi thảo luận. Bạn cùng nhóm nhanh chóng gõ một từ khóa bằng phông chữ thật to trên máy tính, cô liếc mắt nhìn sang, thuận miệng trả lời lại vài câu.

Qua ải trót lọt, cô mau chóng ngồi xuống trả lời tin nhắn của Tống Duy Bồ.

Kiri: [Không phải anh rất bận hay sao? Sao anh phải đi cùng tôi?]

River: [Trăm công nghìn việc, nhưng tôi sẽ giúp em xem nhà.]

Mộc Tử Quân: …

Anh luôn sử dụng thành ngữ vào những thời điểm vượt ngoài dự đoán của người khác.

Lại có thêm một người hẹn xem nhà chấp nhận lời mời kết bạn của cô, Mộc Tử Quân bận rộn sắp xếp thời gian đi xem nhà, cũng không có rảnh tay đi trả lời Tống Duy Bồ. Cô cũng không biết mình lấy tiền cọc sớm thời hạn thì có được trả lại hay không, nhưng trực giác mách bảo rằng cô không thể kéo dài vấn đề này thêm nữa.

Tan học.

Thời tiết càng lúc càng đẹp, chỉ có tâm trạng cô lại không được thoải mái như thế, thậm chí còn chẳng có tâm trạng đi đến nhà ăn để ăn cơm mà chỉ mua hai góc bánh pizza sau đó tìm một gốc cây ngồi xuống. Mộc Tử Quân đặt bánh pizza sang bên phần ghế còn lại, vừa ăn vừa lướt điện thoại. Các phòng thuê trống cứ lần lượt hiện lên trên màn hình, cô lại chọn thêm hai căn phòng vào giỏ hàng, chuẩn bị sẽ hẹn xem phòng sau.

Chợt có người xoa đầu cô, cô đang cắn pizza liền ngước đầu lên, nhìn thấy Do Gia xách một chai nước điện giải, áo khoác thể thao buộc quanh eo xuất hiện bên cạnh cô.

Tâm trạng không tốt, vẻ mặt cũng đờ đẫn hơn, hai người đưa mắt nhìn nhau, Do Gia bước sang ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi thăm: “Sao thế? Sao trông em cứ rầu rĩ không vui vậy?”

“Em tìm nhà.” Cô nói, sau đó cúi đầu soạn tin nhắn gửi yêu cầu xem nhà trên nền tảng.

“Không phải đến cuối kỳ mới hết hạn sao?”

Cô cảm thấy nói ra chuyện này sẽ khiến tâm trạng càng tệ hơn, dù sao mình cũng sắp chuyển đi rồi, thế là chỉ nói một câu qua loa với Do Gia: “Căn phòng đang ở có chút vấn đề, em muốn dọn đi sớm hơn.”

“Chọn được phòng nào chưa?”

“Đã hẹn được bốn chỗ, em đợi Tống Duy Bồ tan học sẽ đi xem nhà.”

Do Gia: …

Mộc Tử Quân ngẩng đầu lên đang muốn giải thích, Do Gia đã giơ tay lên ngắt ngang lời cô nói.

“Không cần nói! Chị hiểu!” Bàn tay cô ấy gần như che hết mặt cô: “Cậu ấy thích giúp đỡ người khác mà!”

Mộc Tử Quân: …

Người thích giúp đỡ người khác kia ba giờ mới tan học.

Cô không có xe, đương nhiên không thể thuê nhà ở khu ngoại ô, mà giá thuê nhà ở trong thành phố Melbourne nghe thôi cũng khiến người thuê ngã ngửa, thế nên thuê chung là lựa chọn duy nhất. Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ đi bộ đến một khu cao tầng gần trường học xem liên tiếp ba phòng ở.

Sau đó đã bị Tống Duy Bồ gạt bỏ cả ba.

Ánh trời chiều chói mắt, cô đi xem đến phát cáu.

“Căn nhà đầu tiên giá cả rất thích hợp mà!”

“Em thích sống ở căn phòng không có ánh nắng sao?” Tống Duy Bồ hỏi ngược lại.

Mộc Tử Quân nhớ tới căn phòng ở ẩm ướt lạnh lẽo không có ánh nắng chiếu vào ở ngôi nhà hiện tại, cô miễn cưỡng im lặng.

Căn nhà thứ hai thì khỏi phải nói, đến bản thân cô còn không vừa ý, trên nóc phòng ngủ có một lối thông gió, ban ngày có thể nghe thấy tiếng ồn ù ù rất lớn, khiến người ta nghi ngờ bên trong có ẩn giấu một bộ máy thu tín hiệu vũ trụ.

“Còn căn thứ ba cũng không tệ, nhà hai tầng đấy.” Mộc Tử Quân nói.

“Căn thứ ba à…” Tống Duy Bồ nhớ lại, sau đó cất giọng chắc nịch: “Căn nhà đó ngoại trừ phòng ngủ chính, hai phòng ngủ còn lại chỉ có một nhà vệ sinh, trong đó có một phòng còn là của đôi tình nhân ở, phòng khách còn có một sinh viên sống, em mà vào đó…”

Mộc Tử Quân bèn rối rít xin tha: “Được rồi anh hai, đừng nói nữa, tôi sai rồi.”

Sao bây giờ anh lại nói nhiều như vậy chứ.

Ánh mắt của cô gái Singapore trước khi ra khỏi nhà đã thiêu đốt lòng cô, khiến mạch máu trên thái dương cũng giật liên tục vì sầu não. Hai người đang đứng trên đường ở khu vực trung tâm của Melbourne. Con đường rất dài, chạy dọc đến tận phía cuối, hai dãy nhà cao tầng dần dần biến mất, phía xa có thể nhìn thấy được ánh chiều tà ở phía chân trời.

Trên mặt cô cũng được ánh hoàng hôn chiếu rọi bằng tia sáng hồng nhạt, hai hàng mi rủ xuống, vẻ mặt trầm lặng đầy vẻ lo âu. Tống Duy Bồ nghiêng đầu nhìn cô, bỗng nhiên không nói nữa.

“Căn nhà thứ tư thì sao?”

Anh phản ứng chậm hơn: “… Em nói cái gì?”

“Tôi nói căn nhà mình vừa xem ấy.”

Cô đưa mắt nhìn về phương hướng hai người vừa đi ra, nói tiếp: “Đắt hơn căn thứ nhất, nhỏ hơn căn thứ ba, nhưng yên tĩnh hơn căn thứ hai một chút, ừm… không có vấn đề gì chứ?”

Tống Duy Bồ cũng quay đầu nhìn thoáng qua khu nhà mà họ vừa rời đi, lúc quay đầu lại lần nữa, giọng điệu nghe có chút miễn cưỡng, có chút không cam lòng: “Tạm được, chỉ là đồ dùng trong nhà có hơi…”

“Không có vấn đề gì vậy thì tôi ký hợp đồng luôn.” Mộc Tử Quân nói.

“Xem thêm vài căn nữa rồi quyết định cũng còn kịp mà.”

“Không còn kịp nữa rồi.” Giọng cô có hơi nôn nóng, ánh ráng chiều lúc này cũng nhanh chóng tiêu tan, đường phố rơi vào khung cảnh mờ tối của hoàng hôn.

“Tôi muốn dọn đi càng nhanh càng tốt, quyết định căn này đi.”

Đèn giao thông trước mặt đã chuyển sang đỏ, một nhóm đông người nhanh chóng qua đường trong tiếng còi phát ra tiếng thúc giục trước khi đèn xanh đến. Mộc Tử Quân xoay người muốn bước nhanh để đuổi kịp, nào ngờ mới bước lên một bước cổ áo phía sau đã bị nắm chặt, đột nhiên cô bị Tống Duy Bồ kéo trở về.

Mộc Tử Quân: …

Con quái vật biển này dám vô lễ với thuyền trưởng!

Anh kéo cô lại, nhưng cũng không lên tiếng ngay mà chỉ nhìn cô từ trên xuống dưới. Âm thanh báo đèn đỏ sắp kết thúc, Mộc Tử Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua đoàn người đã qua đường hết, lúc quay đầu lại lần nữa cô phát hiện Tống Duy Bồ đã bước lại gần mình thêm một bước.

Mộc Tử Quân: …

Lúc anh đứng ở xa cô còn có thể nhìn thẳng, giờ gần lại cô phải miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Cô ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt anh đang rũ mắt nhìn thẳng vào cô.

“Vì sao lại phải gấp gáp dọn đi như vậy?” Anh hỏi: “Ở đến hết hạn rồi dọn đi không được sao?”

Anh hỏi thẳng vào vấn đề khiến cô không biết phải nói từ đâu. Đối phương nhạy bén bắt được ánh mắt trốn tránh trong đôi mắt cô, anh lùi về sau nửa bước, cũng gỡ bỏ áp lực mà anh đã vô tình gây nên cho cô.

Mộc Tử Quân thở phào một hơi.

“Không tiện nói cho tôi biết sao?” Lời anh nói cũng nhún nhường hơn trước đó.

“Cũng không có gì là không tiện cả.” Trong đầu cô nhớ lại những cảnh tượng rời rạc khi đó, ngập ngừng nói: “Chỉ là hôm nay bạn cùng nhà tôi đã dọn đi từ lúc sáng sớm, trước khi đi cô ấy đã nhắc nhở tôi, nhưng mà…”

Rốt cuộc phải nói thế nào đây? Bạn cùng nhà cũng không giải thích rõ điều gì, những gì cô làm hoàn toàn xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình. Đang lúc không biết nên nói thế nào, điện thoại chợt vang lên có tin nhắn, cô cúi đầu nhìn xem, phát hiện cô bạn cùng nhà ấy đã soạn cho cô một tin nhắn rất dài, còn nhiều chữ hơn tất cả những gì hai người đã nói với nhau trong mấy tháng qua cộng lại.

Mà mỗi khi cô đọc một dòng chữ trong tin nhắn, vẻ mặt càng khó coi hơn.

Trong tay chủ nhà có chìa khóa phòng của tất cả các cô, cô ấy cũng vô tình phát hiện được chuyện anh ta nhân lúc cô ấy không có ở nhà để vào phòng cô ấy. Nhưng lúc cô ấy lấy ra bằng chứng đối mặt với chủ nhà, anh ta lại thoái thoác bằng lý do rằng mình bị mất đồ, nghi ngờ khách thuê trộm cho nên mới đi “điều tra tang vật”.

Đây chỉ là một chuyện, nhiều nội dung sau đó vừa đọc qua đã khiến dạ dày Mộc Tử Quân run rẩy. Cô đưa điện thoại cho Tống Duy Bồ xem, vẻ mặt cô lúc này rất hoảng loạn, ánh mắt anh lướt qua những từ mấu chốt trong tin nhắn, sắc mặt cũng tối sầm lại.

“Cô ấy không báo cảnh sát sao?” Tống Duy Bồ hỏi.

“Chắc là không.” Mộc Tử Quân cố kìm nén cảm giác ghê tởm trong lòng: “Du học sinh đều… không muốn giao thiệp với cảnh sát.”

“Gã là vì biết rõ các em sẽ không muốn giao thiệp với cảnh sát đấy.” Tống Duy Bồ ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt cô không thoải mái, bèn hỏi có phải cô muốn về nhà hay không, nhưng lại ý thức được bây giờ mà về nơi đó sẽ không khiến cô tốt hơn được.

Bên đường có một nhà hàng Hàn quốc, Tống Duy Bồ nghiêng người nhìn những biển hiệu kia, sau đó lại quay đầu nhìn cô: “Để tôi mua đồ ăn cho em nhé.”

Sau khi ngồi xuống trong nhà hàng ấm áp hơi nóng, Mộc Tử Quân mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.

Nghĩ kỹ thì Tống Duy Bồ thật sự là một người rất thích đưa cô đi ăn, trời sập xuống cũng không thể để mình bị đói được.

Thố cơm trộn bốc hơi nghi ngút, bên cạnh còn có một bát canh tương đậu và gà rán. Mộc Tử Quân vùi đầu ăn hai muỗng cơm trước để lót dạ, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Duy Bồ đang đứng ở đằng xa gọi điện thoại, giữa chừng còn có phục vụ đến tìm anh, hai người nói vài câu bằng tiếng Hàn, Mộc Tử Quân bên đây lại bưng đĩa đi gắp kim chi.

Cô đặt đũa xuống chờ Tống Duy Bồ quay lại, lúc đối phương ngồi xuống đối diện cô, Mộc Tử Quân bèn nói: “Thực ra tôi cũng biết nói hai câu tiếng Hàn.”

“Shiba à?” Tống Duy Bồ dựa vào trình độ tiếng Quảng Đông của cô để đưa ra suy đoán.

Mộc Tử Quân: …

Shiba đương nhiên cô cũng biết…

*Shiba trong tiếng Hàn mang nghĩa chửi thề văng tục.

“Tôi còn biết nói xin chào.”

Thế là cô thể hiện ngay: “An-nyeong-ha-se-yo”

“Biết cả Sa-rang-hae-yo nữa.” Cô nói tiếp: “Em yêu anh.”

Trên bàn ăn chợt yên tĩnh lại một lúc, Tống Duy Bồ ngẩng đầu nhìn cô: “Ừm.”

Bữa ăn sau đó trôi qua rất nghiêm túc.

Hóa ra vừa nãy anh gọi điện thoại cho người bạn học luật cùng trường để hỏi về tình hình, bao gồm cả việc cảnh sát sẽ giải quyết những vấn đề như chủ nhà của cô như thế nào, nếu như báo cảnh sát thì cần phải cung cấp những gì. Mộc Tử Quân nghe những gì anh nói cũng dần bình tĩnh lại. Sau khi ăn hết thố cơm trộn, Tống Duy Bồ đổi sang giọng điệu hòa hoãn:

“Ngày mai bọn tôi sẽ cùng đi với em, nếu như em không muốn gặp anh ta thì ngồi trong xe đợi tôi, bọn tôi can thiệp với cảnh sát xong thì em hãy đến.”

“Ừm.” Cô kiên định gật đầu, nói: “Tôi chỉ cảm thấy thực ra anh ta vẫn chưa làm gì tôi, tôi lo mình đứng ra sẽ không có sức thuyết phục…”

“Còn đợi làm gì em nữa là không kịp nữa đâu.” Tống Duy Bồ nói: “Tối nay em hỏi thăm người bạn đã chuyển nhà đi thử xem, nếu như cô ấy sẵn lòng đứng ra làm chứng sẽ có giúp đỡ rất lớn với chuyện này.”

Tối nay…

Haizzz

Tối nay.

Vừa mới cảm thấy cơm ngon, giờ lại thấy nhạt nhẽo. Cho dù hôm nay cô có dự định ký hợp đồng với căn nhà thứ tư thì cũng không thể chuyển vào ngay tối hôm nay được. Sau khi đọc tin nhắn, vừa nghĩ đến tối nay còn phải trở về ngôi nhà đó căn phòng đó, trong tay chủ nhà chắc chắn có chìa khóa dự phòng của phòng cô, cô thực sự có hơi…

“Vậy tôi… tối hôm nay tôi…, hôm nay vẫn chưa thể chuyển nhà đi được…”

Cô vẫn còn đang sắp xếp lại từ ngữ để diễn đạt ý của mình, phía đối diện Tống Duy Bồ đang ăn chợt dừng đũa lại.

Anh đặt đôi đũa sang bên cạnh bát cơm, những nhà hàng Hàn quốc đều dùng đũa sắt, khi đũa chạm vào mặt bàn bằng thủy tinh sẽ vang lên tiếng “lạch cạch”. Mộc Tử Quân ngẩng đầu nhìn anh, thấy Tống Duy Bồ như đang nghĩ tới điều gì đó nhưng vẫn đang chần chừ không biết có nên nói ra hay không.

Cô nghiêng đầu nheo mắt tỏ ra thắc mắc.

Cuối cùng đối phương cũng đã chọn lọc từ ngữ kỹ càng mới nói: “Thực ra tôi biết một nơi, đảm bảo có ánh sáng mặt trời, tiền thuê lại rẻ, cách trang hoàng bày trí có lẽ em cũng sẽ thích, hơn nữa ngay tối nay em có thể dọn đến được.”

“Vậy sao anh không nói sớm!” Mộc Tử Quân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Ở đâu thế?”

Tống Duy Bồ ngã người ra sau, ung dung nói: “Nhà tôi.”