So với lúc đến đầy lãng mạn, thì đường về lại có chút gian nan. Sắc trời đã tối, họ chạy dọc theo đường ray tàu điện về hướng thành phố, gió lạnh hơn buổi chiều, đường phố vắng tanh không một chiếc xe, chỉ có từng ngọn từng ngọn đèn đường lướt qua.
Mộc Tử Quân ngồi nghiêng trên xe máy, mặc cho từng ngọn đèn in lên võng mạc, suy nghĩ rất khó để không rời rạc.
— “Không có yêu cầu gì thêm. Tiếp tục tìm chuỗi vòng tay của bà ngoại tôi, đừng bỏ cuộc, tôi làm cùng với em.”
Đó là lời Tống Duy Bồ vừa nói với cô.
“Một người có thể khỏi bệnh, sức mạnh cuối cùng vẫn đến từ nội tâm của chính họ… Chúng ta phải đảm bảo bản thân đủ mạnh mẽ để làm cầu nối cho người khác.”
Đó là lời khuyên của Tô Tố dành cho cô. Còn có…
Còn có những chuyện xưa Steve kể với cô hôm đó, cùng lời hứa với ông nội trước khi ra nước ngoài.
Ban đầu cô chỉ muốn bù đắp lại một phần nuối tiếc, sau đó là vì để khôi phục huyền thoại của Kim Hồng Mai. Cho đến nay, số phận của mọi người dường như đều bị chuỗi vòng tay này viết lại.
Ân ái lưỡng bất nghi…
Lưỡng bất nghi.
Còn có lá trúc kia.
Đáng tiếc là Rossela không giống Chúc Song Song, nhật ký của bà ấy không bỏ sót chi tiết nào, nhưng không để lại chút manh mối nào về cuộc đời sau này của Kim Hồng Mai. Nếu bà ấy còn sống thì tốt rồi, nhưng bà ấy lại giống Đường Minh Hạc, thuộc về một thời đại đã qua. Thế hệ này sớm hay muộn, đều đã đi đến điểm cuối của cuộc đời.
Gió thổi làm cô đau đầu, không biết Tống Duy Bồ mới khỏi sốt, lái xe như vậy có vấn đề gì không. Mộc Tử Quân rầu rĩ xoay người về phía trước, đặt hai tay lên eo anh, sau đó tựa trán vào lưng anh.
Tống Duy Bồ giảm tốc độ.
“Sao vậy?”
Cô siết chặt cánh tay, nghiêng mặt dựa vào: “Quá xóc.”
Tống Duy Bồ: …
“Tôi còn tưởng em sợ tôi lạnh chứ.” Anh nói, sau đó lại tăng ga. Cà vạt bị gió thổi tung sang một bên, theo gió đập “phạch phạch” vào không khí, có vài lần đập trúng lên đầu cô.
Mộc Tử Quân: …
Cô không muốn dựng cây cầu này nữa, để anh tự bơi qua đi.
Sau khi trở về từ bờ biển, thực tập, làm việc ở cửa hàng sách, cầm kính lúp đọc phần nhật ký mà Tống Duy Bồ chưa dịch, đã trở thành trọng tâm cuộc sống của Mộc Tử Quân.
Thật ra kỳ nghỉ Tống Duy Bồ không đi thực tập, mà chọn một môn học hè để tích lũy tín chỉ, chứng minh lời Do Gia nói anh muốn tốt nghiệp sớm là sự thật. Mất đi “bảo bối thần kỳ”, Mộc Tử Quân cầm nhật ký của Rossela khó khăn đọc, một khi xuất hiện chữ “Hongmei” thì lập tức dùng từ điển dịch cả trang, vậy mà thực sự đào được một vài dấu vết để lại.
Mà ngoài Tống Duy Bồ thì Tát Sa là người ngoài đầu tiên biết về manh mối này.
“Nếu phải nói…” Buổi chiều cuối tuần, cô ngồi trong quán cà phê ngoài trời ở con hẻm nhỏ, suy tư cùng hai người đối diện: “Em có mang nút cát tường (*) kia theo không?”
(*) ‘Nút cát tường’ hay ‘kết đồng tâm’: là một loại nút thắt truyền thống của Trung Quốc, biểu tượng cho sự hòa hợp, tình yêu thương và may mắn kép. Nó thường được sử dụng để trang trí trong các dịp lễ, biểu thị sự đồng tâm và hạnh phúc của gia đình hoặc đôi lứa.
Mộc Tử Quân vội vàng lấy nút cát tường từ trong túi ra, đặt lên bản thảo in đầu tay của Tát Sa trên bàn.
Cũng giống như khi Tống Duy Bồ biết tin này, tác giả Tát Sa cầm phần trên của nút cát tường, quan sát viên ngọc trai treo phía dưới một lúc lâu. Viên ngọc khắc chữ “Lưỡng” đã được xâu trở lại trên cổ tay Mộc Tử Quân, còn viên ngọc trai trắng sữa bóng loáng kia thì vẫn ở chỗ cũ. Cô thấy may mắn vì lúc đó đã mang nút cát tường và nhật ký trở về Melbourne, chứ không để chúng vào thùng giấy cùng với những quyển sách.
“Trong nhật ký nói đây là quà sinh nhật Kim Hồng Mai gửi cho bà ấy?” Tát Sa hỏi.
“Đúng.” Mộc Tử Quân gật đầu: “Là phần nhật ký sau khi Kim Hồng Mai rời khỏi, hơn nữa bà ấy cũng không quay lại Alice Springs, nên lần đầu xem chúng em đều không để ý.”
“Cô Tát hiểu nhiều biết rộng.” Cô chống khuỷu tay lên bàn, thành khẩn thỉnh giáo: “Chị có ý kiến gì không?”
“Không dám nhận, không dám nhận.” Tát Sa ngượng ngùng xua tay: “Nhưng ý kiến thì…”
Tống Duy Bồ cũng nghiêng người về phía trước.
“Trước đây chị từng viết tiểu sử cho một nhà buôn trang sức, nên có hiểu biết một chút về lịch sử nuôi cấy ngọc trai ở Úc. Bà Kim viết nhật ký này vào năm 1944, năm đó Úc chưa bắt đầu ngành nuôi cấy ngọc trai, tất cả ngọc trai đều được bắt từ tự nhiên.” Tát Sa giơ cuốn nhật ký lên: “Vì vậy khi đó ngọc trai có giá rất cao. River, bà ngoại của cậu…”
Cô ấy chuyển ánh mắt sang Tống Duy Bồ.
“Năm 1944, bà ấy có năng lực kinh tế như vậy không?”
Tống Duy Bồ: “… Tôi không rõ lắm, lúc đó ba mẹ tôi còn chưa sinh ra.”
Hai cô gái đều nghẹn lời.
Tát Sa: “Trước kia cậu lạnh lùng như vậy là vì tiếng Trung chưa tốt phải không?”
Người sáng tác thật là sắc bén, Mộc Tử Quân kịp thời cắt ngang trước lúc cô ấy nhìn thấu và nói toạc ra, cầm lại nút cát tường về tay.
“Năng lực kinh tế có quan trọng không?” Cô hỏi.
“Đương nhiên.” Tát Sa giải thích: “Nếu là bà ấy tự mua thì chắc chắn lúc đó bà ấy đã có một khoản tiền lớn. Tiền này từ đâu ra? Theo như lời hai em nói với tôi, cửa hàng mà Diệp Nhữ Thu cho bà ấy đã bán để cứu người rồi, mà năm bà ấy ở sa mạc cũng không giống như có thể tiết kiệm được tiền. Hơn nữa, nếu thật sự có tiền, thì bà ấy đã dùng số tiền đó vào việc gì? Tiền được dùng vào đâu thì trọng tâm cuộc sống sẽ ở đó.”
Cô ấy nói xong thì nhìn sang Tống Duy Bồ, người có trình độ tiếng Trung đã tiến bộ đáng kể.
“Lấy ví dụ, ngoài việc đi học, tiền cậu kiếm được đều dùng để kinh doanh hiệu sách, thì trọng tâm cuộc sống của cậu ở tiệm sách. Cụ thể hơn, chủ yếu cậu dùng tiền vào việc gì ở hiệu sách?”
Tống Duy Bồ: …
“Chắc không phải tất cả đều để trả lương cho Kiri chứ?” Cô ấy hỏi tiếp.
Tống Duy Bồ và Mộc Tử Quân: …
“Vậy trọng tâm cuộc sống của cậu rõ ràng rồi mà!” Tát Sa giải quyết dứt khoát.
Mộc Tử Quân uống hết ngụm cà phê cuối cùng, như để trốn tránh sự xấu hổ nên cô đi ra quầy lễ tân xin nước. Tống Duy Bồ không nói gì, đối diện với nụ cười của Tát Sa một lúc lâu mới tiếp tục câu chuyện.
“Tôi có nên cảm ơn chị không?” Anh không chắc chắn hỏi.
Tuy nói là kỳ nghỉ, nhưng một người phải đi học, một người phải thực tập, đây là lần đầu họ có thời gian để gặp mặt bạn bè. Buổi trà chiều với Tát Sa kết thúc vui vẻ, họ lại đi đến khu phố thương mại khó đỗ xe ở đầu bên kia CBD để lấy hành lý Do Gia mang tới.
Dù sao tháng sau mẹ của Mộc Tử Quân sẽ đến đón Tết cùng cô, việc Tống Duy Bồ và Do Gia đổi phòng cũng phải lên lịch. Theo lời khóc lóc của Do Gia với Mộc Tử Quân, cô ấy vì tiêu xài quá đà nên bị ba mẹ cắt thẻ tín dụng, buộc phải tự đi làm kiếm tiền cho kỳ nghỉ.
Cô ấy đi nộp đơn khắp nơi, cuối cùng được nhận vào làm Sales tại một cửa hàng trang sức ngọc trai ở khu CBD, không ngờ lại phát hiện công việc này rất hợp với mình.
“Còn hợp hơn so với làm kiến trúc sư.” Cô ấy nói với Mộc Tử Quân: “Nếu chị không tìm được việc, chị sẽ đi làm Sales, không phải động não mà chỉ cần nói chuyện, thật là vui.”
Quả thật, khi hai người vào cửa, Do Gia đang thuyết phục ba vị khách hàng có màu da khác nhau, chuyển đổi tiếng Anh và tiếng Trung một cách tự nhiên, dỗ ba quý bà mua hàng đến vô cùng vui vẻ. Cô ấy dìu tay một vị khách trong đó đưa họ ra cửa, rồi quay lại nhìn Tống Duy Bồ và Mộc Tử Quân, hào hứng nói: “Đến lấy hành lý à?”
Mộc Tử Quân vội vàng gật đầu.
Xe đổ ngay bên ngoài cửa hàng, Do Gia vào phòng thay đồ mang hai vali hành lý đã đóng gói sẵn ra đưa cho Tống Duy Bồ, anh liền quay người đi cất, để lại hai cô gái nghiên cứu các món trang sức ngọc trai trong tủ kính.
Kim cương và ngọc trai, đều làm cho tâm trạng người ta vui vẻ.
“Loại Akoya này có giá cả phải chăng nên bán khá chạy.” Cô ấy chỉ cho Mộc Tử Quân xem: “Còn đây là Tahiti, tức là ngọc trai đen, đặc sản của các hồ nước mặn ở Polynesia. Hàng này là ngọc trai Baroque, tất cả đều có hình dạng đặc biệt, nhà thiết kế của cửa hàng rất thích dùng loại này để làm bông tai…”
Do Gia thuộc như lòng bàn tay, rõ ràng là đã tìm thấy nghề nghiệp thích hợp. Mộc Tử Quân chống tay lên tủ kính lắng nghe cô ấy nói, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy từ trong túi ra một chiếc nút cát tường vừa cho Tát Sa xem.
Ánh mắt Do Gia dõi theo đến đây, thật lòng cảm thán: “Chị chưa từng thấy thiết kế ngọc trai như vậy…”
“Không phải không phải.” Mộc Tử Quân vội vàng đưa cho cô ấy: “Bây giờ chị hiểu biết về ngọc trai như vậy, chị có thể nhận ra đây là loại ngọc trai gì không?”
Do Gia nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía một lúc, ngữ khí có chút ngập ngừng.
“Cái này…” Cô ấy nói: “Nhìn kích thước thì khá giống Akoya, nhưng độ bóng của nó không sáng bằng Akoya, liệu có phải là…”
Cô ấy trầm ngâm: “Liệu có phải là ngọc trai Úc trắng không?”
“Ngọc trai Úc trắng?”
“Ừ, còn gọi là ngọc trai Nam Dương, chỉ ở vùng Tây Úc mới có — nhưng chị cũng không dám chắc.” Do Gia lại nhìn lên nhìn xuống: “Em có thể để lại đây, nếu nhà thiết kế đến cửa hàng thì chị sẽ hỏi anh ấy.”
Dù sao để ở chỗ cô cũng không có manh mối gì, Mộc Tử Quân nhanh chóng đồng ý với Do Gia. Cô ấy nhét nút cát tường vào túi áo, lại kéo Mộc Tử Quân nghiên cứu những món trang sức ngọc trai khác.
“Chị có cần em mua giúp một bộ để tăng doanh số không?” Mộc Tử Quân quan tâm nói: “Những vật phẩm trưng bày này rất quý giá, hay là em mua đôi bông tai đó nhé?”
“Vớ vẩn!” Do Gia nhíu mày: “Sao em lại nghĩ như thế! Chị chỉ muốn em qua để tìm hiểu thị hiếu người tiêu dùng một chút… Thôi bỏ đi!”
Mộc Tử Quân bừng tỉnh, tiếp tục phối hợp với Do Gia tìm hiểu về thị hiếu nhóm tiêu dùng, cuối cùng cô tự mình nghiên cứu trước một kệ treo đầy dây chuyền ngọc trai Úc trắng. Sau khi Tống Duy Bồ xếp hành lý vào xe trở về, vừa vào cửa hàng đã thấy Do Gia liên tục nháy mắt với mình.
Hai người là bạn cùng lớp từ trung học, nhưng mãi đến đại học mới thân thiết hơn. Tống Duy Bồ đột nhiên nhận ra từ khi Mộc Tử Quân xuất hiện, anh và nhiều người… chẳng hiểu tại sao trở nên thân thiết hơn.
Do Gia nháy mắt hiển nhiên là có chuyện muốn nói.
“Tôi đã giúp cậu thăm dò rồi.” Cô ấy ngoắc tay gọi Tống Duy Bồ lại gần quầy: “Kiri thích cái này, cái này, còn cái này nữa.”
Tống Duy Bồ: …?
“Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết tuần sau là sinh nhật của em ấy đó.” Mặt Do Gia biến sắc.
Lúc này Tống Duy Bồ mới phản ứng lại: “Tôi biết nhưng mà…”
“Cậu đừng có nhưng mà.” Do Gia kịp thời cắt ngang: “Cậu sống mười chín năm có tặng quà sinh nhật cho cô gái nào chưa? Tan làm tôi sẽ gói thật đẹp cho cậu, nhớ chuyển khoản cho tôi.”
“Ba loại này thật sự rất hiếm thấy. Tặng quà này chắc chắn Kiri sẽ thích, cậu được hưởng chiết khấu nhân viên, hơn nữa…”
Do Gia quay người tựa vào quầy, giọng vui vẻ: “Doanh số tháng này của tôi cũng đạt chỉ tiêu sớm.”
Tống Duy Bồ: …
***
Sinh nhật của Mộc Tử Quân vào tháng Giêng trong kỳ nghỉ, trước đây khi đi học cô chưa từng tổ chức sinh nhật cùng bạn bè. Không ngờ năm đầu tiên ra nước ngoài, không những tổ chức mà còn được Do Gia sắp xếp hoành tráng.
Tuy rằng lúc cả nhóm xuất phát, Tùy Trang đã chỉ thẳng ra rằng Do Gia lợi dụng dịp sinh nhật Mộc Tử Quân để thực hiện ước mơ được ở biệt thự ven biển vào cuối tuần, nhưng bản thân Mộc Tử Quân tỏ vẻ: Không để tâm! Cô cần những người bạn có ước mơ như vậy!
Ngược lại, Tống Duy Bồ nghe xong thì vẻ mặt có chút đăm chiêu, nhìn Do Gia với ánh mắt càng thêm ý vị, như thể sau nhiều năm học cùng mới lần đầu nhận ra bản chất thật của cô ấy.
Một chiếc xe chở năm người, hàng ghế trước là Tống Duy Bồ và Mộc Tử Quân, phía sau là Do Gia, Tùy Trang và Steve – người cưỡng ép nhập bọn. Chiếc bán tải rời khỏi phố người Hoa và những con đường đông đúc của thành phố, cảnh vật ven đường ngày càng hoang vu. Tùy Trang và Do Gia thường đấu võ mồm ở hàng ghế sau, trong khi Steve điên cuồng hấp thu kiến thức, Mộc Tử Quân nghe được thì không thể nhịn cười được.
Từ ngày đến Melbourne, thần kinh của cô chưa lúc nào được thả lỏng. Nửa năm qua, cô không ngừng xuất phát vì Kim Hồng Mai, đây là lần đầu tiên cô làm điều gì đó cho bản thân.
“Chủ nhà trả lời tin nhắn chưa?” Do Gia ngửa cổ tựa vào lưng ghế sau hỏi.
“Trả lời rồi, đều đã xong.” Giọng Tùy Trang vẫn lười biếng nhưng đáng tin cậy. Bỗng nhiên Mộc Tử Quân nhớ đến, kỳ nghỉ này anh ta nhờ… buôn bán giày mà kiếm lời khá nhiều…
“Sếp Tùy.” Cô quay lại: “Tiền thuê nhà có phải lại do anh ứng trước không? Còn hai thùng đồ ăn phía sau xe nữa.”
Steve: “Ứng trước là gì?”
Do Gia: “Một động từ trong số mệnh của người có tiền.”
“Mất bao nhiêu vậy.” Mộc Tử Quân kiên quyết quay người hỏi: “Không thể lúc nào cũng để anh ứng trước được, lần này sinh nhật của em, để em lo.”
“Sinh nhật em mà để em lo à!” Do Gia dứt khoát phản đối: “Em cứ để cậu ấy trả đi, cậu ấy có tiền không có chỗ tiêu kìa.”
“Lần trước cũng không để em trả.” Cô vẫn kiên trì: “Vậy chia đều được không?”
Phía trước có xe phanh gấp, Tống Duy Bồ đạp phanh, khiến cơ thể Mộc Tử Quân lảo đảo một cái. Anh liếc nhìn cô, ngữ khí không được vui: “Em ngồi yên đi, kẻo lát nữa lại say xe.”
Phía sau, Tùy Trang gãi đầu, thấy lần này Mộc Tử Quân thật sự muốn tính toán rõ ràng, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Anh biết rồi!” Anh ta nói: “Thế này, chúng ta chia làm ba nhóm, anh với Do Gia, em với River, Steve một mình, ba nhóm chúng ta chia đều, tối nay anh tính với hai chàng trai này.”
Tùy Trang nói xong cũng tự cảm thấy hoàn hảo, Mộc Tử Quân khách sáo với anh ta, còn Tống Duy Bồ xưa nay không phân biệt rõ ràng. Hai cô gái đều không phản đối, trong xe yên lặng một lúc, Steve chậm rãi nói: “Các cậu có nghĩ đến cảm xúc của tôi không…”
Do Gia lập tức vỗ vai anh ấy qua Tùy Trang: “Bình thường cậu tìm được một môi trường nói tiếng Trung chính gốc như thế này ở đâu.”
Steve: “Vậy tôi trả thêm một phần coi như là nộp tiền học phí à?!”
…
Tháng Giêng ở Nam bán cầu là mùa hè, là thời điểm tuyệt vời để ra biển.
Phần lớn các bãi biển trong thành phố là cảng, phần còn lại là bãi cát, nhưng kiểu bờ biển Đại Tây Dương với vách đá dựng đứng xây nhà thế này thì đây là lần đầu tiên trải nghiệm. Chỉ cách một quốc lộ là những vách đá dốc đứng, dưới vách là đá ngầm sắc nhọn, sóng biển va đập tạo nên những đợt sóng trắng xóa.
Mọi người đều biết ý, không để Tống Duy Bồ, người đã lái xe suốt quãng đường phải làm việc, họ vọt ra sân sau để chuẩn bị lò nướng. Nhưng mà Do Gia lục tung túi mua sắm không tìm thấy bật lửa, cuối cùng lại là Mộc Tử Quân lấy ra.
Ba người cùng im lặng.
Mộc Tử Quân: “… Mấy ngày trước em đi ăn với Đường Quỳ, cô ấy tặng em cái này làm quà sinh nhật, chúc em học được cách hút thuốc—”
Từ trong nhà vang lên tiếng ho khan rõ ràng của Tống Duy Bồ.
“Tịch thu tịch thu.” Do Gia kêu lên dàn xếp ổn thỏa.
Chuẩn bị BBQ khá bận rộn, về sau cũng không cần nhiều người. Do Gia và Tùy Trang vừa nướng vừa đùa giỡn, Steve thức thời rời khỏi hiện trường, thấy Tống Duy Bồ đang nằm trên sofa trong phòng khách, dùng tạp chí che mặt.
Trong tủ lạnh có bia vừa được đặt vào lúc mới vào nhà, ước chừng đã đủ lạnh, đến mức nước bắt đầu ngưng tụ trên thành lon. Anh ấy lấy hai lon, ném một lon vào người Tống Duy Bồ.
Anh mò được lon bia, thong thả lấy tạp chí ra khỏi mặt, trông biểu cảm như suýt ngủ.
Sofa dài bằng da mềm mại, trong nhà mở điều hòa đủ lạnh, hoàn toàn không giống cái nóng bức ở sân sau. Anh nằm dài trên sofa, mò mẫm mở nắp bia, tiếng “sách” vang lên rõ ràng trong phòng khách yên tĩnh.
Steve cụng lon với anh.
Lúc này Tống Duy Bồ mới xem như tỉnh táo lại, ngồi thẳng dậy, chống khuỷu tay lên đầu gối, vuốt lại mái tóc rối bù, uống một ngụm đầu tiên.
Khi ở trong đám đông thì rất khó nhìn ra, nhưng khi ở một mình thì anh vẫn là bộ dạng này, đặc biệt là khi vừa tỉnh ngủ. Steve liếc nhìn anh một cái, lần đầu tiên thở dài trong tháng này.
“Tôi cứ tưởng cậu đã hoàn toàn khỏe hẳn rồi.” Anh ấy chuyển sang nói tiếng Anh, hạ thấp giọng. Tiếng cười đùa trong sân bị ngăn cách bởi cửa kéo trở nên mờ nhạt hơn, với âm lượng này của họ, chắc chắn sẽ không bị nghe thấy.
“Tôi rất tốt.” Tống Duy Bồ uống thêm một ngụm: “So với trước đây thì tốt hơn rồi.”
“Gần đây cậu có đi tìm bác sĩ không?”
“Tôi sẽ không đi tìm bác sĩ.” Anh liếc nhìn Steve một cái, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Tôi không muốn bị đuổi học thêm lần nữa.”
Steve cầm chặt lon bia, hơi hối hận vì đã nhắc lại chuyện cũ. Anh ấy nhìn ra sân qua cánh cửa kéo trong suốt, Mộc Tử Quân và Do Gia đang cúi xuống nhấc đồ, ánh mắt của Tống Duy Bồ rõ ràng dừng lại trên người cô.
“Là bởi vì Kiri phải không?” Anh ấy ngừng lại, nhớ lại cuộc trò chuyện giữa hai người hôm đó.
Lần này, Tống Duy Bồ không trả lời ngay.
Anh uống bia rất chậm, vừa uống vừa vuốt ve thành lon, phát ra tiếng kim loại biến dạng. Anh nhìn Mộc Tử Quân rất lâu, cuối cùng ánh mắt chuyển về đôi tay đang đặt trên đầu gối.
“Em ấy là một người rất tốt.” Ngữ khí của anh có chút mệt mỏi: “Nếu cậu hỏi tôi có phải vì em ấy hay không, có lẽ là có, nhưng nếu tôi nói vậy, như thể tôi muốn em ấy thay tôi chống lại với những thứ mà lẽ ra tôi phải tự mình đối đầu.”
Steve nhíu mày nhìn anh.
“Trước đây chỉ có cô Tô giúp tôi, cô ấy có một phép so sánh rất hay.” Tống Duy Bồ chỉ vào vị trí trái tim: “Cô ấy nói trong lòng mỗi người đều có một con rồng ác quỷ, cả đời chúng ta đều phải chiến đấu với nó, không để nó nuốt chửng, người chiến thắng mới có thể chết an lành.”
“Tôi cũng có sao?”
“Mỗi người đều có. Cậu may mắn, nó chưa bị đánh thức.” Tống Duy Bồ đặt tay lại lên đầu gối: “Cô ấy nói con rồng của mình chỉ có thể bị mình tiêu diệt, ký thác hy vọng vào người khác, cả hai sẽ bị kéo xuống vực thẳm.”
“Cậu thực sự tốt lên nhiều rồi.” Steve nói: “Trước đây cậu không bao giờ đề cập với tôi những chuyện này.”
Tống Duy Bồ cười nhẹ, đột nhiên chuyển sang tiếng Trung: “Phải, gần đây tôi với nó đánh nhau khó phân thắng bại.”
Sân sau truyền đến tiếng cười, hai người lại nhìn ra lần nữa, chỉ thấy Tùy Trang đang làm việc một mình. Do Gia đứng cạnh hồ bơi vẩy nước, Mộc Tử Quân bất ngờ không kịp đề phòng, phải vội vàng tránh né.
Tống Duy Bồ nhìn một lúc, rồi tiếp tục chủ đề lúc nãy.
“Tôi hy vọng bản thân tự đối phó với con rồng ác quỷ đó, nên tôi không muốn nói là vì em ấy.” Anh ngẩng đầu, giọng điệu điềm tĩnh: “Nhưng em ấy thực sự đã mang lại cho tôi rất nhiều sức mạnh.”
Steve chống cằm cười: “Đây là phương thức khác để biểu đạt tình cảm sao? Cậu rất kín đáo trong chuyện này, không giống người lớn lên ở đây.”
“Vậy à? Kín đáo vậy sao?” Tống Duy Bồ cũng cười lên: “Tôi cũng có thể nói một cách không kín đáo.”
“Nói đi.”
“Tôi nghĩ là từ lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, tôi đã thích em ấy rồi.”
“Cậu đừng nói với tôi.” Steve thật sự không nhịn được, lấy lon bia đã uống cạn ném về phía anh: “Cậu nói với cô ấy đi.”
Tống Duy Bồ tiếp được lon bia bằng một tay, bóp mạnh, lại phát ra tiếng “rắc”.
“Tôi phải đánh thắng trước đã.” Anh nói.
Vừa dứt lời, cửa kéo vang lên một tiếng “két”. Hai người quay đầu lại, thấy Do Gia thò đầu vào gọi: “Hai cậu mau ra họp kín, Kiri lên lầu thay quần áo rồi.”
Tống Duy Bồ gật đầu, vứt hai lon bia rỗng, đứng dậy đi ra sân sau. Steve thở dài nhẹ nhõm, cũng đi theo sau anh.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng mặt trời lặn bị phản chiếu qua những đám mây và bờ biển, khi chiếu vào sân, tạo thành một màu hồng nhạt kỳ lạ. Trong ánh sáng màu hồng nhạt đó, họ hoàn thành mọi công tác chuẩn bị, cuối cùng là bưng một chiếc bánh kem được mang đến từ Melbourne xa xôi đặt lên bàn.
“Còn cái này nữa.” Do Gia thò tay vào túi lục lọi một vòng, cuối cùng rút ra một nắm pháo cầm tay.
“Mọi người mua nhiều đồ như vậy sao?” Mộc Tử Quân ngạc nhiên.
Sắc trời đã giao thoa từ sáng sang tối hẳn, trong khoảnh khắc bật lửa được thắp lên, như có một ngọn lửa nhỏ bùng lên từ đầu ngón tay người. Do Gia chia những cây pháo hoa nhỏ cho mọi người, tự mình châm trước rồi dùng nó để châm những cây của người khác.
Tia lửa bắn tung tóe, hai cây pháo hoa tiếp xúc nhau, nhưng cây trong tay Mộc Tử Quân lại chậm chạp không cháy được. Tống Duy Bồ đứng bên cạnh cô một lúc, đưa cây pháo hoa đã cháy của mình cho cô, rồi lấy cây của cô, dùng bật lửa của Do Gia để đốt lên.
“River, cậu thắp nến luôn đi.” Do Gia nhắc nhở.
Trên bánh có mười chín cây nến, Tống Duy Bồ cúi người xuống, đưa cây pháo hoa ra sau lưng, lần lượt thắp từng cây nến lên. Mộc Tử Quân cũng học theo dáng vẻ của anh, đưa pháo hoa ra sau lưng, khom người đứng cạnh anh.
“Tôi mười chín tuổi.” Cô nói: “Vậy là chúng ta đều mười chín.”
“Vậy thì em vẫn nhỏ hơn tôi.” Anh nhìn cô một cái, tiếp tục thắp những cây nến ở hàng sau.
“Anh sinh tháng mấy?”
“Tháng bảy.”
“Chỉ lớn hơn tôi nửa năm mà lại học trên tôi một lớp à?”
Steve đứng bên cạnh lặng lẽ nói: “Bởi vì cậu ấy nhảy một lớp…”
Mộc Tử Quân chợt hiểu ra.
Thời điểm tất cả ngọn nến được thắp lên, trời cũng đã tối hẳn. Biệt thự gần biển, tiếng sóng vào ban đêm rõ hơn ban ngày. Bốn người có ngồi có đứng đợi Mộc Tử Quân ước nguyện, cô chắp hai tay, trong lòng bàn tay kẹp cây pháo hoa, bên tai chỉ còn tiếng sóng và tiếng pháo hoa bắn tung tóe.
Thời gian cô ước nguyện rất lâu, pháo hoa cháy từ đầu xuống gần cuối, khi cô mở mắt thì pháo hoa đã gần tàn. Pháo hoa trong tay Do Gia và Tùy Trang cũng đã sắp tắt, nhất thời Mộc Tử Quân không nỡ nhìn chúng tắt đi. Đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm pháo hoa, đột nhiên Tống Duy Bồ lấy cây pháo hoa của cô đi, nhặt một chiếc lọ thủy tinh rộng miệng rỗng từ dưới đất lên.
Anh thổi nhẹ vào miệng lọ, đặt cây pháo hoa ngược vào bình.
Ngọn lửa cuối cùng bùng lên mạnh mẽ, gió mang đến oxy mới, thúc đẩy nó bùng lên một lúc, sau đó lại được đổ ngược vào bình. Lửa nhanh chóng tắt, những tia lửa bắn tung tóe trong lọ thủy tinh, va vào thành lọ, như màn pháo hoa rực rỡ, cháy hết mình đến khoảnh khắc cuối cùng.
Luôn phải tắt thôi.
Luôn phải tắt thôi.
Vậy trước khi tắt, phút chốc ấy hãy cháy hết mình đi.
…
Sau khi ăn xong, mọi người cùng dọn dẹp mọi thứ ở sân sau, đến khi xong việc thì đã là nửa đêm. Do Gia lại gục ngã vì rượu lần nữa, Mộc Tử Quân nhờ Tùy Trang đưa cô ấy về phòng, sau khi Steve rửa sạch bát đũa cũng biết điều mà rút lui, sân sau chỉ còn lại cô và Tống Duy Bồ.
Bất luận làm chuyện gì, dường như cuối cùng luôn chỉ còn lại hai người họ.
Trên đất còn rải rác những mảnh giấy gói và những cây pháo hoa đã tắt. Mộc Tử Quân nhặt từng món một bỏ vào túi rác, sân sau lại trở về như lúc họ mới đến.
Chỉ còn lại những món quà sinh nhật xếp chồng trên bàn chưa được thu dọn.
Cô nhập gia tùy tục, lúc vừa nhận được quà đều mở ra xem ngay, món nào cô cũng thích. Cô không ngờ hôm đó Do Gia thay mặt Tống Duy Bồ thăm dò, trong hộp là trọn bộ trang sức ngọc trai, bao gồm khuyên tai, dây chuyền và một chiếc kẹp tóc ngọc trai, đúng là bộ mà cô đã để ý trong cửa hàng.
Lúc sinh nhật thì quá nhộn nhịp, khi mọi người rời đi, sân lại trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng sóng biển mờ nhạt. Đèn cảm ứng trên mái nhà tắt đi vì không ai đứng lâu, cô đứng dậy vẫy tay về phía cảm ứng, ánh sáng lại một lần nữa chiếu sáng sân.
Cô mở hộp trang sức lần nữa, ba món trang sức nằm yên trên nền nhung xanh đậm, dưới ánh trăng và ánh đèn, chúng phát ra ánh sáng bạc trắng.
Do Gia đã lấy nút cát tường của Rossela đi, đến giờ vẫn chưa đợi được nhà thiết kế đó đến cửa hàng, Mộc Tử Quân đã tự mình nghiên cứu về ngọc trai rất lâu. Nhưng dù những viên ngọc trai trên màn hình và sách vở có đẹp đến đâu, cũng không thể so sánh với việc được ngắm nhìn chúng ở khoảng cách gần như lúc này.
Cô đột nhiên cảm thấy những viên ngọc trai nên nằm yên trong ánh trăng, hòa cùng tiếng sóng biển —
Chúng thuộc về đêm tối và đại dương.
Tống Duy Bồ cũng dọn dẹp xong bàn ghế, đi đến bên cạnh cô. Mộc Tử Quân đùa nghịch với những món trang sức trong chiếc hộp nhung một chút, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy nó hơi quý giá…”
Cơ thể Tống Duy Bồ dừng lại một chút, thành thật trả lời: “Không sao, Do Gia mua với giá nhân viên.”
Mộc Tử Quân: …
Rất tốt, giảm bớt không ít gánh nặng tâm lý.
Thiết kế của dây chuyền và kẹp tóc đều khá phổ thông, rõ ràng cô hứng thú đến đôi khuyên tai hơn. Ngọc trai Baroque có hình dạng đặc biệt, nhà thiết kế đã dày công tạo hình để phù hợp với viên ngọc này, cuối cùng dùng một sợi dây vàng mảnh xuyên qua phần lồi lõm không đều của nó, lại đúc thêm một con bướm bằng kim loại màu vàng ở nơi xuyên qua dái tai.
Cô mở camera điện thoại, muốn đeo thử xem sao. Đèn cảm ứng vẫn sáng, sân sau không hẳn là tối, nhưng ánh sáng cố định tạo ra nhiều góc khuất bóng. Mộc Tử Quân loay hoay một lúc lâu, cuối cùng chỉ nhận được một tiếng “á” khi dái tai bị đau.
Tống Duy Bồ đứng một bên nhìn cô, hỏi: “Để tôi đeo cho em?”
Cô nhìn Tống Duy Bồ.
Khi trời tối, nhiệt độ giảm xuống, anh khoác thêm chiếc áo sơ mi màu nhạt bên ngoài áo dài tay trắng, dáng vẻ thả lỏng hơn những lần trước khi ra ngoài cùng cô. Cô cũng vậy. Lần này họ không cần phải đi tìm thứ gì, không cần gặp gỡ người mới, không cần phải tìm hiểu những bí mật chưa biết, cả hai đều ở trong vùng an toàn và thoải mái của mình.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, dường như con người ta cảm thấy ra sao cũng được, cái gì cũng được.
Cô khẽ buông mắt, cánh tay gác lên mặt bàn, đặt đôi khuyên tai ngọc trai trở về hộp trang sức, nói: “Được.”
Anh thả tay xuống, bước đến bên cạnh cô, động tác khi chạm vào tóc cô có chút không chắc chắn. Mộc Tử Quân nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, cả người tựa vào lưng ghế, mái tóc dài mượt mà trượt qua các ngón tay anh, cuối cùng rũ xuống phía sau lưng ghế.
“Như vậy có bị vướng không?” Cô hỏi Tống Duy Bồ.
Anh nhìn đường nét cằm và cổ cô, im lặng một lúc rồi đáp: “Được rồi.”
Rất nhiều điểm trên người cô luôn khiến anh nhớ đến những loài thực vật mạnh mẽ sinh trưởng trong rừng rậm, các nhành cây mềm mại của mùa xuân, những bông hoa đầy đặn của mùa hè và quả chín của mùa thu. Nhưng khát khao của con người không cao thượng như vậy, thậm chí ham muốn ấy còn có tính phá hoại, luôn muốn bẻ gãy hoa, hái quả.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, dùng tay tách tóc dài ra, chạm khẽ vào dái tai cô.
“Cứ xỏ qua thế này thôi phải không?”
“Ừm.”
Anh nhặt chiếc khuyên tai lên, mượn ánh sáng tìm thấy vị trí lỗ tai. Anh từ từ cúi người xuống tiến lại gần cô hơn. Cô vẫn đang nhắm mắt, lông mi hơi động đậy, cơ thể phập phồng theo từng hơi thở.
“Anh có thể nhanh chút không?” Cô hỏi.
Tống Duy Bồ nghiêng đầu, ngữ khí bất đắc dĩ: “Không phải tôi sợ làm em đau sao?”
“Đeo khuyên tai thì có gì đau chứ — á đau!”
Cô có thói quen quay đầu khi nói chuyện, không ngờ Tống Duy Bồ vừa đưa khuyên tai vào tai khi cô thúc giục. May mà lúc cô động đậy, đoạn cong kim loại kia đã xuyên qua, đơn giản là bị kéo nên đau thôi.
Cô đau đến rụt vai lại, sau đó nhanh chóng bị anh giữ lấy vai, hơi thở gần kề bên tai, ngữ khí lo lắng: “Đeo đau em rồi sao?”
Cô mặc kệ là bản thân tự lộn xộn, đập vào vai anh một cái. Tống Duy Bồ bị đánh lùi nửa bước, theo phản xạ nắm lấy cổ tay cô, lập tức nhận lỗi: “Tôi sai rồi.”
Mộc Tử Quân im lặng.
Sao chiếc khuyên tai này lại nặng vậy chứ, rủ xuống làm dái tai cô đau đến đỏ lên, mạch máu đập mạnh từng nhịp. Ánh mắt Tống Duy Bồ cách cô quá gần, cô nhìn thấy hình bóng mình trong mắt anh. Cô gái trong hình bóng ấy đeo chiếc khuyên tai ngọc trai, vầng sáng đầy ôn hòa như mặt hồ đóng băng dưới nắng mùa đông, bổ khuyết cả bốn mùa xuân hạ thu đông.
Một tay cô bị anh nắm vịn lên bả vai, một tay nắm lấy áo trước ngực anh. Khớp ngón tay cô chạm vào xương quai xanh của anh, cảm thấy mạch máu ở cổ anh cũng đang đập loạn.
Mộc Tử Quân nhắm mắt lại trong chốc lát, lúc mở mắt thì bỗng nhiên đẩy anh ra, ôm tất cả quà của mình, chạy.