Một buổi biểu diễn kéo dài hai mươi phút, khi Mộc Tử Quân xuống sân khấu mới nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Cô cố gắng trở về chỗ ngồi, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Do Gia, vẻ xấu hổ của Tùy Trang và khuôn mặt lạnh lùng của Tống Duy Bồ đang nghiêm túc đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Vẫn còn một chỗ trống ngay bên cạnh Tống Duy Bồ. Mộc Tử Quân cúi đầu ngồi xuống, nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh lùng.
Do Gia còn không biết tình thế mà hỏi cô: “Cảm giác thế nào?”
Mộc Tử Quân: “Thì… Thì như vậy thôi.”
Tống Duy Bồ: “Tôi thấy em rất nhập tâm.”
Mộc Tử Quân: “Góp vui lấy lệ mà thôi.”
Màn biểu diễn thứ hai cũng bắt đầu, Do Gia chuyển ánh mắt trở lại sân khấu rồi cảm thán: “Bồ Tát ơi.”
Mộc Tử Quân: …
Cô cúi đầu mở điện thoại, phát hiện thời gian hẹn với Laura sắp đến nên vội vã đứng dậy đi trước, cũng thuận tiện kéo theo Tống Duy Bồ lên. Anh miễn cưỡng bị cô túm đi, cho đến khi hai người ra đến hành lang bên ngoài sân khấu, mới rút cánh tay ra khỏi tay cô.
“Anh làm quá rồi!” Mộc Tử Quân chống nạnh: “Tôi cũng không biết trúng thưởng lại có đãi ngộ như vậy!”
“Tôi làm quá sao?” Tống Duy Bồ đột ngột dừng chân: “Em có biết lý lẽ không?”
“Tôi…”
Cô cố gắng nhớ lại rốt cuộc vừa rồi trên sân khấu đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ nhớ ánh đèn lóa mắt và âm nhạc cuồng loạn, đó là một khoảng thời gian vui vẻ. Tống Duy Bồ nhìn cô chăm chú một lúc, lại phát ra một tiếng cười lạnh đánh thức cô khỏi ký ức.
“Đừng nhớ lại nữa.” Anh quay người bước nhanh về phía khu văn phòng của Laura: “Tôi biết em sờ rất sướng rồi.”
Mộc Tử Quân: …
Lần này nhân viên ở cửa không ngăn Mộc Tử Quân lại, cô quẹt thẻ vào cổng, cùng Tống Duy Bồ bước vào. So với bên ngoài, trang trí bên trong văn phòng ít phô trương hơn nhiều, hành lang còn chất đầy quần áo và đạo cụ, rõ ràng là công việc bận rộn nên chưa kịp dọn dẹp.
Mộc Tử Quân đứng trước cửa phòng có gắn biển “Laura Li”, dè dặt gõ cửa.
Tát Sa đã nói với cô rằng đây là một thương nhân trang sức người Hoa, mặc dù bây giờ đã là chủ sở hữu hợp pháp của một địa điểm biểu diễn dành cho người Hoa. Người phụ nữ này khoảng bốn mươi tuổi nhưng bảo dưỡng khá tốt, thoạt nhìn chỉ như ba mươi. Mộc Tử Quân rất khó tưởng tượng quá trình chị ta bán cửa hàng trang sức để chuyển sang kinh doanh Laura’s Fantasy, nhưng theo ấn tượng đầu tiên mà nói, phần công việc này chị ta điều hành rất vui vẻ —
Trẻ trung, mặt mày hồng hào, rất có sức hút. Ngoại trừ kiểu tóc xoăn nhỏ phổ biến của các dì trong cộng đồng di cư cùng thế hệ, các đặc điểm khác trên người của chị ta đều không để lộ tuổi thật.
Mộc Tử Quân đứng ở cửa chào hỏi, đối phương mỉm cũng nở một nụ cười hiền hậu như một bậc trưởng bối với cô. Cô cúi nhẹ người, nhanh chóng bước vào phòng, Tống Duy Bồ cũng đi vào sau cô.
Vừa rồi cô cứ cãi nhau với anh, không chú ý đến Tống Duy Bồ vẫn mặc bộ tây trang lần trước đến đón cô tan làm. Anh mặc gì cũng toát lên khí chất riêng, kiêu ngạo mà tinh tế, trắng đen rõ ràng, so với sự hữu nghị mang tính kinh doanh của Laura’s Fantasy thì có sự phân biệt rõ ràng.
Mộc Tử Quân vừa ngồi xuống thì lập tức phát hiện ánh mắt Laura từ hiền hậu chuyển sang sững sờ trước vẻ đẹp. Cô nhìn thoáng qua, bắt gặp chị ta đang nhìn chằm chằm vào Tống Duy Bổ ngồi bên cạnh mình, ánh mắt sắc bén đến mức khiến anh phải ngồi thẳng lưng lại từ tư thế ngồi uể oải.
“Kiri đúng không?” Dù chị ta đang nói chuyện với Mộc Tử Quân, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Tống Duy Bồ.
“Đúng, cái đó, dì Lý…” Mộc Tử Quân cố gắng thu hút sự chú ý của chị ta.
“Gọi tôi là Laura là được rồi.” Laura nghiêng người về phía trước: “Cậu tên là gì nhỉ?”
Tống Duy Bồ: …
Mộc Tử Quân: “Anh ấy tên là River. Laura, lần này tôi đến là để hỏi cô về công ty thương mại ngọc trai của ông Hồ Phong Niên…”
“River.” Laura suy nghĩ đăm chiêu: “Tên rất hay.”
… Tên là “sông” thì có gì hay chứ??
“Tát Sa nói khi cô còn mở cửa hàng trang sức đã từng giao dịch với ông ấy?” Mộc Tử Quân kiên nhẫn nói tiếp.
“Ồ—đúng là từng giao dịch vài lần, sau đó từ ba tôi chuyển giao lại cho tôi.” Laura đáp một cách lơ đãng, ánh mắt vẫn dán vào người Tống Duy Bồ: “River, cậu có thiếu tiền không?”
Ý chí mạnh mẽ như Mộc Tử Quân, lúc này cũng không biết phải làm sao.
Tống Duy Bồ lùi người lại nửa tấc, mười ngón tay đan vào nhau đặt lên đùi, bình tĩnh trả lời: “Không thiếu.”
“Không thiếu.” Ngữ khí Laura mang theo chút thất vọng, nhưng nhanh chóng tìm được cách nói mới: “Nhưng làm thêm vào cuối tuần cũng rất tốt đấy. Đoán xem nơi này của tôi trả lương theo giờ là bao nhiêu?”
Tống Duy Bồ: …
“Mùa này thiếu khuôn mặt châu Á.” Laura lắc đầu cảm thán: “Khó tìm lắm, ai cũng không dám thể hiện…”
Mộc Tử Quân: “Anh ấy cũng không dám thể hiện.”
Laura: “Cô gái trẻ không hiểu rồi, dạy một tháng, gì cũng biết hết.”
Mộc Tử Quân: … Thật sao???
Chủ đề này là sao đây!
Cô hắng giọng, đưa tay giữ lấy bàn tay của Laura đang đặt trên bàn, phát hiện làn da tay chị ta được chăm sóc rất mềm mại. Cô cúi đầu nhìn đôi tay đó, hít một hơi sâu, lại ngẩng đầu lên, nói liền một mạch: “Chúng tôi muốn tìm Hồ tiên sinh hỏi một số việc, nhưng ông ấy đã qua đời, cô có biết thông tin gì về ông ấy không? Ông ấy có từng nhắc đến một người tên Kim Hồng Mai không?”
Cô bất ngờ tiến gần, Laura theo phản xạ lùi lại vài tấc, lông mi dài chớp vài cái, chần chừ phát ra một tiếng “à—”.
Mộc Tử Quân:?
“Kim Hồng Mai?” Chị ta lặp lại cái tên này rồi lắc đầu: “Không biết.”
Hy vọng vừa mới nhen nhóm của Mộc Tử Quân lại tắt ngấm.
“Nhưng mà tôi biết chuyện khác về ông ấy.” Laura rút tay phải ra vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, vừa nắm lấy tay của Tống Duy Bồ đặt lên bàn, dùng tay trái vuốt nhẹ mu bàn tay anh: “Công ty của ông ấy tên là Magriet.Hu, Magriet là vợ cũ của ông ấy.”
“Vợ cũ?”
“Đúng vậy, hai người ly hôn rồi.” Laura càng vuốt càng lên cao, Tống Duy Bồ căng thẳng không dám rút tay ra, sợ rút ra chị ta sẽ không nói nữa: “Sau khi ly hôn, ông ấy đưa con đi, sau đó ông ấy chết, đứa con cũng ra nước ngoài, Magriet tự mình đến Cairns, cũng kinh doanh một trang trại ngọc trai. Hai người biết Cairns chứ? Great Barrier Reef. Ngọc trai bên Magriet cũng không tệ, trước đây khi cửa hàng trang sức của tôi chưa đóng cửa, tôi cũng từng lấy hàng từ đó. Nhưng hai năm trước tôi bắt đầu làm Laura’s Fantasy, nên không còn liên lạc nữa.”
Kết thúc từ “nữa”, tay của Laura cũng đã chạm đến khuỷu tay của Tống Duy Bồ. Đầu óc Mộc Tử Quân trống rỗng, nhìn thoáng qua Tống Duy Bồ, thấy anh nuốt nước bọt, nhẫn nhịn ngẩng đầu, tiếp tục hỏi: “Trang trại ngọc trai của Magriet ở đâu?”
Laura dừng tay ở khuỷu tay anh một lát, sau đó dùng ngón trỏ và ngón cái véo nhẹ vào cơ bắp anh.
Mộc Tử Quân: …
“Ở đây.” Chị ta véo xong, vừa lòng thỏa ý rút tay lại, lấy một tấm danh thiếp từ chồng danh thiếp trên bàn ra, sau đó cài vào…
Mộc Tử Quân không nỡ nhìn.
Cài vào khe hở giữa cổ áo sơ mi đã được cởi của Tống Duy Bồ.
Đã phải trả cái giá lớn, cuối cùng họ cũng lấy được thứ mình muốn. Mộc Tử Quân rút tay mình ra khỏi tay Laura, đưa tay lên cổ áo Tống Duy Bồ lấy tấm danh thiếp ra. Ngay khi vừa rút danh thiếp ra khỏi cổ áo, Tống Duy Bồ lập tức thu tay lại, nhanh chóng cài hết cúc áo lên.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, từ ánh mắt của anh Mộc Tử Quân đọc được hai chữ “chạy mau”.
“Laura, cảm ơn cô đã dành thời gian gặp chúng tôi.” Cô đứng dậy đẩy ghế về chỗ cũ: “Chúng tôi xin phép…”
“Không cùng nhau uống ly trà sao?”
“Không được, không được.” Mộc Tử Quân từ chối khéo.
Laura lộ vẻ thất vọng, ánh mắt vẫn dừng trên người Tống Duy Bồ không dời đi. Bộ vest trên người anh trong mắt chị ta chẳng khác nào không mặc gì, Tống Duy Bồ theo bản năng lùi lại vài bước. Mộc Tử Quân thấy Laura đứng dậy từ bàn làm việc, hương thơm từ chị ta lan tràn, tương tự như mùi thơm từ tấm danh thiếp của cô.
Sau đó chị ta lấy ra một tấm danh thiếp màu hồng từ bộ đồ cùng màu, một lần nữa dùng góc độ khéo léo cài vào cổ áo sơ mi đã được cài kín của Tống Duy Bồ.
“Nếu thiếu tiền.” Chị ta thổi nhẹ vào anh: “Thì đến Laura’s Fantasy.”
Vừa nói xong, chị ta bước lên nửa bước trên đôi giày cao gót mười lăm phân, để lại một nụ hôn thoáng qua trên má trái của Tống Duy Bồ.
Mộc Tử Quân: …
Hành trình trở về yên tĩnh hơn lúc đến.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, giữa hai người là sự im lặng đến điếc tai. Cuối cùng Tống Duy Bồ cũng lau sạch vết son trên mặt, tiện tay ném khăn giấy vào thùng rác bên tường, bước vài bước bắt kịp Mộc Tử Quân.
“Em cũng không có gì phải giận đúng không.” Anh cố gắng chống đỡ nói: “Lúc nãy em cũng sờ vào người đàn ông khác mà…”
“Chuyện này có thể so sánh sao?”
“Người Úc có lễ nghi, trước khi đi hôn một cái là bình thường…”
Bình thường thật đấy.
Mộc Tử Quân quay đầu lại, tay Tống Duy Bồ còn cầm tấm danh thiếp mới từ Laura, một thân vest đi sau cô, người không biết còn tưởng là nhân viên của Laura’s Fantasy đang theo cô.
Anh hợp với không khí ở đây thật.
Không mở hiệu sách nữa, chuẩn bị đến đây làm à, dù sao dạy một tháng thì cái gì cũng biết.
Anh vừa đi vừa chà lau, khăn dùng cũng không phải khăn ướt, vết son lau rất cẩu thả, trên mặt còn sót lại dấu vết. Mộc Tử Quân chăm chú nhìn anh, nhìn dấu vết màu hồng nhạt đó, bất ngờ quay người lại, bước từng bước về phía anh.
Tống Duy Bồ: …
Anh không lạ gì cảm giác này, khi cô thoa son môi cho anh ở Alice Springs, khi từ hồ bơi ra bị cô đẩy vào cửa xe, anh đều cảm nhận được bầu không khí vi diệu này.
Một người phục vụ khác mặc vest bưng nước đá xuất hiện ở cuối hành lang. Chắc đã quen với các cảnh tượng này ở Laura’s Fantasy, anh ta không nhìn trái phải, bình thản đi ngang qua hai người. Khi anh ta đi qua sau lưng Mộc Tử Quân, khay trong tay đột nhiên nhẹ đi——
Cô lấy một cốc nước đá.
Đều là những người được huấn luyện, phục vụ này chỉ liếc nhìn khay thiếu cốc, rồi tiếp tục không nhìn trái phải, bình thản rời khỏi hành lang, để lại Mộc Tử Quân cầm cốc nước đá, ép Tống Duy Bồ lùi từng bước vào tường.
“Em làm gì vậy?” Tống Duy Bồ bị cô đẩy lui lúng túng.
“Không làm gì cả.”
Nói xong, cô nhúng ngón tay vào nước đá, lấy ra một viên đá, sau đó chấm vào vết son chưa lau sạch trên mặt Tống Duy Bồ chà loạn vài cái. Cảm giác lạnh lẽo làm anh nhíu mày, Tống Duy Bồ kinh ngạc nhìn động tác của cô, tiếp theo anh cảm nhận được Mộc Tử Quân dùng mu bàn tay cọ mạnh lên mặt anh.
Bây giờ thì sạch rồi.
Nửa bên mặt bị lạnh đến tê rần, Tống Duy Bồ nghiến răng nói: “Em để tôi đi rửa mặt không được sao——Mộc Tử Quân!”
Cô nắm cằm xoay mặt anh lại, hôn lên bên má vừa được lau sạch một cái.
…
Yên tĩnh.
Tống Duy Bổ kinh ngạc nhìn gương mặt của cô từ vị trí rất gần mình lùi lại phía sau, chân đang nhón lên cũng hạ xuống, biểu cảm trên gương mặt thậm chí còn mang chút thách thức, mọi cử động của cô không hề có vẻ quyến rũ, mà như đánh dấu chủ quyền đơn thuần.
Rốt cuộc anh đã đón từ sân bay về cái gì vậy…
“Em có ý gì?” Anh nghe mình mơ màng hỏi.
“Không có ý gì.” Cô trả lời: “Không phải anh nói đây là lễ nghi của người Úc sao?”
Cô lùi lại một bước, hoàn chỉnh bước vào tầm nhìn của anh hơn.
“Để tôi nói về lễ nghi với anh.”
Nói về lễ nghi với anh.
Nói về lễ nghi với anh?
Cô nói xong về lễ nghi thì quay đầu bỏ đi, Tống Duy Bồ cảm thấy nửa mặt vừa lạnh vừa nóng, chỉ cảm thấy không khí của Laura’s Fantasy có vấn đề, người bình thường vào đây cũng trở nên điên cuồng. Anh nhanh chóng theo sau Mộc Tử Quân, đè giọng cảnh cáo: “Mộc Tử Quân, em đừng giả vờ không có chuyện gì, vừa rồi em——”
“Vừa rồi tôi làm sao!” Cô mất kiên nhẫn quay đầu lại: “Vừa rồi tôi còn sờ ngực và mông của người khác nữa, cũng không thấy ai đuổi theo tôi đòi nói lý lẽ đâu.”
Tống Duy Bồ:…
“Tôi giống họ sao!” Trên trán anh gân xanh nổi lên.
“Anh không giống!” Mộc Tử Quân cũng không quay đầu, vừa đi vừa nói: “Anh là người phương Đông! Tài nguyên khan hiếm! Giữ mình như ngọc mười chín năm!”
Tống Duy Bồ: … Đừng nói những thành ngữ mà tôi không hiểu trong lúc này!!!
Hai người một trước một sau nhanh chóng quay lại hội trường biểu diễn, ánh sáng bên trong càng mờ mịt hơn, màn trình diễn trên sân khấu còn bốc lửa hơn buổi đầu tiên. Do Gia nhìn không chớp mắt, cho đến khi Mộc Tử Quân ngồi lại bên cạnh mới nhận ra họ đã trở lại.
“Đi lâu vậy?” Giọng cô ấy ngạc nhiên, ánh mắt từ Mộc Tử Quân chuyển sang Tống Duy Bồ, phát hiện cả hai đều im lặng: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Mộc Tử Quân nói.
Không có gì, haha, không có gì.
Tống Duy Bồ không còn tâm trí đâu mà quan tâm trên sân khấu đang diễn cái gì, anh từ trên bàn chộp lấy vài tờ khăn giấy lau sạch nước đá trên mặt, chỗ vừa bị cô dùng môi chạm vào rõ ràng nóng hơn hẳn những chỗ khác.
Do Gia lo lắng nhìn hai người họ tới lui một lượt, thật sự không nhịn được, xác nhận thêm lần nữa: “River, cậu thật sự không sao chứ?”
Tống Duy Bồ nuốt nước bọt, ánh mắt dừng lại trên người Mộc Tử Quân bên cạnh, nhận ra cô đang mải mê nhìn các chàng trai mặc vest trên sân khấu nhảy múa hết mình.
“Đúng.” Anh nghiến răng gật đầu: “Đều là Fantasy của tôi!”
Do Gia: …
Lo quá đi.
Sao lại có cảm giác River đi ra ngoài với Kiri một lúc, trở về cứ như điên rồi.
***
Khoảng thời gian sau khi trở về từ Laura’s Fantasy, Tống Duy Bồ thường xuyên không có mặt ở nhà. Đôi khi nửa đêm nghe thấy tiếng bước chân mệt mỏi trong phòng khách, Mộc Tử Quân mới đoán được anh đã về. Cô cũng không biết anh đang bận gì, chỉ là một ngày nọ khi dọn dẹp cặp sách, cô tình cờ phát hiện tờ rơi quảng cáo về bộ môn chèo thuyền kayak mà cô thu thập lúc nhập học bị mất.
… Làm rơi ở đâu rồi sao?
Mộc Tử Quân thỉnh thoảng đến hiệu sách xem, phát hiện nó đã đóng cửa, bên trong càng ngày càng ít đồ. Cô đoán rằng Tống Duy Bồ đang xử lý việc của hiệu sách, nên cô cũng mặc kệ anh, dù sao cô cũng không thể giải thích được hành vi của mình tại Laura’s Fantasy hôm đó.
Có lẽ thật sự là không khí ở đó có vấn đề, mà họ đang đào thải không khí đã hít vào ngày hôm đó.
Tuần cuối cùng trước khi mùa hè kết thúc, Do Gia rủ Mộc Tử Quân đi dã ngoại ở Albert Park. Công viên này nổi tiếng với hồ lớn và trường đua F1 ở giữa, Mộc Tử Quân mua một ít thức ăn mang theo, ngồi bên bờ hồ ăn uống và trò chuyện với cô ấy.
“Em đã xem những vlog dã ngoại này trên mạng.” Cô muốn mô tả cho Do Gia: “Kiểu như chỉ cần quăng tấm trải dã ngoại ‘soạt’ một cái, sau đó sẽ có một bàn tiệc dã ngoại phong phú xuất hiện, chúng ta có thể quay không?”
“Với đống hamburger, khoai tây chiên và nước ép cà rốt này sao?” Do Gia chế giễu nhìn cô một cái: “Một bữa dã ngoại phong phú phải là phong phú thật sự, đừng quay nữa kẻo mất mặt.”
Ồ.
Hai cô gái ngồi bên bờ hồ, xa xa sắc trời bắt đầu tối. Mặt hồ rộng lớn, những tòa nhà cao tầng đan xen phản chiếu trên mặt hồ, khiến Mộc Tử Quân lại có cảm giác như đang ở một thành phố ảo.
Một vài con thiên nga đen chầm chậm bơi qua, Mộc Tử Quân quỳ trên bãi cỏ nhìn chúng, phát hiện trên cổ mỗi con đều đeo mã số của riêng mình. Do Gia đẩy vai cô, đột nhiên nhắc nhở: “Này, nhìn kìa.”
Mộc Tử Quân: “Thấy rồi, thiên nga đen.”
“Ai bảo em nhìn thiên nga!” Do Gia cười lớn: “Nhìn đằng xa kìa.”
Cô ngẩng đầu lên.
Một đội thuyền kayak chậm rãi lướt từ xa tới, kinh động làm đàn thiên nga đen ven bờ hoảng hốt. Sau một tràng tiếng kêu, vô số con thiên nga đen lao vút lên khỏi mặt nước, Mộc Tử Quân chăm chú nhìn kỹ, mới nhận ra trên những chiếc thuyền kayak đều có logo của trường.
“Có phải là đội thuyền kayak của trường không?” Cô hỏi Do Gia.
“Đúng.” Do Gia gật đầu, ý tứ sâu xa: “Em cứ xem tiếp đi.”
… Còn xem tiếp thế nào.
Đội thuyền kayak vượt qua chặng đường dài mà đến, có đội viên đã dừng lại, du khách ven bờ giơ cameras lên chụp hình họ, có người thì thúc giục họ tiếp tục đi tới. Mộc Tử Quân lại tiến thêm hai bước về phía bờ, phát hiện hai thành viên trên thuyền rõ ràng là…
Ơ không phải?
Ôi?
Cô kinh ngạc nhìn Tống Duy Bồ và Tùy Trang chậm rãi trôi tự nhiên vào bờ, Tùy Trang nhảy lên bờ một cách lóng ngóng, nằm vật ra bên cạnh tấm khăn dã ngoại của họ, túm lấy chiếc bánh hamburger của Do Gia nhét vào miệng.
“Đừng ăn của tôi!” Do Gia hét lên.
“Đói quá rồi!!” Tùy Trang mơ hồ phản kháng.
Cô lại một lần nữa quỳ gối ven bờ, nhìn người trong nước. Chẳng qua lúc này đối phương không phải đứng trong bể bơi, mà là ngồi trên thuyền kayak, vươn tay về phía cô.
“Lên không?” Anh hỏi: “Đưa em ra giữa hồ.”
Cô luống cuống bò dậy, đưa tay ra. Khoảnh khắc nắm lấy tay Tống Duy Bồ, cô cảm nhận được sức mạnh từ đối diện truyền đến, tiếp đó bị kéo lên thuyền kayak đôi.
Anh cởi áo phao của mình ném cho cô.
“Anh không mặc sao?” Mộc Tử Quân do dự nhận lấy.
“Nóng.” Anh từ chối bằng một chữ.
Mộc Tử Quân chỉ có thể ngoan ngoãn cài khóa áo phao, ngồi phía sau anh như một chiếc lốp Michelin, cùng anh từng chút một tiến về giữa hồ.
Đoàn thuyền kayak tản ra, những con thiên nga đen không còn tránh họ nữa, mà cẩn thận tiếp cận, như thể họ cũng là thành viên của đàn thiên nga. Mộc Tử Quân ngồi sau lưng Tống Duy Bồ, cảm nhận làn gió nhè nhẹ trên mặt hồ, hai tay chầm chậm nắm lấy vạt áo phông của anh.
Mặt trời ngả về Tây, mặt hồ hiện lên ánh vàng óng ánh.
“Tờ quảng cáo kayak của tôi.” Mộc Tử Quân bỗng nhận ra: “Là anh lấy đi phải không?”
Tống Duy Bồ cũng trả lời rất thẳng thắn: “Ừ, thấy em thích loại vóc dáng đó.”
Mộc Tử Quân: …
“Cũng không phải đặc biệt thích, anh đừng làm quá.” Cô nhắc nhở.
Anh tiếp tục chèo về giữa hồ, tốc độ rất chậm, phía trước là đàn thiên nga đen đang mở đường thay họ. Mộc Tử Quân vươn tay chạm nhẹ vào mặt hồ, tạo nên một vệt sóng.
Mùa thu đến rồi…
Mùa hè đã hoàn toàn kết thúc.
Cô ngẩng đầu nhìn Tống Duy Bồ đang chèo thuyền phía trước, bỗng nhiên cảm thấy rất thư thái. Cô biết việc của Magriet vẫn đang chờ cô giải quyết, chuỗi vòng tay của Kim Hồng Mai cũng chưa tìm về đủ. Cô biết mình còn luận văn chưa viết xong, hiệu sách của Tống Duy Bồ cô cũng phải giúp anh dọn dẹp.
Nhưng trong khoảnh khắc này, trong đầu cô chỉ còn lại hồ nước và hoàng hôn, cùng với người đang cùng cô tiến về giữa hồ này.
Có những con đường đi một mình luôn cô đơn, hai người cùng sóng vai đi sẽ vui hơn nhiều.
Tống Duy Bồ, mùa hè đó đã qua rồi.
Mà mùa hè này, tôi hy vọng nó sẽ không bao giờ kết thúc.