Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 5: Đàn ông ấy mà, không thể quá tự tin vào sức hút của mình được



Ngày hôm qua Tống Duy Bồ không tiếp tục cuộc trò chuyện là vì rất nhiều nguyên nhân, nguyên nhân trực tiếp nhất chính là anh ngại phiền phức. Kinh nghiệm cuộc sống từ trước đến nay khiến anh muốn tránh xa những phiền hà, ngoại trừ miếng keo dán chó hình người là Tùy Trang ra, tình cảm giữa anh và những người khác đều rất nhạt nhẽo.

Mộc Tử Quân vẫn đang đợi anh trả lời, anh đặt quyển sách cuối cùng vào trong thùng giấy, ngước mắt nhìn cô.

“Vẫn chưa.” Anh nói: “Phố người Hoa đã không còn nhiều người lớn tuổi nữa.”

Mộc Tử Quân “ừm” một tiếng, cúi đầu nhìn thùng giấy nặng dưới tay anh.

“Tôi cũng từng nghĩ …” Cô nói: “Có lẽ bà ấy đã không còn nữa.”

Bên trong hiệu sách im ắng, chỉ có bụi bặm bay lững lờ trong không trung. Tống Duy Bồ đột nhiên ý thức được, tuyển tập Kim Dung phiên bản năm 1967 trong thùng giấy là hàng nhập vài chục năm trước của bà ngoại anh, tuổi đời còn lâu hơn anh.

Cô lục đống sách cũ này ra trước ánh mặt trời, giống như anh lục tung những ngăn tủ trong nhà để tìm ảnh cũ của bà ngoại. Đặt tay lên ngực và tự hỏi, anh cũng không hẳn không tò mò.

Mộc Tử Quân đứng ở trước quầy hàng trong hiệu sách, lơ đãng lật quyển tạp chí Lonely Planet cô vừa mua. Hôm nay cô không buộc tóc, mái tóc không duỗi không nhuộm đen nhánh xõa trên vai. Tống Duy Bồ thấp thoáng cảm giác như anh có thể nhìn thấy được dáng vẻ thời trẻ của Kim Tương Tuyệt từ trên khuôn mặt cô.

Mái tóc của Kim Tương Tuyệt cũng từng đen như thế, Kim Tương Tuyệt cũng từng trẻ như thế, nhưng trong ký ức của anh mái tóc bà bạc trắng như tuyết, dáng vẻ dần dần cúi gục trước thời gian.

Trong anh sinh ra một suy đoán có vẻ hợp lý.

Trên tủ quầy hàng có cuộn băng dán, anh xé mở một cuộn bắt đầu dán kín miệng thùng lại. Mộc Tử Quân đưa tay ấn giữ thùng giúp anh, ánh mắt anh dừng lại trên cổ tay cô, sau đó lại nhìn sang chỗ khác: “Bà ấy là người nhà em sao?”

“Không phải.” Mộc Tử Quân kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó dường như đã phản ứng lại vì sao anh hỏi như vậy: “Anh cảm thấy tôi trông rất giống bà ấy, đúng không?”

Tống Duy Bồ không nói, chỉ cúi đầu quấn băng dính.

Dù sao thì chuyện này vẫn khá rõ ràng.

“Người trong nhà trước kia cũng từng nghi ngờ, nhưng thực sự không có khả năng đó.” Mộc Tử Quân rụt tay về: “Năm 1937 bà ấy đã rời khỏi Trung Quốc rồi, không hề lưu lại huyết thống ở đó. Cả đời ông nội tôi không kết hôn, năm ông hơn bốn mươi tuổi, trong lúc đi Singapore làm ăn vô tình gặp bạn bè qua đời đã nhận nuôi ba tôi. Lúc phát hiện ra tôi càng lớn càng giống bà ấy, cả nhà đều rất kinh ngạc, thậm chí còn từng đi hỏi thăm người lớn trong nhà của mẹ tôi…”

Tống Duy Bồ đặt đồ trong tay xuống ngẩng đầu nhìn cô.

“Anh có từng nghe nói đến series ảnh chụp “I’m not a look-alike” (*) chưa?” Mộc Tử Quân lấy điện thoại ra tìm kiếm một bộ ảnh do nhiếp ảnh gia Francois Brunelle chụp, Tống Duy Bồ cúi đầu nhìn xem, phát hiện ra tác phẩm này thậm chí còn được đăng báo và gửi đi triển lãm.

“Một nhiếp ảnh gia đã dành mười hai năm để tìm kiếm hai người giống nhau nhưng không có quan hệ huyết thống, sau đó phát hiện tình huống này không hiếm gặp. Đến cuối cùng ngay cả ông nội tôi cũng thừa nhận đây chỉ là sự trùng hợp.”

(*) Bộ ảnh thú vị có tên “I’m not a look-alike” (Tôi không phải một “bản sao”), bộ ảnh chứng minh hiện tượng song trùng trên thế giới. Trong đó, các cặp “sinh đôi” không cùng huyết thống sẽ được khắc họa chân dung cận cảnh và sắc nét bằng những tấm hình đen trắng.

Tống Duy Bồ đã nhanh chóng hiểu được ý cô nói… Thì ra, hai người bọn họ đều không phải người thân trực hệ của hai ông bà cụ này.

“Em đến tìm bà ấy thay ông nội em sao?”

“Đúng vậy.” Mộc Tử Quân nói: “Ông nội tôi bệnh rồi, trước khi chết muốn gặp lại bà ấy một lần. Người trong nhà đều nói bà ấy đã nhiều năm không có tin tức, có lẽ đã không còn trên đời nữa, nhưng tôi nghĩ… ngộ nhỡ vẫn còn thì sao.”

Thùng giấy đã được đóng gói xong, Tống Duy Bồ dùng dao rọc giấy cắt đứt băng dính. Tiếng lưỡi dao cắt xuyên không khí như cắt đứt một sinh mệnh phủ đầy bụi bặm của Kim Tương Tuyệt, để lộ ra một khe hở quá khứ.

Tống Duy Bồ ngẩng đầu nhìn về hướng Mộc Tử Quân.

“Tôi có thể giúp em hỏi thăm xem sao.” Anh nói: “Ngoài bức ảnh và tên ra, em còn thông tin gì khác không?”

Mộc Tử Quân “ồ” một tiếng sau đó vén tay áo lên, đặt cổ tay lên trên mặt bàn quầy hàng. Tống Duy Bồ cúi đầu, nhìn thấy chuỗi vòng ngọc trên cổ tay cô.

Anh ngỡ ngàng nhận ra được, chiếc vòng này là cùng một chiếc với chiếc vòng trên cổ tay Kim Tương Tuyệt trong ảnh, nhưng chuỗi vòng bà ngoại đeo đầy ắp các hạt ngọc, còn chuỗi trên tay Mộc Tử Quân chỉ có sáu hạt.

“Lúc bà ấy đi đã để lại thứ này cho ông nội tôi.” Mộc Tử Quân nghiêm túc mở ra cho anh xem: “Chiếc vòng ở chỗ tôi có sáu hạt, có lẽ ở chỗ bà ấy cũng sẽ có sáu hạt. Anh xem này.”

Cô đưa tay lên, cổ tay cô rất nhỏ đeo thêm chuỗi ngọc cổ sáng bóng. Hai người tiến sát vào xem, lúc này anh mới phát hiện ra, trên mỗi hạt ngọc đều có khắc một chữ.

“Kết tóc…” Tống Duy Bồ nghiêng đầu, cất giọng gian nan hiếm thấy: “Kết tóc?”

Mộc Tử Quân dùng tay kia di chuyển chuỗi vòng, từ tốn nói: “Anh là Hoa kiều, không hiểu những chuyện này cũng là bình thường, đây không phải là vấn đề trình độ văn hóa.”

Tống Duy Bồ nghĩ thầm, sao từ lúc anh trả giá 250 là cô cứ bắt đầu nói câu này.

“Kết tóc thành vợ chồng.” Cô nói: “Đây là vế đầu của một câu thơ, vế còn lại là “Ân ái chẳng hoài nghi”. Kết tóc ở thời cổ đại có nghĩa là kết hôn, chỗ ông nội tôi chỉ có vế trước, vế thơ sau nằm ở chỗ bà cụ mà tôi muốn tìm.”

(*)结发为夫妻,恩爱两不疑:Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi: Kết tóc thành vợ chồng, ân ái chẳng hoài nghi

“Em có sáu hạt.” Tống Duy Bồ nói.

Mộc Tử Quân lật viên cuối cùng lên: “Đúng vậy, trên hạt ngọc này không có chữ mà trên đó được khảm một viên đá hồng ngọc hình một đóa hoa hồng đỏ viền vàng, công nghệ rât phức tạp, bởi vì bà cụ ấy tên Kim Hồng Mai. Còn ở chỗ bà cụ chắc hẳn cũng có một viên ngọc dùng tơ vàng để khảm thành hình lá trúc.”

Tống Duy Bồ: “Vậy ông nội của em tên…”

Mộc Tử Quân: “Uyển Thành Trúc, Trúc trong lá trúc.”

***

Chỉ một ngày ngắn ngủi, Tống Duy Bồ đã lục tung căn nhà anh lớn lên từ nhỏ đến tận hai lần.

Từ khi Tống Duy Bồ ghi nhớ mọi việc, nhà họ chưa từng dời đi lần nào, ngôi nhà trong phố người Hoa cũng là nơi đặt chân duy nhất của Kim Tương Tuyệt ở nước Úc. Lúc bà qua đời, những di vật bên người bà cũng do tự tay anh tẩm liệm, anh nhớ rõ trên người bà không có chuỗi vòng đó. Nếu như có, vậy thì chỉ có thể đặt trong nhà.

Hôm qua vì để tìm bức ảnh mà đống tài liệu mở ra vẫn còn để đó, ngăn tủ mà bà Kim Tương Tuyệt đặt quần áo và trang sức lại bị mở ra lần nữa. Tống Duy Bồ tìm từ phòng ngủ đến tận lầu gác, đến mức cả bằng tốt nghiệp mẫu giáo của anh đã thất lạc bao năm cũng tìm ra được, nhưng anh cũng không hề thấy nửa chuỗi vòng mà Mộc Tử Quân nói.

Kim Tương Tuyệt sắp xếp đồ đạc rất ngay ngắn, tìm đến cuối cùng, tất cả những trang sức thực ra đều đặt trong hộp trang sức, vài bộ hoa tai và nhẫn khảm ngọc trai cũng với một cây trâm cài hình hoa sen, cũng chỉ có bấy nhiêu đấy mà thôi.

Trên lầu gác toàn là bụi, anh đóng hộp trang sức lại, ho khan vài tiếng mới chợt nhận ra mình hoang đường đến mức nào.

Tìm được rồi thì sao? Tìm được rồi anh sẽ đưa đồ cho Mộc Tử Quân sao? Kim Tương Tuyệt chưa từng nhắc đến ông nội của Mộc Tử Quân, cả đời này bà sống rất vô tư, có lẽ bà ấy không đặt người đàn ông kia trong lòng. Còn về chuỗi ngọc “Ân ái lưỡng bất nghi” kia, nói là tín vật định tình, nhưng từ nhỏ anh chưa từng nhìn thấy, liệu có lẽ nào…

Tống Duy Bồ có chút đồng cảm, chẳng lẽ là tín vật định tình mà ông nội Uyển đơn phương? Suy cho cùng theo những gì anh biết, tuy rằng bà ngoại anh cả đời không kết hôn, nhưng khi về già bà vẫn sẽ ra ngoài khiêu vũ cùng những ông cụ người Hoa đẹp lão bên ngoài.

Đàn ông ấy mà, Tống Duy Bồ thầm nghĩ, không thể quá tự tin vào sức hút của mình được.

Sắc trời đã tối, anh sắp xếp từng món đồ trở lại vị trí ban đầu của nó, sau đó đi đến kém tấm rèm cửa xuống. Trước khi mất, mỗi đêm Kim Tương Tuyệt đều sẽ dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài đường phố, vẻ mặt ngơ ngác ngồi đó không biết đang nghĩ gì.

Tống Duy Bồ ý thức được trước kia mình chưa từng tò mò bà ngoại đang suy nghĩ những gì. Vào năm thứ hai sau khi bà ngoại mất, anh lại bắt đầu trở nên hiếu kỳ với câu chuyện cuộc đời bà.

Mà hết thảy những điều này đều nhờ vào củ khoai lang nóng bỏng tay mà anh đích thân đón về.

Sau ngày hôm đó, Tống Duy Bồ không liên lạc với Mộc Tử Quân nữa, cô cũng dành hết tâm sức cho cuộc sống sau khi nhập học. Chủ nhà vẫn không mấy thân thiện, bạn cùng nhà vẫn hờ hững như thế, nhưng khi việc học dần trở nên bận rộn hơn cô sẽ không quan tâm quá nhiều, thỉnh thoảng Tùy Trang và Do Gia vẫn sẽ liên lạc đến rủ cô đi ăn.

Chỉ là thỉnh thoảng thức giấc lúc nửa đêm, nhìn những hạt ngọc trên vòng tay ánh lên những tia sáng lạnh lẽo, trong lòng sẽ bất giác dâng lên một nỗi rầu rĩ khó tả.

Tống Duy Bồ không có nghĩa vụ phải giúp cô, cô cũng không định gửi gắm toàn bộ hy vọng lên trên người đối phương. Đây là chuyện của cô, tự cô cũng sẽ cố nghĩ cách. Chỉ là cô mới đến đây, ngay cả cuộc sống và việc học của mình cũng chỉ miễn cưỡng duy trì được. Cộng đồng người Hoa ở Úc nếu nói là mở cửa, phố người Hoa sầm uất đắt khách, ai cũng có thể tùy ý đi vào; nhưng nếu nói đóng cửa thì dường như sẽ đóng kín toàn bộ, trên người mỗi người đều mang theo theo con dấu của những thời đại khác nhau, những du học sinh mới và dân di cư cũ gần như là nước sông không phạm nước giếng.

Cô cứ loanh quanh trong suy nghĩ, cứ nghĩ mãi không ra cách nào khả thi, ngón tay cái vuốt ve trên hoa hồng đỏ viền vàng trên viên ngọc, trong lòng có một linh cảm mơ hồ.

Ngày hôm sau.

Vẫn còn ba phút nữa mới tan học, điện thoại Mộc Tử Quân run lên, cô nhìn xem, là tin nhắn của Do Gia.

Do Gia: [Tối nay em có muốn đi trải nghiệm cuộc sống về đêm của Melbourne không?]

Mộc Tử Quân: [Cuộc sống về đêm?]

Do Gia: [Ơ kìa, em cứ xem như đi luyện khẩu ngữ vậy đó.]

Mộc Tử Quân: [Tối nay em có việc, phải tranh thủ thời gian đi đến thư viện một chuyến.]

Do Gia: [Kiến thức có trai đẹp để ngắm không!!! Sách vở có cơ bụng để sờ không!!!]

Mộc Tử Quân: …

Chưa nghĩ ra sẽ trả lời cái gì, tan học rồi, cô dứt khoát gửi một sticker qua loa cho qua chuyện. Sinh viên từ trong lớp học nối đuôi nhau đi ra ngoài, cô đi ở cuối cùng, lơ đãng đi về phía thư viện.

Dù là con ruồi không đầu đâm loạn thì cũng có hướng đi đại khái. Đêm qua cô đã xem lại mấy manh mối có trong tay, cô cảm thấy phải xem phố người Hoa trở thành điểm đột phá.

Vừa mới khai giảng nên chỗ ngồi trong thư viện cũng dư dả. Cô tìm một vị trí đặt ba lô xuống, sau đó đi về vị trí khu vực Đông Á. Bên trong thư viện được chia thành các khu vực dựa trên nghiên cứu về các nước Đông Á. Cô đi dọc theo hướng khu Trung Quốc để tìm, rất nhanh đã tìm được báo chí của người Hoa tại Melbourne và mấy cuốn sách học thuật có chủ đề về sự phát triển của phố người Hoa, có cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh, báo chí người Hoa thậm chí có thể ngược dòng thời gian về đến những năm 30 của thế kỷ trước. Cô cũng lười mang về chỗ ngồi mà ngồi xếp bằng dưới sàn lật giở từng trang một.

Cô muốn tìm được một địa điểm cũ mà cô không tra ra được trên mạng, nơi đó tên là Khách sạn Trường An.

Trước kia thông tin không phát triển như bây giờ, mỗi khi một cửa hàng hơi cao cấp được mở ra sẽ được đăng trên báo để công bố, tương tự với việc “khai trương long trọng” của hiện đại. Báo chí càng về thời trước cô lật xem càng thấy đau đầu, chữ nhỏ kiểu phồn thể, thậm chí vết mực in đã phai màu, nét bút đã mơ hồ không nhìn rõ, bóng của giá sách đổ vào trên những trang giấy vàng ố, khiến chữ càng khó nhìn hơn.

Mộc Tử Quân đấm vào đôi chân tê dại của mình, tay bám vào tầng gỗ thấp nhất của giá sách để nhích người ra ngoài một chút.

Ừm, ánh sáng đỡ hơn rồi.

Thế là cô lại chống tay xuống sàn, nhích ra ngoài thêm chút nữa.

Sau đó có người giẫm lên tay cô.

Đối phương vẫn chưa đạp thật, cô đúng lúc quay đầu lại, nhìn thấy một người ôm một chồng sách cao ngất đã che khuất tầm mắt. Người nọ dường như cũng cảm nhận được khác thường, khẽ nghiêng người qua, trong khoảnh khắc khi phát hiện dưới chân có người đang ngồi, đối phương vội vàng rụt chân lại.

Mộc Tử Quân còn chưa kịp vui mừng vì mình không bị giẫm phải, thế nhưng chồng sách kia chợt lảo đảo rồi đổ ập xuống trên người cô.

***

Kiến thức nào có trai đẹp để ngắm, sách vở nào có cơ bụng để sờ. Nhưng cảm giác choáng váng khi hai thứ này đổ xuống người thật sự có thể so sánh như sa vào trong bể tình.

Sau khi Tống Duy Bồ chất sách lại ngay ngắn bên cạnh, anh lại ngồi xổm bên cạnh cô một hồi lâu, cuối cùng trước mắt Mộc Tử Quân cũng không còn choáng nữa, đối phương mới thở phào một hơi, đưa tay ra tỏ ý cô có thể nắm tay mình để đứng dậy.

Mộc Tử Quân nhìn bàn tay anh một lúc mới chậm chạp nhận ra ý đồ của anh, cô lắc đầu, sau đó ánh mắt nhìn về tờ báo giấy… vốn dĩ mực in đã phai không còn nhìn rõ, vừa bị đống sách đập xuống đầu một trận, bây giờ cô nhìn cái gì đều chồng chéo lên nhau, nhìn một thành hai.

Chàng trai sững sờ, sau đó khuỵu một gối xuống bên cạnh cô.

“Đây là báo giấy của người Hoa 80 năm trước, em xem cái này làm gì?”

Cô dựng thẳng một bên chân lên, khuỷu tay đặt trên đầu gối, sau đó lật qua một trang.

“Tìm một nơi.” Cô đã bắt đầu thấy sốt ruột.

“Tìm nơi nào?”

“Tìm một khách sạn.” Cô nói tiếp: “Tám mươi năm trước được mở trên phố người Hoa, tôi muốn xem thử coi có thông tin kinh doanh của nó hay không.”

Trên mặt báo trắng đen in quảng cáo của các phòng khám, hiệu thuốc, thậm chí có cả nhà hàng, quán cơm và tiệm cắt tóc, nhưng lại không tìm thấy thông tin nào về khách sạn này.

“Tên là gì?”

“Khách sạn Trường An.”

Mới nhập học nên trong thư viện không có quá nhiều người, bên phía khu vực Đông Á càng ít hơn. Hai người họ một người ngồi một người quỳ giữa những giá sách cao chót vót, trong không khí chỉ có tiếng lật giấy báo.

Thời gian càng lâu về trước, giấy báo trở nên giòn hơn. Mỗi lần lật qua một trang, năm tháng dài đằng đẵng như bị nghiền nát.

Lúc Mộc Tử Quân mở tờ báo tháng 6 năm 1938 lần thứ ba, Tống Duy Bồ đột nhiên đưa tay ấn vào giữ trang báo lại.

“Sao vậy?” Cô không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào trên trang này, chỉ có thể quay đầu nhìn Tống Duy Bồ, anh ngồi sát gần cô, đầu hơi cúi xuống, góc mặt nghiêng để lộ những đường nét sắc sảo rõ ràng gợi cho cô nhớ đến vầng sáng tối hiện trên khuôn mặt anh được chiếu sáng bởi ánh đèn xe vào đêm anh đón cô ở sân bay.

“Em tìm Khách sạn Trường An đúng không?” Anh hỏi.

“Đúng vậy.” Mộc Tử Quân đáp lời.

Anh chậm rãi miết ngón tay từ đầu trang báo xuống, cuối cùng đầu ngón tay dừng lại trên một bức ảnh chụp cảnh đường phố ở phố người Hoa. Trong bức ảnh đen trắng là các biển hiệu xếp chồng lên nhau, ngón tay anh vẽ một vòng tròn lên bảng hiệu ở giữa bức ảnh rồi gõ nhẹ vào đó.

Anh nói: “Nơi này, Trường An dùng tiếng Quảng Đông để nói chính là Cheong Onn, nó không treo bảng hiệu tiếng Trung, nhìn xem Cheong Onn Hotel này có phải là nơi em muốn tìm không?”

Cheong Onn Hotel, khách sạn Trường An.

Bảng hiệu rất nhỏ, mặt tiền rất hẹp, ảnh chụp rất mờ.

Mộc Tử Quân cầm tờ báo ấy di chuyển đến chỗ sáng hơn để nhìn kỹ, cuối cùng cũng nhận ra được “Cheong Onn Hotel” bị những bảng hiệu khác che lấp.

… Nếu không có Tống Duy Bồ thì cả đời cô cũng không thể nhận ra được.

“Tôi nghĩ bây giờ chắc không còn nữa rồi.” Mộc Tử Quân nói xong chợt quay đầu nhìn Tống Duy Bồ: “Khi còn bé anh có từng thấy khách sạn này không?”

“Chưa từng thấy.” Tống Duy Bồ nhận ra vị trí địa lý trong bức ảnh chụp này: “Nhưng tòa nhà này vẫn chưa hề tháo dỡ, hiện giờ ở đó là một nhà hàng, mấy năm trước còn có người thuê lại để mở phòng khám nha khoa, mặt tiền này đã từng đổi chủ rất nhiều lần.”

Anh nhìn sang Mộc Tử Quân: “Em tìm khách sạn này cũng là vì để tìm Kim Tương… Kim Hồng Mai sao?”

Mộc Tử Quân dán mắt vào tờ báo, cố gắng nhìn ra một số manh mối từ những chữ Hán đã quá cũ kỹ này: “Đúng vậy, Kim Hồng Mai từng sống trong khách sạn này, tin tức của bà ấy ở Úc cũng là nhờ cháu trai của ông chủ khách sạn nói cho ông nội tôi biết.”

Đáng tiếc báo giấy đã quá lỗi thời, địa chỉ và số đặt phòng ở sảnh cũng đã quá hạn. Cô chép lại một vài thông tin không quan trọng, chụp lại bức ảnh khách sạn Trường An, sau đó trả lại toàn bộ tư liệu về giá sách.

“Để tôi làm cho.” Tống Duy Bồ nói: “Thứ tự đã lộn xộn hết rồi.”

Cô ngại ngùng rụt tay lại.

Anh sắp xếp sách rất thuần thục, Mộc Tử Quân cũng không thể ngờ được anh kinh doanh hiệu sách mà còn làm thêm trong thư viện trường học. Tư liệu về phố người Hoa dày đến đầu gối, bản thân anh vẫn còn một chồng sách phải đặt lại vị trí cũ, Mộc Tử Quân ôm cánh tay, nhốn nháo đi theo bên cạnh anh muốn giúp đỡ.

“Bên kia có xe đẩy, em có thể đẩy xe giúp tôi.” Tống Duy Bồ nói.

Mộc Tử Quân vui mừng vì thời gian này trong khu vực Đông Á trong thư viện không có người, lúc cô đẩy xe có thể nói chuyện với Tống Duy Bồ. Cuộc trò chuyện trước đây của hai người lấy giao dịch tiền bạc là chủ đề chính, lấy việc cô tìm Kim Hồng Mai là phụ, đây vẫn là lần đầu tiên cô có thể hỏi về những vấn đề liên quan đến bản thân anh.

30 đô la Úc không ít, hầu hết mức lương mỗi giờ làm việc ở nhiều nhà hàng còn không đến 15 đô. Cô có hơi động lòng bèn lân la bên xe đẩy hỏi anh: “Vậy tôi có thể đăng ký không?”

“Sinh viên đều có thể đăng ký, nhưng năm nay vẫn chưa mở đơn.” Anh nói.

Cô đáp lời: “Vậy khi nào mở đăng ký anh nói với tôi một tiếng nhé, tôi sợ tôi bỏ lỡ mất.”

Tống Duy Bồ vừa sắp xếp mấy quyển sách tiếng Hàn lại, dẫn cô đẩy xe đi đến khu vực Hàn Quốc. Cô nghiêng đầu nhìn xem rồi lại hỏi: “Anh cũng biết tiếng Hàn à?”

“Biết một chút.” Anh nói tiếp: “Nhưng trên gáy sách có số thứ tự, chúng tôi dựa vào số thứ tự để sắp xếp sách vào giá.”

Mộc Tử Quân cảm thấy khái niệm “biết một chút” của anh chắc hẳn không giống với “biết một chút” của cô.

Ví dụ như cô biết nói vài câu tiếng Quảng Đông, cô cũng cảm thấy mình biết một chút về tiếng Quảng Đông.

“Tôi thấy tôi nên học thêm một ít tiếng Quảng Đông, bây giờ tôi cảm thấy muốn tìm người trong vòng tròn những người Hoa lớn tuổi sống trong phố người Hoa, không học tiếng Quảng Đông sẽ rất khó làm được.”

“Được chứ, rất dễ học.” Anh nói với giọng điệu rất tự nhiên.

Mộc Tử Quân cảm thấy “rất dễ học” của anh và “rất dễ học” của cô, chắc chắn không cùng một khái niệm.

“Rất khó đó, trước đây tôi có một người bạn quê Quảng Đông đã dạy tôi học rất lâu, mà tôi chỉ học được có hai câu.”

Quyển sách cuối cùng trong xe đẩy cũng được đặt trở về trên giá sách, cuối cùng Tống Duy Bồ cũng có thời gian dừng công việc trong tay quay đầu lại nhìn cô.

“Hai câu nào?” Anh hỏi.

“Xin chào (*)” Mộc Tử Quân nói: “Cậu ấy nói từ này dùng để chào hỏi.”

(*) trong tiếng Phổ Thông, xin chào là “Nǐ hǎo”, còn trong tiếng Quảng Đông là “lěi hóu”, âm đọc tựa như nhau.

“Phát âm cũng khá chuẩn đấy, còn gì nữa?”

Cô bắt chước cất cao giọng nói: “Thần kinh.”

“Bạn tôi nói câu này có ý nghĩa tương tự như khi bên chúng tôi mắng người ta là 250 vậy.”

Tống Duy Bồ: “…”

Khoan đã… con số này??