Email, phản ứng khác thường của Steve ở nghĩa trang, những lời Ryan từng nói, cả bến tàu tên Lost at Sea kia – mọi chuyện trong nháy mắt đã trở nên rõ ràng.
Thực ra mọi chuyện đều để lại dấu vết để truy tìm, chỉ là họ vẫn chưa kết nối các chi tiết lại với nhau.
Magriet.Hu thành lập vào năm 1944, Kim Hồng Mai đã dựa vào mối quan hệ cá nhân với Hồ Phong Niên để đảm nhận việc vận chuyển ngọc trai từ bến tàu Lost at Sea về đến Sydney. Hồ Phong Niên đã tặng cho bà một chiếc xe và một con chó.
Sau khi vận chuyển hoàn tất lô ngọc trai cuối cùng, Kim Hồng Mai xuất phát từ một lý do nào đó đã ở lại Lost at Sea, con chó đó của bà cũng trở thành con chó lai sói Tiệp Khắc đầu tiên ở bến tàu Lost at Sea.
Bà đã ở nơi đó một thời gian, trong thời gian này bà đã kiếm tiền bằng cách nào đó, cũng đã sở hữu được một hoặc vài viên ngọc trai đắt tiền, đồng thời bà đã đem một trong số đó gửi đến khách sạn ở Alice Springs, tặng cho Rossela xem như món quà.
Cuối cùng, cũng giống như Sydney và Alice Springs, bà lại lần nữa rời bỏ những điểm dừng chân ngắn hạn này để trở về Melbourne, bắt đầu điều hành cuộc đời của mình bằng việc mua lại tòa nhà nhỏ màu đỏ mà họ đang ở và mặt tiền của hiệu sách. Bà đã để lại con chó lai sói Tiệp Khắc cho một người phụ nữ bản địa nuôi dưỡng, con chó đó đã tiếp tục sinh ra một gia tộc của nó, trong đó có một con đã được người bạn già của bà tặng lại cho ba của Ryan.
Xuất phát từ lòng trung thành của loài chó qua nhiều thế hệ, Steve có sự gần gũi đặc biệt với Tống Duy Bồ và Mộc Tử Quân. Tiếc là chó không biết nói chuyện, nếu không nó nhất định sẽ sủa ầm ĩ vào tai họ và kể cho họ nghe những câu chuyện xưa mà lão làng trong gia tộc đã kể cho nó biết.
Cuối cùng cũng không cần đi đến thành phố Cairns nữa, mà liên quan đến cuộc đời Kim Hồng Mai ở Tây Úc đã có những đường nét khái quát. Mộc Tử Quân không dám chắc chắn hạt ngọc chữ “Bất” có thật sự bị bỏ lại đó hay không, nhưng nếu như Melbourne không có manh mối khác của chiếc vòng tay này, Lost at Sea lại là một trạm dừng trong cuộc đời Kim Hồng Mai, rõ ràng cũng đóng vai trò quan trọng.
Còn về bà cụ đã đưa Steve cho Ryan… chắc chắn biết được rất nhiều chuyện cũ.
Ngày đó Ryan không đề cập đến bà ấy có còn khỏe mạnh hay không, giờ khắc này đây Mộc Tử Quân khẩn cầu từ tận đáy lòng mình mong sao bà ấy khỏe mạnh sống lâu.
Thời đại đó không còn nhiều người nữa. Hôm qua mẹ cô mới vừa gọi điện thoại cho cô, gần đây tinh thần của ông nội lại sa sút hẳn, bác sĩ bảo người nhà hãy chuẩn bị sẵn sàng để có thể đưa ông đến nhập viện bất cứ lúc nào.
Cho nên thời gian dành cho họ không còn nhiều nữa.
Ryan từng hỏi về câu chuyện chiếc vòng tay của Mộc Tử Quân, lúc đó cô đã thoái thác bằng hai chữ “quá dài”, suy cho cùng chuyện này mà dùng ngôn ngữ ký hiệu để nói rõ quả thật là một công trình to lớn. Giờ phút này đây Mộc Tử Quân lại vô cùng nuối tiếc vì sự lười biếng của mình.
Vào ngày Ryan từ Sydney trở về, cô cùng Tống Duy Bồ đã đưa Steve đến nhà anh ấy, đồng thời cũng mang theo thư của Rossela và email của Magriet, bao gồm cả tự truyện của Diệp Nhữ Thu cùng với tấm ảnh chụp tập thể của Đường Minh Hạc và Kim Hồng Mai.
Đây thực sự là một câu chuyện rất dài, Ryan ôm Steve trong tay lắng nghe say mê, ngay sau khi bừng tỉnh trong tình tiết câu chuyện, anh ấy đã viết những dòng tin nhắn rất dài gửi cho anh trai mình – người đang tiếp quản công việc kinh doanh của ba ở Lost at Sea.
Gửi tin nhắn xong, Ryan ngẩng đầu hỏi Mộc Tử Quân: [Nhưng dù thế nào hai người cũng sẽ đi đến bến tàu gặp bà cụ, đúng không?]
Mộc Tử Quân: [Đúng vậy, trên thế giới này không còn nhiều người từng gặp Kim Hồng Mai nữa.]
Ryan: [Được rồi, tôi cũng rất nhớ nhà, tôi sẽ trở về cùng với hai người.]
Vì để trả công họ đã chăm sóc Steve một tuần, Ryan đã mời họ ở lại ăn tối. Chừng tám giờ tối, anh trai của Ryan cũng đã trả lời tin nhắn lại, đây cũng thường là ngày họ từ trên biển rút thuyền trở về nhà.
Anh ấy nhìn thoáng qua màn hình, vẻ mặt chợt lộ ra vẻ kinh ngạc. Mộc Tử Quân cầm lấy điện thoại, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh trên màn hình, cô cũng sững sờ một lát.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ảnh đen trắng của riêng một mình Kim Hồng Mai.
Bà không mặc sườn xám, cũng không mặc quần áo đàn ông. Bà mặc một chiếc váy liền thân có hai hàng khuy qua đầu gối, cổ áo dạng sơ mi, dưới chân mang đôi giày đế bệt dễ đi, đầu đội mũ nghiêng một góc, thong thả tựa vào trên ghế lái chiếc Austin của mình. Nép mình dưới chân bà là một con chó lai sói Tiệp Khắc thân dài một mét, ngoan ngoãn nằm tựa vào bên cổ chân bà.
Cư dân sống xung quanh bến tàu Lost at Sea cũng không nhiều, anh trai của Ryan chỉ hỏi thăm lúc về nhà, bà cụ tặng chó cho Ryan đã tìm ra bức ảnh này. Mộc Tử Quân đưa điện thoại sang cho Tống Duy Bồ, cả hai đều biết rõ chuyến hành trình đi đến Tây Úc này phải bắt đầu càng sớm càng tốt.
…
Cả mùa hè không rời khỏi Melbourne, lần này Mộc Tử Quân thực sự có cảm giác bịn rịn, may mà trước đó ở mỗi lần xuất phát đều chưa biết điểm đến, còn lần này lại biết rõ mình sắp đi đến đâu, cũng có người bản địa dẫn đường.
Vào một buổi chiều chạng vạng trước ngày lên đường, hai người đã hoàn toàn kết thúc công việc thanh lý Hiệu sách tiếng hoa Tương Tuyệt. Nơi đây đã từng lưu lại đầy rẫy sách cổ của Kim Hồng Mai, mỗi một cái bàn, mỗi một giá sách cũng đều do chính tay bà chọn lựa mua về.
Năm đó bà đã xây dựng từng chút từng chút nơi yên thân gửi phận cho mình, giờ đây hiệu sách cũng tiêu tan thành mây khói theo sự ra đi của bà. Thì ra dù là một người mạnh mẽ như Kim Hồng Mai, dấu vết mà bà để lại trên thế giới này cũng sẽ dần biến mất sau khi bà qua đời. Đến cuối cùng, có lẽ thứ duy nhất có thể lưu giữ được chính là ký ức của những người từng cộng sự với bà.
Còn về nơi này, rồi sẽ có chủ nhân mới, khách hàng mới, việc làm ăn mới và sự nhộn nhịp mới.
Sinh tử là chuyện lớn của đời người, nhưng cũng là chuyện bình thường nhất. Bà đã sống thỏa thuê cho nên lúc ra đi mới dứt khoát như vậy. Mộc Tử Quân tin rằng cả đời của bà sẽ không còn bất kỳ nuối tiếc nào nữa, ngược lại là ông nội của cô, đến giờ phút này vẫn ôm lấy chấp niệm chưa có lời giải của năm tháng tuổi trẻ.
Ngẩng đầu lên cô nhìn thấy Tống Duy Bồ vừa đặt chìa khóa của hiệu sách lên trên bệ cửa sổ, anh không khóa cửa, dù sao ông chủ của sòng bạc tối muộn cũng sẽ đến lấy.
“Như vậy là xong rồi sao?” Cô lùi mấy bước ra đến bên ngoài cửa, đợi Tống Duy Bồ ra ngoài rồi mới hỏi: “Chúng ta đi Tây Úc nhé?”
“Ừm, xong rồi, đi Tây Úc thôi.” Anh trả lời, sau đó kéo cửa kính lại.
Cô đi lùi, anh cũng thong thả theo sát bước đi của cô. Chẳng biết cô đã nghĩ tới điều gì lại nói: “Tống Duy Bồ, chúng ta đi đến Tây Úc, nếu như con chó kia còn đẻ con, tôi mua cho anh một con nha.”
Tống Duy Bồ khó hiểu: “Tôi không muốn nuôi chó.”
“Ngay cả chuồng chó một trăm đô anh cũng mua rồi.” Mộc Tử Quân ngẫm nghĩ còn nhấn mạnh thêm: “Còn đắt hơn giường của anh nữa.”
Tống Duy Bồ: …
Thế mà lại bị thuyết phục bởi cái lý do ngớ ngẩn này.
***
Khởi hành từ Melbourne đều phải bay đến Perth trước rồi mới trung chuyển sang một chuyến bay khác để đến bất cứ nơi nào ở Tây Úc. Ryan đã dẫn chó về trước, anh ấy không muốn ký gửi vật nuôi ở sân bay nên chỉ có thể lái xe hai ngày đường để trở về nhà. Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ thì mua hai vé bay chiều, vừa hay có thể đến trung tâm cho thuê xe trước khi họ tan sở.
Ryan đã từng nói với cô nhiều lần về thời tiết xấu ở Melbourne và trời xanh quang đãng ở Tây Úc, tiếc là khi hai người họ đến nơi có lẽ đã mang nước mưa ở Melbourne đi theo. Chuyến bay di chuyển trong cơn mưa lớn, lúc ngồi trên xe đưa đón thậm chí cô còn nghe thấy tiếng sấm rền không dứt phía đằng xa. Ngay sau khi họ hạ cánh không lâu, đài phát thanh đã thông báo toàn bộ các tuyến bay phải tạm dừng bay.
Sân bay rất nhỏ, đi qua bên đường là một căn phòng có mái tôn đang lung lay sắp đổ trong mưa bão, bên trong có một cô nhân viên tóc vàng đang vội tan làm. Tống Duy Bồ đi vào thương lượng một lúc rồi ký tên trên vài trang giấy, cô ta ném chìa khóa xe lên mặt bàn, sau đó nhanh chóng đứng dậy dựng tấm bảng tạm ngừng phục vụ trước cửa sổ rồi cầm ô rời đi.
Hai người họ đều không có ô, nhưng mưa bão thế này có mang ô cũng chẳng hiệu quả. Từ bên đường lớn đến mái tôn này đã dầm mưa không ít, phải mất một lúc họ mới tìm được xe ở bãi đậu xe. Tống Duy Bồ nhìn thấy bóng dáng chiếc xe việt dã trong mưa, anh vội vã đẩy Mộc Tử Quân vào hàng ghế sau rộng rãi, sau đó anh cũng nhảy vào theo.
Khoảnh khắc khi đóng cửa lại, tiếng mưa gió bên ngoài đều giảm bớt âm lượng.
Cô biết vì sao anh đẩy mình lên ghế sau – hai người đã ướt đẫm nước mưa, đến mức tóc và quần áo cũng đều có thể vắt ra nước. Bầu trời thoáng chốc đã tối sầm lại, nước chảy như thác trên kính chắn gió, một tia chớp sáng lên, sấm sét từ đằng xa vang đến.
May mà họ đã lên xe, Mộc Tử Quân nắm lấy đuôi tóc, thở phào một hơi.
Lần này đến đây không lâu, hai người đều chỉ trang bị gọn nhẹ để xuất phát, mỗi người mang theo một chiếc ba lô. Mộc Tử Quân lấy một cái khăn lông từ trong ba lô ra để lau tóc, sau đó lại đưa cho Tống Duy Bồ ý bảo anh cũng xử lý mái tóc ướt của mình.
Anh cúi đầu lắc nhẹ mái tóc, những giọt nước bắn vào trên mu bàn tay cô. Mộc Tử Quân rút tay về, nhìn thấy anh cũng mở ba lô lục tìm, sau đó lấy ra hai chiếc áo phông khô ráo.
“Thay không?” Vừa nãy anh mới nhổm người dậy ấn bật đèn trên ghế lái, lúc này nương theo ánh đèn mờ tối để nhìn cô. Mộc Tử Quân cầm lấy quần áo của anh, nhớ tới quần áo của mình đều nằm sát dưới đáy ba lô, cô gật đầu.
“Vậy tôi đi vào cửa hàng tiện lợi ở sân bay mua ít đồ.” Anh nói, sau đó xoay người lại đẩy cửa xe ra, cửa xe vừa hé mở, ngoài cửa lại có tiếng sấm rền vang ầm ầm, gió lớn kèm theo mưa xối xả trên đầu xe. Mộc Tử Quân vội vàng túm lấy cánh tay anh, nói: “Không cần đâu, không sao.”
Nhất thời anh không quay đầu lại.
“Ý tôi là…” Mộc Tử Quân nói càng lúc càng nhỏ dần: “Bên ngoài mưa lớn quá.”
Ngoài cửa sổ bầu trời đã tối sầm.
Cả người Tống Duy Bồ hoàn toàn hướng về cửa xe, ánh mắt cũng dán chặt vào trên cửa sổ. Mộc Tử Quân cầm lấy chiếc áo phông cotton của anh treo lên lưng ghế lái, hai tay nắm lấy vạt áo của mình. Sột soạt, tiếng quần áo ướt rời khỏi da thịt, cô cởi quần áo ướt đẫm dán chặt vào người ra, trên người lúc này chỉ còn lại chiếc áo ngực trắng mềm mại.
Tống Duy Bồ ngồi một bên, không dám thở mạnh.
Trên eo và xương quai xanh đều dính nước mưa, đường cong cơ thể trẻ trung uyển chuyển giống như hạt sương treo trên thân cây đang độ sinh trưởng. Cô dùng khăn lau khô hết những vệt nước trên người sau đó mới duỗi tay lấy áo phông treo trước mặt. Vừa mới giơ tay lên, cô liếc mắt thấy Tống Duy Bồ khẽ động đậy, anh cúi đầu thấp hơn vừa nãy, không còn nhìn vào cửa kính nữa mà nhìn vào vị trí tay nắm cửa.
Cô vừa mặc quần áo vào vừa liếc mắt nhìn, phát hiện sau gáy anh đã đỏ bừng một mảng.
Áo phông của anh rất rộng, mặc vào trên người cô đường vai rũ xuống rất thấp, khô ráo ấm áp, thực sự thoải mái hơn rất nhiều so với quần áo ướt bám dính trên người. Mộc Tử Quân thở phào, sau khi chỉnh lại vạt áo ngay ngắn mới đưa tay vỗ vai anh.
Động tác của Tống Duy Bồ vẫn chậm chạp, anh quay đầu lại nhưng vẫn không nhìn cô, hai lỗ tai cũng đã đỏ bừng.
Không phải chứ…
Tây Úc cũng không ô nhiễm, trong nước mưa chắc không có axit mà…
Đến lượt Tống Duy Bồ thay quần áo, bây giờ đến phiên cô quay đầu đi. Mộc Tử Quân cũng không ngồi nghiêm chỉnh như anh, cô tựa người ra ghế, nghiêng đầu nhìn về phía cửa kính xe tối đen. Chỉ mới nhìn một lúc, sau gáy và sau tai cô cũng nóng bừng lên.
Cửa sổ xe tối đen hệt như một tấm gương, phản chiếu toàn bộ mọi thứ ở hàng ghế sau.
Cô chậm rãi chớp mắt nhìn sau đó lặng lẽ cúi đầu xuống.
Phải nói một điều rằng: chèo thuyền kayak cũng có tác dụng đó chứ…
Tình huống khó xử này trong lòng cả hai người đều biết rõ, cuối cùng cũng kết thúc khi Tống Duy Bồ thay quần áo xong và nhảy qua giữa ngồi vào ghế lái. Mộc Tử Quân cũng mặc niệm câu “không có gì xảy ra” mấy lần với mình trong gương, sau đó bò lên ghế phụ, thắt dây an toàn lại.
Mưa có xu hướng nhỏ dần, Tống Duy Bồ dùng điện thoại định vị đến địa chỉ nhà của Ryan đã gửi cho anh, sau đó khởi động xe lái về hướng bến tàu Lost at Sea.
Sự phát triển của mỗi thị trấn đều có liên quan đến đầu mối giao thông ban đầu của nó. Melbourne mới đầu chỉ có trạm xe lửa, sự phát triển của thành phố lấy trạm xe lửa làm trung tâm; Sydney thì lại bắt đầu từ cảng khẩu; còn về thị trấn này, các tòa nhà và đường sá gần bến tàu rõ ràng sầm uất và thịnh vượng hơn các khu vực xung quanh.
Tiếc là đang mưa to trời đang dần tối, tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa. Sương mù trên mặt biển cuốn theo mưa ập tới, kính chắn gió mờ mịt. Tống Duy Bồ thả chậm tốc độ xe, chầm chậm rẽ theo những lối rẽ trên định vị, cuối cùng cũng nhìn thấy Ryan cầm ô đứng bên đường.
Anh vội vàng tấp xe vào.
Mộc Tử Quân mở cửa xe ra, Ryan đưa cho họ hai chiếc áo mưa. Trời mưa như trút nước, hai người khoác áo mưa vội vã theo Ryan trở về ngôi nhà đã sáng đèn.
Ba và anh trai của Ryan đều đã đi đến thành phố Perth để giao hàng nên tối hôm nay chỉ có mình anh ấy ở nhà. Ngôi nhà này lớn hơn ngôi nhà của anh ấy ở Melbourne, trong phòng bày đủ các loại thiết kế ngọc trai, đều là tác phẩm của anh ấy, nhưng dưới ánh đèn sáng chúng trông ấm áp hơn rất nhiều. Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ giống như hai người khách chạy nạn, lần lượt đi tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ rồi ngồi vào bàn ăn cơm.
Đã mấy ngày không gặp Mộc Tử Quân, Steve hôm nay rõ ràng kích động hơn hẳn. Lúc cô ăn cơm, nó nằm bên chân, gối đầu lên chân cô. Ryan đã sắp xếp hai phòng khách cho hai người họ, Mộc Tử Quân lê tấm thân mệt mỏi về phòng, phát hiện Steve vẫn lẽo đẽo theo sau cô.
“Ngoan, tao phải đi ngủ rồi.” Cô vuốt ve mặt nó: “Mày đi tìm chủ của mày chơi đi.”
Steve mở to mắt nhìn cô, đi vòng quanh chân cô hai vòng, rồi lại dùng mũi ngửi tay cô. Lúc nãy tắm rửa nên Mộc Tử Quân đã tháo chuỗi vòng đặt lên trên ghế, bên dưới còn đệm quần áo của mình. Steve ngửi lòng bàn tay cô một lúc, bất chợt quay đầu lại ngậm chuỗi vòng vào trong miệng.
Mộc Tử Quân:!!!
Cô lập tức nhảy xuống giường, nào ngờ Steve đã ngậm chuỗi vòng quay đầu chạy ra ngoài, cô chạy theo sau, nhưng người sao có thể chạy nhanh hơn chó, chỉ nghe thấy một tràng tiếng lạch cạch ở dưới lầu, đợi đến khi Mộc Tử Quân chạy xuống đến nơi, cửa nhà khép hờ, Steve đã biến mất ở ngoài cửa trong cơn mưa đêm xối xả.
Không phải chứ! Con chó này?
Cô đứng ở dưới lầu, nhất thời có cảm giác luống cuống. Bây giờ xông ra ngoài sao? Cô không quen thuộc đường sá nơi đây, bên ngoài còn mưa to. Đi gọi Ryan sao? Đã muộn thế này rồi…
Cô cảm thấy Steve là con chó thông hiểu tính người, nó sẽ không vô duyên vô cớ ngậm đi vòng tay của cô. Nhưng món đồ này thực sự có ý nghĩa quan trọng, cô càng đợi càng thấy bất an. Đang lúc sốt ruột, ngoài cửa chợt vang đến tiếng chó sủa rất mơ hồ.
Phòng của Tống Duy Bồ và Ryan đều nằm gần sân sau, e rằng họ sẽ không nghe thấy tiếng chó sủa. Mộc Tử Quân do dự một lát, cuối cùng đi tới trước cửa mở cánh cửa hướng ra đường.
Sau đó, bóng dáng ba con chó lai sói từ từ hiện ra từ trong màn sương đêm mưa.
Mộc Tử Quân ngơ ngác nhìn theo.
Đứng ở phía trước là Steve, khi nhìn thấy cô mở cửa, nó đã chạy vọt tới nằm bên chân cô một cách trìu mến, khi đi vào cửa còn không quên rũ sạch nước mưa bám trên người. Phía sau nó, hai con chó lai sói Tiệp Khắc giống hệt như nó cũng từ từ đi đến trước cửa, ngẩng đầu, ánh mắt ướt át nhìn cô.
Ma xui quỷ khiến thế nào Mộc Tử Quân lại khom người xuống.
Cô cảm thấy một trong hai con chó dường như đang ngậm thứ gì đó trong miệng, cô chần chừ đưa tay về phía nó. Quả nhiên, con chó lai sói ấy tiến hai bước lại gần sau đó cúi đầu liếm vào lòng bàn tay của cô. Lúc rời khỏi, chuỗi vòng ngọc đã trở lại trên tay cô.
Cô và hai con chó lai sói Tiệp Khắc xa lạ ấy nhìn nhau, nhưng dường như chúng không có dự định nào khác, chỉ vẫy đuôi với cô sau đó xoay người lại rời đi, một lần nữa biến mất trong màn mưa và màn sương mù vô tận.
Xúc cảm trong lòng bàn tay nhắc nhở cô rằng toàn bộ những việc vừa xảy ra không phải ảo giác. Mộc Tử Quân vòng tay ôm lấy Steve, chạm vào bộ lông ướt đẫm của nó, lúc này cô mới ý thức được Steve đã ngậm vòng tay chạy đi là muốn đi nói với đồng tộc chảy cùng dòng máu của mình rằng: chủ nhân của chiếc vòng tay đã trở lại.
Mộc Tử Quân ngẩng đầu lên, phảng phất như nhìn thấy bóng dáng Kim Hồng Mai thoáng qua trong màn mưa rồi vụt mất. Cô từng cho rằng để nhìn rõ dáng vẻ của bà là một điều xa xỉ, nhưng giờ đây cô thậm chí còn có thể ngửi thấy hơi thở của bà trên vùng đất mà bà từng đặt chân đến.
Bà Kim, bà từng để lại truyền kỳ của mình ở đây phải không?
***
Mưa rả rích suốt đêm, ngày hôm sau thức dậy thế giới như đã được gột rửa khắp một lượt, ngay cả vị mằn mặn đặc trưng trong không khí của thị trấn ven biển cũng đã bị cuốn trôi.
Ryan đưa hai người đến gần bến tàu để ăn sáng, người dân ở đây thức dậy từ rất sớm, mới hơn 7 giờ các cửa hàng nhỏ lẻ gần bến tàu đã mở cửa toàn bộ, quán cà phê đã ngồi chật kín người. Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ gọi cà phê để tỉnh táo, còn thức ăn sáng thì gọi mỗi người một phần bánh mì tròn kẹp cá biển chiên.
Từ chỗ ngồi nhìn ra bờ biển xa xa và những vách đá cao chót vót. Mộc Tử Quân không ngờ nơi này còn có núi, cô híp mắt lại nhìn thấy một tòa kiến trúc tựa như ngôi đền nằm trên đỉnh vách đá lộ ra ngoài.
[Đó là gì vậy?] Cô hỏi Ryan.
Câu hỏi này dường như đã làm khó Ryan, anh ấy cũng không dùng thủ ngữ để trả lời, cuối cùng mở điện thoại ra tìm kiếm một vài hình ảnh. Mộc Tử Quân cầm điện thoại lên xem, vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện kết quả tìm kiếm mà Ryan đưa cho lại là ngôi đền thờ phụng nữ thần. Cô đưa điện thoại cho Tống Duy Bồ xem, anh phóng to tấm biển phía trên đầu thần linh, nhìn thấy bốn chữ “Biểu hải chiêu thần”
“Đền thờ Thánh mẫu Mazu?” Anh hỏi lại.
“Là Thánh mẫu Mazu sao? Mộc Tử Quân ngạc nhiên: “Anh biết à?”
“Trước kia phố người Hoa cũng có, ông chủ sòng bạc thường đi bái lạy.”
“Chứng tỏ rằng ở đây cũng có người tin sao?”
Mộc Tử Quân không hiểu biết nhiều về Thánh mẫu, trước đây từng nghe nói sơ sơ vài thông tin. Niềm tin tưởng và thờ phụng Thánh mẫu chỉ thường thấy ở vùng duyên hải phía Nam, trong truyền thuyết bà là thần bảo hộ trên biển, canh gác cho người dân và tàu buôn đi qua. Không ngờ cách cả Ấn Độ Dương mà còn có thể nhìn thấy được đền thờ của bà.
Cô quay sang Ryan, lặp lại câu hỏi vừa nãy. Ryan gật đầu trả lời cô: [Người mà cô sắp gặp, chính bà ấy đã tìm người xây dựng nên.]
Thảo nào.
Mộc Tử Quân gật đầu, cúi đầu dùng nĩa ăn nốt mấy miếng cá cuối cùng, sau đó quay sang Tống Duy Bồ.
“Chuẩn bị nói tiếng Mân Nam đi nhé, tới lúc anh hữu dụng rồi.”
Tống Duy Bồ đã quen, anh cúi đầu uống cạn cốc cà phê trong tay, ngẩng đầu trả lời một cách khách khí: “Vinh hạnh của tôi.”
Ryan ăn chậm hơn hai người họ, thỉnh thoảng còn có người dân thị trấn chào hỏi. Nhịp sống ở bến tàu hoàn toàn khác với ở thành phố, ánh nắng ban mai nhô lên từ mặt biển, những hàng quán sau cơn mưa lại trong sáng lấp lánh dưới ánh nắng. Lúc ăn sáng gần xong, đằng xa bỗng vang lên tiếng chó sủa, Mộc Tử Quân ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy mấy con chó lai sói Tiệp Khắc có lớn có nhỏ từ phía xa chạy tới, có một con nhỏ nhất chạy loạng choạng theo sau. Mấy con chó lớn lúc chạy về phía cô đã phanh gấp lại, vẻ mặt nghiêm túc như thể đã trao đổi với hai con chó dẫn đường tối hôm qua. Chỉ có con chó nhỏ là đứng không vững, nó lăn lộn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng lăn đến bên chân Mộc Tử Quân.
Cô ôm lấy bụng nó bế nó lên chân mình.
Chó lai sói Tiệp Khắc khi còn nhỏ kém oai vệ hơn rất nhiều so với khi lớn lên, con chó nhỏ này không có dáng vẻ của sói, chẳng khác mấy so với loài chó bản địa ở nông thôn. Nó lăn lộn làm nũng trên đầu gối cô, phát ra những tiếng sủa au áu.
“Coi chừng nó cắn em đấy.” Tống Duy Bồ cau mày lại.
“Không đâu, chó ở đây sẽ không cắn tôi đâu.” Mộc Tử Quân đã có lòng tin.
Vừa dứt lời, tiếng chó sủa lúc có lúc không chợt im bặt. Mộc Tử Quân ngẩng đầu lên nhìn thấy một bà cụ người Châu Á với mái tóc bạc trắng đang được con cháu đỡ đi chậm rãi về phía bọn họ.
Ryan quay lại, sau khi nhìn rõ người đến, anh ấy vội vàng đứng dậy ôm chầm lấy đối phương, còn hôn vào hai bên mặt của bà cụ. Bà cụ đó cũng ân cần ôm lấy Ryan, duỗi đôi tay đã sần sùi như vỏ cây vỗ nhẹ vào lưng Ryan.
Nhưng cả Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ đều ý thức được, ngay từ khoảnh khắc bà ấy xuất hiện trên bến tàu, ánh mắt bà ấy vẫn luôn dừng lại trên người Mộc Tử Quân chưa từng rời khỏi.
Thực vậy, sao khi chào hỏi với Ryan xong, bà ấy ra hiệu cho đứa cháu đỡ bà buông tay ra, còn bà thì chống gậy bước từng bước đến trước mặt Mộc Tử Quân.
Bà ấy đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, Mộc Tử Quân cảm nhận được ngón tay khô khốc của bà, làn da già nua chạm vào lớp da thịt trẻ tuổi tưởng chừng như chạm vào lớp giấy nhám.
Bà đưa tay ôm chầm lấy cô, bởi vì vóc người quá thấp, Mộc Tử Quân đành phải khom lưng xuống thật sâu. Cô nghe thấy bà nói gì đó bên tai mình sau đó mới buông tay, chống gậy lùi về sau hai bước.
“Bà ấy…” Mộc Tử Quân nhìn về phía Tống Duy Bồ: “Bà ấy đã nói gì với tôi thế?”
Tống Duy Bồ nhìn theo bóng lưng bà cụ chậm rãi rời đi, anh ra hiệu cho Mộc Tử Quân đi theo.
Đi qua biết bao con đường quanh co, câu chuyện xưa cũ về Kim Hồng Mai ở Tây Úc cuối cùng cũng đã được vén màn.
“Bà ấy nói…” Anh hơi khom người tới gần bên cạnh cô, cố gắng hết sức để bắt chước lại giọng điệu của bà cụ: “Đứa trẻ ngoan, có thể đi đến một nơi xa xôi thế này nhất định là Hải thần nương nương đã dẫn đường cho con.”