Tiếng trò chuyện của hành khách vọng vào tai, Mộc Tử Quân tỉnh lại trong cơn tròng trành sau những lần trượt trên ghế. Cô ngơ ngác nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới ý thức được, mình đã về đến Bắc Kinh.
Đã đến Bắc Kinh rồi sao.
Chỉ 20 tiếng đồng hồ sau khi cô nhận được cuộc gọi, cô đã mua vé chuyến bay gần nhất, hầu như vừa về đến nhà đã vội vàng ra sân bay. Khi Tống Duy Bồ đưa cô đến sân bay, anh bảo cô ngủ trên xe một lát, trong giấc mơ cứ lặp đi lặp lại những lời trong cuộc điện thoại kia.
“Hôm qua ông vẫn còn khỏe, đột nhiên trở bệnh nặng, đã cấp cứu trong ICU suốt cả ngày…”
“… Giữa chừng ông có tỉnh lại một lúc, còn bảo chúng ta đừng điều trị nữa, ông nói rằng mình đã gặp cố nhân trong mơ, nói mình đã sống đủ lâu rồi.”
“Tử Quân, ông nói muốn gặp con lần cuối…”
Cô rời đi vào nửa đêm một ngày cuối thu ở Nam bán cầu, đến nơi vào chạng vạng một ngày cuối xuân ở quê hương. Mộc Tử Quân xoa trán cố gắng thoát khỏi trạng thái mơ màng, sau đó lấy điện thoại ra, dùng tay phải chạm vào dái tai. Cô tháo bông tai, dùng phần kim của nó mở khe cắm thẻ ở cạnh bên điện thoại để đổi lại thẻ sim trong nước.
Có lẽ vì chuyến bay dài xuyên nửa bán cầu, những cảm xúc dâng trào dường như cũng bị bỏ lại trên độ cao ngàn mét. Cô chấp nhận những gì sắp xảy ra nhanh hơn mình tưởng, lặng lẽ nhìn biểu tượng tín hiệu ở góc phải trên màn hình điện thoại hiện lên, mình đã khôi phục kết nối với thế giới bên ngoài.
Sau khi mạng đã kết nối, màn hình nhanh chóng hiện lên vài tin nhắn.
River: [Đến nơi chưa?]
Kiri: [Đến rồi.]
Chỉ vài giây sau, bên kia đã trả lời: [Ừm, anh vẫn luôn ở đây.]
Cô lướt xuống, là tin nhắn của ba trong nhóm gia đình: [Ba đến sân bay rồi.]
Mẹ: [Ông nội vừa tỉnh lại một lúc, anh đón con gái rồi đưa con đến thẳng bệnh viện luôn nhé.]
Hành khách xung quanh đã đứng dậy, Mộc Tử Quân cũng đứng lên theo họ. Lấy ba lô xuống đeo lên lưng xong, cô lại trả lời vài câu trong nhóm rồi theo dòng người ra ngoài.
Sân bay trong nước quá lớn, sau khi xuống máy bay cô bước nhanh hơn, vượt qua nhiều người đi phía trước. Sau khi bận rộn hoàn tất các thủ tục xuất cảnh, cuối cùng cũng tìm được lối ra, cô vội chạy nhanh ra ngoài.
Hai ba con đã một năm không gặp, lúc này gặp nhau cũng không có gì để nói. Mộc Tử Quân vội vàng theo ba mình chạy ra bãi đỗ xe, tháo ba lô ra ôm phía trước ngực rồi ngồi vào ghế phụ.
Dù máy bay đã bay suốt 11 tiếng, nhưng thời gian trong nước chậm hơn Melbourne, Mộc Tử Quân bỗng có cảm giác như mình đã trộm lấy được hai giờ từ trong tay ông trời.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, cuối cùng rời khỏi cao tốc. Trong lúc đợi đèn đỏ, ánh mắt của ba cô chuyển sang nhìn thấy chuỗi vòng tay trên tay cô, trong giọng nói có vẻ bất ngờ: “Cái vòng này…”
“Còn thiếu một hạt.” Cô cúi đầu nói.
“Hửm?”
“Con đã tìm lại từng hạt một.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu rầu rĩ nói: “Chỉ còn thiếu hạt cuối cùng, nhưng không kịp nữa rồi.”
Không kịp rồi, may mà vừa nãy trong giấc mơ cô đã nghĩ ra cách để ứng phó. Đèn đỏ chuyển xanh, xe của họ lại lao nhanh qua vạch kẻ đường. Mộc Tử Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, tay phải che lên cổ tay trái, đầu ngón tay chạm vào từng chữ khắc trên đó, cảm nhận xúc giác lạnh lẽo truyền vào tay.
Giờ cao điểm buổi tối, đèn đuôi xe đỏ rực kéo dài mãi đến cuối con đường. Từ Nam bán cầu trở lại, mùa trái ngược, thời tiết cũng khác, cô cảm thấy nhiệt độ quá cao, thế là cởi áo khoác ra xắn tay áo sơ mi bên trong lên. Dưới tay áo trắng muốt là chuỗi hạt ngọc sáng bóng, lạnh lẽo nằm trên da thịt. Xe chậm rãi tiến về trước, cô quay đầu lại bất ngờ nhìn thấy một hàng chim bồ câu trắng đậu trên cây hoè bên đường. Ánh nhìn của cô dừng lại trên những con chim bồ câu, một con khẽ động đậy, sau đó dang cánh bay mang theo cả bầy cùng rời đi, tiếng cánh vỗ phành phạch như thổi bay cả cây hoa trắng.
Cuối cùng, xe cũng đến trước cửa bệnh viện.
Trên đường, ba cô nói ông nội đã chuyển ra khỏi phòng ICU, không phải vì ông đã qua cơn nguy hiểm, mà là ông bày tỏ mình không muốn chịu đau đớn thêm nữa, bác sĩ cũng đưa ra lời đề nghị tương tự. Sau khi chuyển phòng bệnh, lục tục có những người đến chia tay ông lần cuối, nhưng đều bị ông từ chối, hiện giờ người ông muốn gặp nhất có lẽ chỉ còn cô cháu gái mà một tay ông đã nuôi nấng đến lớn.
Dưới toà nhà bệnh viện, người đi lại tấp nập, khuôn mặt bệnh nhân và người nhà đều có vẻ u ám, thoạt nhìn sang chỉ thấy toà nhà xám xịt, ảm đạm. Trong không gian trắng xóa, Mộc Tử Quân sải bước chạy nhanh tới, cô dừng lại dưới lầu chống tay lên gối hít thở một lát, không quay đầu nhìn ba cô đang đuổi theo, cũng không đợi thang máy đang xếp một hàng người dài trước mặt, cứ thế một bước ba bậc đi lên thang bộ.
Uyển Thành Trúc nằm ở phòng bệnh tầng sáu.
Khi leo đến những bậc cuối cùng, Mộc Tử Quân thở hổn hển tựa vào lan can nghỉ mệt một chút, sau khi hít sâu một hơi, ổn định lại nhịp tim rồi mới đi về phía phòng bệnh.
Ngoài cửa phòng có vài gương mặt quen thuộc đang đứng đó, họ đều là thân thích người nhà họ Uyển bị ông nội từ chối gặp mặt. Cô đi xuyên qua những ánh nhìn chăm chú của những người kia, nhìn thấy cửa phòng bệnh đã được mẹ cô đẩy ra trước khi cô bước vào.
Cũng là một khuôn mặt ảm đạm vì lao lực suốt ngày đêm.
So với mẹ cô, ông cụ nằm trên giường bệnh trông còn bình yên hơn – có lẽ sắc mặt vẫn trông hốc hác vì bệnh tật, nhưng biểu cảm thư thái không thể che giấu, nhìn ông như vừa kết thúc một chuyến hành trình dài, đến nay cuối cùng cũng đã đến lúc lên con tàu trở về quê hương.
Mẹ đi ngược lại, nhẹ nhàng vỗ vai ông cụ trên giường: “Ba ơi, Tử Quân về rồi, không phải ba muốn gặp Tử Quân sao?”
Tử Quân về rồi?
Uyển Thành Trúc nhẹ nhàng mở mắt ra, rõ ràng không nói nên lời, nhưng Mộc Tử Quân nghe rất rõ tiếng của ông.
Tử Quân về rồi?
Đúng vậy, Tử Quân đã trở về.
Cô từng không có khái niệm về cái chết của con người, ngay cả bây giờ cũng vậy, dù bác sĩ đã đưa ra thông báo nguy kịch, nhưng cô không hề có cảm giác rằng ông cụ nằm trên giường bệnh sẽ rời bỏ cô. Ông chỉ nằm đó một lát, giống như rất nhiều buổi trưa ngủ quên ông sẽ thức dậy, sẽ lì xì cho cô vào mỗi năm mới, sẽ đưa cô đi hội chùa, sẽ chuẩn bị sẵn hoa quả và đồ ăn nhẹ khi cô đến nhà thăm ông.
Lý trí mách bảo cô rằng, không còn được như thế kia nữa, sẽ không còn nữa.
Cô đưa tay nắm lấy bàn tay gầy gò của ông, làn da của ông đã mất đi độ đàn hồi. Hóa ra cái chết của con người là từ ngoài vào trong, đầu tiên là da và tóc, sau đó là máu và nội tạng, cuối cùng là trái tim.
Cơ thể ông không thể cử động cũng không nói được thành lời, nhưng ngón tay vẫn có thể động đậy, tay ông vẫn còn cảm giác. Cô cảm nhận được ông đang cử động, vội vàng dùng tay kia cầm tay ông di chuyển xuống, đến khi ngón tay ông chạm vào hạt ngọc lạnh buốt trên cổ tay cô.
Cô thấy mắt ông mở to hơn một chút.
Ông cũng giống như cô, có thể cảm nhận những chữ khắc đó.
Cô dẫn ông lần lượt cảm nhận từng chữ, từ hoa hồng đỏ, đến “Kết phát vi phu thê” rồi đến “Ân ái lưỡng bất” và chiếc lá trúc khảm viền vàng kia. Đầu ngón tay lướt qua, hạt ngọc mang theo chút ấm áp cuối cùng còn sót lại từ cơ thể ông.
Ông nội mấp máy môi.
Ba mẹ đều đứng sau nhìn, Mộc Tử Quân nhắm mắt, kề môi sát tai ông. Ánh mắt ông theo hướng chuyển động của cô, đầu hơi nghiêng qua.
“Con đã tìm thấy bà Kim, bà vẫn còn giữ lại một nửa chuỗi hạt đó.” Cô nói khẽ bên tai ông, kể cho ông nghe lời nói dối mà cô bịa ra khi còn trong giấc ngủ: “Tiếc là bà ấy ra đi trước một bước, mang theo một hạt ngọc rời trần thế, chỉ để lại năm hạt cho người cháu mà bà đã nuôi dưỡng.”
“Ông ơi… bà ấy ở bên kia, đang chờ ông đấy.”
Lời vừa dứt, một giọt nước mắt đột nhiên trào ra từ đôi mắt mờ đục của ông, lăn dài theo khóe mắt. Vào khoảnh khắc khi nước mắt thấm vào tấm vải lụa, máy đo nhịp tim cũng phát ra âm thanh báo động.
Mộc Tử Quân đã từng chứng kiến cảnh những người lớn tuổi trong gia đình qua đời, người thân luôn hét lên tên người quá cố vào giây phút linh hồn lìa khỏi cơ thể, như một màn trình diễn trong khoảnh khắc lâm chung. Ông nội có lẽ rất chán ghét kiểu cách này, từ lâu ông đã nói rằng khi ông qua đời, chỉ cho phép ba người trong nhà Mộc Tử Quân vào phòng bệnh.
Cả đời ông đã nhẫn nhịn đủ mọi quy tắc của thế tục, những năm tháng phiêu bạt sau này và sự cứng đầu khi về già đều là sự trả thù cho nửa đời trước. Chấp niệm tìm kiếm Kim Hồng Mai sâu bao nhiêu thì càng không muốn làm hậu duệ của nhà họ Uyển bấy nhiêu. Nhưng nếu như không phải nhà họ Uyển, có lẽ đêm đó ông cũng đã không cùng bà Kim rơi xuống sông.
Không ai sai, không có ai sai cả. Số phận con người như dòng suối ngoằn ngoèo, sẽ gặp ai, sẽ chảy về đâu đều đã được định sẵn từ lúc băng tuyết trên núi cao tan chảy, chảy cho đến cuối cùng, trăm sông đều đổ về biển lớn, nơi biển cả hội ngộ cố nhân.
Mộc Tử Quân vừa đau buồn vừa cảm thấy may mắn.
Ông nội cô, Uyển Thành Trúc, cuối cùng cũng có thể gặp lại người thương mà ông từng bỏ lỡ.
***
Lo liệu tang lễ cũng giống như một cuộc chia tay dài với người quá cố.
Khi hỏa táng thi thể, người phụ trách đã đặc biệt hỏi người nhà có muốn lấy lại trang sức hay không, sau khi nhận được câu trả lời là không, họ đã đẩy thi thể Uyển Thành Trúc cùng với chuỗi vòng tay vào lò hỏa thiêu. Tro cốt và tàn dư của quần áo trang sức được đặt vào trong hũ tro cốt, một cuộc đời với bao thăng trầm, đến cuối cùng cũng chỉ để lại được từng đó trên thế gian.
Ông không có con ruột, ba của Mộc Tử Quân là đời sau duy nhất của ông. Những người thân khác của nhà họ Uyển không giúp đỡ nhiều, từng việc từng chi tiết trong tang lễ đều do ba mẹ cô tự tay sắp xếp. Sau nghi thức tiễn biệt, hũ tro cốt không được đưa về nghĩa trang an táng như thường lệ, đến lúc này Mộc Tử Quân mới biết rằng, ông nội đã để lời trăng trối trước khi qua đời rằng ông muốn được an táng trên biển.
Ba mẹ đều say tàu năng, nhiệm vụ này rơi vào tay Mộc Tử Quân cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Uyển Thành Trúc giống Kim Tương Tuyệt ở điểm này, sinh thời cả hai đều đã sắp xếp rõ ràng mọi việc cho hậu sự của mình, quy mô tang lễ thế nào, cách thức tổ chức ra sao, thậm chí cả thuyền trưởng phụ trách an táng trên biển cũng là một người bạn thủy thủ của ông thời trẻ. Các mục sắp xếp đều được viết rõ ràng trong di chúc, ngay cả khi các thành viên khác trong gia đình ra sức phản đối kiểu tang lễ trái lẽ này, gia đình Mộc Tử Quân chỉ có thể tuân theo lời giao phó của ông nội trên di chúc.
Chiếc tàu thủy táng neo đậu tại một cảng khẩu nằm giữa Thượng Hải và Gia Hưng, sau lễ tiễn biệt, ba cô nói rằng ngày mai sẽ lái xe đưa cả nhà đi. Những ngày này bận rộn tang lễ đã rất vất vả, đến cảng khẩu đó lại phải lái xe lộ trình hơn nghìn cây số, mẹ đã đốc thúc hai ba con cô đi nghỉ ngơi sớm.
Những ngày này bận rộn không kể ngày đêm, nỗi buồn về cái chết của ông nội dường như cũng nhạt nhòa, nhưng khi rảnh rỗi cô lại chìm vào ký ức của ngày chia tay ấy. Cô nghĩ nếu mình về sớm hơn một chút, có lẽ đã kịp nói với ông nhiều hơn. Một lúc sau, cô lại nghĩ lời nói dối mình bịa ra có lỗ hổng, lo rằng giọt nước mắt của ông có thể là vì đã nhìn thấu lời bịa đặt của cô. Những đau khổ này cứ tra tấn dằn vặt khiến cô trằn trọc trên giường, rõ ràng mấy ngày nay không ngủ được, giờ khắc này đây lại càng khó ngủ hơn, đầu đau nhói như muốn nổ tung.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Trong bóng tối màn hình chợt sáng lên, dưới cùng hiện lên một thông báo tin nhắn mới. Mộc Tử Quân mò mẫm trong cơn đau đầu, mở khóa điện thoại rồi mở khung trò chuyện ra, cô bất ngờ thấy tin nhắn của Tống Duy Bồ
Mấy ngày trước anh có gửi vài tin nhắn hỏi thăm, cô quá bận nên chỉ trả lời qua loa, có vài tin nhắn thậm chí còn không trả lời. Hôm qua anh không liên lạc, cô còn nghĩ rằng sẽ dành chút thời gian rảnh để nói với anh vài câu, nhưng khi nằm xuống lại quên mất.
River: [Em ổn không?]
Mộc Tử Quân nghiêng người đáp lại: [Em đau đầu quá.]
Phía bên kia không hồi đáp, đợi một lúc anh trực tiếp gọi video tới. Trời vẫn chưa tối, nhưng trong phòng cô đã kéo rèm lại chỉ còn ánh sáng lờ mờ. Mộc Tử Quân chấp nhận cuộc gọi video, ngạc nhiên thấy bên anh rất sáng, anh đang ngồi trên ghế sau của một chiếc xe. Cảnh vật phía sau anh lướt nhanh qua như những vệt sáng, Mộc Tử Quân chăm chú nhìn kỹ, đột nhiên nhận ra tình hình.
“Anh…” Cô ngồi thẳng dậy, ngạc nhiên không nói nên lời vì nhận ra những bảng hiệu và tòa nhà quen thuộc phía sau anh. Anh cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Anh thế mà đã đến Bắc Kinh rồi…
Mộc Tử Quân lắp bắp một hồi cuối cùng mới nhớ ra, tháng trước cô và Tống Duy Bồ đã làm visa du lịch cho anh. Ban đầu vốn định khi cô được nghỉ đông sẽ dẫn anh đến Thượng Hải chơi, không ngờ anh đã tự bay đến.
Thậm chí con đường anh đang đi qua chỉ cần rẽ ngoặt là đã đến nhà cô.
“Em có đưa địa chỉ cho anh sao?” Mộc Tử Quân ngạc nhiên nhưng vẫn hạ giọng.
“Có chứ.” Anh nói: “Lần đầu em đến tiệm sách của anh để mua sách Kim Dung cho ba em, địa chỉ em để lại là nhà em.”
Lại là như vậy…
Mỗi sự kiện giữa cô và Tống Duy Bồ đều như viên đạn đã lên nòng, chờ đến một khoảnh khắc nào đó sau này sẽ bất thình lình được bắn ra. Chiếc taxi rẽ phải, thân hình Tống Duy Bồ hơi nghiêng theo. Mộc Tử Quân bò dậy khỏi giường, hốc mắt cô đột nhiên nóng lên, cô đưa tay lấy quần áo từ trong tủ ra rồi nói với anh: “Em xuống gặp anh ngay.”
Anh đã cùng cô đi nhiều nơi, hiện giờ chuyến đi cuối cùng của hành trình này anh cũng không để cô đơn độc. Phòng ngủ chính rất yên tĩnh, ba mẹ đã mệt mỏi hai ngày nay nên ngủ rất sâu. Quần áo nhăn nhúm trông rất khó coi, Mộc Tử Quân vội xuống lầu không để ý, chỉ buộc mái tóc dài lên cao, dùng khuỷu tay lau nước mắt, vội vã chạy xuống lầu.
Khi cô tới cổng khu nhà, chiếc taxi vừa rẽ qua góc đường rồi dừng lại trước mặt cô. Tống Duy Bồ lần đầu đến đây, có chút lúng túng khi rời khỏi địa bàn quen thuộc, anh lắng nghe chăm chú tài xế báo giá rồi lấy trong ví ra vài tờ nhân dân tệ mới toanh.
Ngày nay đã không còn nhiều người dùng tiền mặt nữa.
Mộc Tử Quân ở bên cạnh khom người nhìn anh, tài xế nhận tiền rồi quay sang hỏi: “Chỗ chú không có tiền lẻ, cháu đưa thêm 18, chú trả lại cho tròn số.”
Tống Duy Bồ: “Ơ…”
Cũng không biết là không có tiền lẻ hay là nghe không hiểu ý của tài xế nữa.
Những ngày ông nội mất, tâm trạng Mộc Tử Quân nặng trĩu như tảng đá đè trên ngực, giờ phút này nhờ những phản ứng ngây ngô của Tống Duy Bồ mà nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô thở dài một hơi, gõ vào cửa kính ra hiệu tài xế hạ cửa sổ.
“Chú ơi, chú đưa tiền lại cho anh ấy, để cháu trả.”
Melbourne là sân nhà của anh, còn ở đây là sân nhà của cô. Chiếc taxi lao vút đi, Mộc Tử Quân quay người lại đối diện với Tống Duy Bồ, người vừa kết thúc chuyến bay dài hơn chục tiếng. Nhìn vào ánh mắt bối rối của anh, cô thấy vẻ ngỡ ngàng giống hệt khi cô mới đến Melbourne.
“Sao anh lại tự mình đến đây?”
“Em không trả lời tin nhắn của anh.” Tống Duy Bồ dời tầm mắt nhìn về phía cô: “Anh hơi lo lắng cho em.”
Anh đưa tay chạm vào tóc cô xoa nhẹ, ngón tay lại trượt xuống thái dương. Những ngày này nhiệt độ tăng cao khí hậu nóng bức, bàn tay mát lạnh xoa nhẹ bên thái dương lại khiến cô nhớ về những chiều tối mát mẻ bên anh.
“Có phải anh có kết giới trên người không?” Mộc Tử Quân không nhịn được hỏi.
“Gì cơ?” Lại thêm một từ vựng ngoài tầm hiểu biết của Tống Duy Bồ.
“Ý em là khi anh đến bên em…” Mộc Tử Quân nhìn anh, dây thần kinh căng thẳng mấy ngày nay đã thả lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Em cảm thấy mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.”
Tống Duy Bồ gật đầu: “Vậy thì tốt, anh còn lo rằng sự xuất hiện của anh sẽ làm phiền em.”
Cô lắc đầu nguầy nguậy: “Không phiền đâu, anh chưa từng chê em phiền mà, em còn là một rắc rối lớn như vậy.”
Anh vẫn đang mang hành lý chưa kịp đặt xuống, nói với cô rằng anh có thể tìm một khách sạn để ở. Mộc Tử Quân dĩ nhiên muốn đưa anh về nhà, nhưng vì chưa liên lạc trước, ba mẹ cô nhất định sẽ thấy bất ngờ.
May mắn là lần trước mẹ cô đến Melbourne đã gặp Tống Duy Bồ, điều này giúp cô dễ giải thích hơn nhiều. Mộc Tử Quân gửi một biểu tượng cảm xúc thử vào nhóm gia đình nhưng vẫn không ai trả lời. Cô đoán lần này ba mẹ mệt mỏi quá độ chắc phải ngủ đến đêm, thế là cô theo sau Tống Duy Bồ đưa anh đến khách sạn gần nhà.
Cô đã quen đi bên cạnh Tống Duy Bồ ở nhiều nơi khác nhau, nhưng lần này lại có trải nghiệm rất đặc biệt. Anh bắt đầu đi sau lưng cô, đợi cô xác định phương hướng đường đi, thậm chí còn để mặc cô lo liệu việc giao tiếp với quầy lễ tân. Sau khi lấy được thẻ phòng, Mộc Tử Quân cùng anh bước vào phòng.
Vào khoảnh khắc mở cửa ra, điều hòa cũng bắt đầu phát ra tiếng ồn nhẹ, trong căn phòng tràn ngập mùi hương cam quýt quen thuộc. Tống Duy Bồ đặt ba lô lên ghế, quay lại nhìn cô, sau chuyến bay dài mười mấy tiếng, rõ ràng anh cũng chưa nghỉ ngơi tử tế, vừa vào khách sạn đã có vẻ mệt mỏi thấy rõ.
Cô đưa tay xoa nhẹ lông mày anh, anh nhắm mắt để mặc cô chăm sóc mình. Con người theo thói quen lại dựa vào nhau, trước khi nằm xuống anh thay một chiếc áo phông sạch sẽ, mùi nước giặt ở nhà vẫn còn thoang thoảng. Cô xoay người trong vòng tay anh, cuối cùng tìm được một tư thế thoải mái, trán tựa vào hõm vai anh.
“Còn đau đầu không?”
Mộc Tử Quân mệt mỏi nhắm mắt: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Anh cũng từng lo hậu sự, biết việc này mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần như thế nào. Mộc Tử Quân nằm trong vòng tay anh hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra việc chính.
“Em phải về nói với ba mẹ về việc anh đến đây.” Cô vẫn nhắm mắt, giọng điệu mang theo vẻ mệt mỏi: “Ngày mai nhà em phải đi Thượng Hải, ông nội muốn được hải táng.”
“Là an táng trên biển sao?”
“Ừm, đó là di nguyện của ông.”
Truyền thống thường là nhập thổ vi an, yêu cầu được an táng trên biển của Uyển Thành Trúc quả là một chuyện chấn động. Di chúc không nói rõ lý do ông làm vậy, ngược lại Tống Duy Bồ nghĩ một lúc rồi hỏi cô: “Có phải ông sợ em sẽ nhớ ông không?”
Sợ Mộc Tử Quân nhớ ông, rồi lại không nỡ để cô phải bôn ba trên đất khách. An táng trên biển thì bất kể cô ở đâu, chỉ cần lúc muốn gặp ông đều có thể ra biển nói chuyện với ông.
Nhờ Tống Duy Bồ đến đây, nỗi bi thương vừa mới dằn xuống lại bị một câu nói này khơi dậy nỗi đau trong lòng, cô cúi đầu nước mắt ướt đẫm vai anh. Mộc Tử Quân dùng áo anh lau khô nước mắt, đáp lại một cách buồn bã: “Có lẽ cũng vì bà ngoại anh, nếu không thì cũng không nhất thiết phải đến Thượng Hải. Khi còn sống ông không tìm được bà, sau khi chết đi muốn tro xương mình theo thủy triều qua lại, dù bà ở đâu, họ cũng có thể gặp nhau.”
Nói rồi lại thấy không bằng không nói, Mộc Tử Quân buồn cho người khác hơn là cho chính mình. Tuy nhiên, dù trong lòng Uyển Thành Trúc nghĩ thế nào, đối với cuộc đời ông, tro cốt về nơi biển cả dường như sẽ là điểm cuối cuộc đời hơn là nằm lại trong đất.
“Vậy anh có muốn đi Thượng Hải với nhà em không?”
“Nếu ba mẹ em không phiền thì anh sẽ đi.”
“Chắc không đâu… Cả hai người đều say sóng, lo rằng em một mình ra biển sẽ không xử lý được. Nếu có anh đi cùng, họ sẽ yên tâm hơn nhiều.”
“Được, anh sẽ đi cùng em.”
…
Trong tình huống này mà dẫn Tống Duy Bồ gặp ba mẹ, quả thật là việc hoàn toàn ngoài kế hoạch của Mộc Tử Quân. Khi cô về nhà, ba mẹ vẫn còn tưởng cô đang nghỉ ngơi trong phòng, nhìn thấy cô từ bên ngoài trở về thì ngạc nhiên vô cùng.
Khi cô nói rằng Tống Duy Bồ đã đến đây, mẹ cô – người đã gặp anh ở Melbourne còn thốt lên một tiếng “ồ”, ngạc nhiên còn hơn cả cô lúc biết tin.
May thay, Tống Duy Bồ có năng khiếu dỗ dành các bà cô bà dì nên đã để lại ấn tượng sâu đậm với mẹ cô, bà nhanh chóng kể tốt về anh với ba cô. Dù ban đầu ông có chút khó chịu, nhưng khi nghe nói anh sẽ cùng Mộc Tử Quân lên thuyền, ông cũng chấp nhận.
Bữa tối kết thúc, cả gia đình quyết định khởi hành đi Thượng Hải vào lúc 7 giờ sáng mai, dự kiến trước 7:30 sẽ đến khách sạn đón Tống Duy Bồ lên xe.
Thật sự rất… đột ngột và lạ lùng, nhưng lại hợp lý.
Điều tuyệt nhất là cô lại được ngủ trong cùng một thành phố với Tống Duy Bồ.
Ngày hôm sau.
Hôm qua đi bộ đến khách sạn mất hơn mười phút, nhưng lái xe qua chỉ trong chớp mắt. Mộc Tử Quân đã gửi tin nhắn cho Tống Duy Bồ trước, khi xe chưa kịp đến gần, cô đã thấy anh đeo ba lô đứng bên đường, ánh mắt nhìn quanh phố phường với vẻ bối rối, khí chất hoàn toàn không ăn nhập với con đường nhộn nhịp ngoài kia.
Quả nhiên, cô vẫn nên nhanh chóng đưa anh về bên cạnh mình.
Cảm giác như khi anh rời Melbourne, anh trở nên dễ bị lừa gạt hơn.
Mộc Tử Quân hạ cửa sổ gọi Tống Duy Bồ một tiếng, anh nhìn theo tiếng gọi, vào khoảnh khắc thấy Mộc Tử Quân thì thở phào nhẹ nhõm rõ rệt.
Anh vội vàng bước đến cửa xe, cửa sổ ghế phụ hạ xuống, Ninh Uyển đã nửa năm không gặp cũng vẫy tay chào anh. Mộc Tử Quân nhích vào nhường chỗ ngồi phía sau cho anh, anh ngoan ngoãn ôm ba lô ngồi vào, chào các bậc trưởng bối phía trước: “Chào chú, chào dì.”
Ba Mộc quay lại gật đầu với anh, không nói gì thêm. Ninh Uyển nói mình đi mua vài chai nước rồi xuống xe, để lại Tống Duy Bồ và hai ba con Mộc Tử Quân trong xe, bầu không khí càng thêm ngượng ngùng.
Mộc Tử Quân cảm thấy hơi đau đầu: “Tống Duy Bồ, lần này thật sự có hơi gấp gáp, chúng ta—”
Bản thân cô cũng biết rằng Tống Duy Bồ từ xa đến, mà họ lại tiếp đãi thế này thật không chu đáo. Nhưng tình hình như vậy, cô cũng không thể kiểm soát được sự hỗn loạn hiện tại. Tống Duy Bồ lắc đầu với cô, đặt ba lô xuống chân, suy nghĩ một lát rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Chú, hay là để cháu lái xe nhé?”
Ba Mộc sững sờ quay lại nhìn anh.
“Mấy ngày nay chắc chú rất mệt.” Anh vịn vào lưng ghế phụ, hơi rướn người về phía trước: “Đường đi Thượng Hải cháu đã tra rồi, lộ trình rất dài, để cháu lái xe cho.”
Mộc Tử Quân vội vàng từ chối: “Trong nước là tay lái bên trái, anh không quen đâu.”
“Cũng như nhau thôi, anh từng lái xe bên trái khi ra nước ngoài thi đấu.” Anh gật đầu với cô rồi nhìn sang ghế trước, nói với giọng chắc nịch: “Chú, chú mệt quá sẽ nguy hiểm, để cháu lái nhé.”
Mộc Tử Quân nhìn theo ánh mắt của anh, không thể phủ nhận rằng mấy ngày nay ba cô lo liệu đủ các loại lễ nghi đã thật sự kiệt sức, quầng thâm dưới mắt hiện ra rõ rệt. Tuổi ông cũng không còn trẻ nữa.
Im lặng một lúc, ba Mộc mở lời: “Cậu lên ngồi ghế phụ đi, quan sát cách lái xe bên trái. Giao thông ở Bắc Kinh rất phức tạp, khi lên cao tốc thì để cậu lái.”
Được cho phép, Tống Duy Bồ ngay lập tức ôm ba lô xuống xe, quyết đoán không ngoái đầu lại. Hai người đàn ông ngồi vào ghế trước chưa lâu thì Ninh Uyển cũng mua nước trở về. Cả gia đình mỗi người một chai ngồi vào ghế, Tống Duy Bồ thắt dây an toàn, đôi mắt không rời khỏi vô lăng.
Xe tiếp tục chạy thêm nửa giờ, tình hình giao thông hơi tắc nghẽn. Mộc Tử Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng xe cộ đông đúc và những tòa nhà mới xây chẳng còn dấu vết của quá khứ, cô nhỏ giọng gọi Tống Duy Bồ.
Anh ở ghế trước quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
“Thật trùng hợp, anh có biết phía trước là nơi nào không?”
Tống Duy Bồ rõ ràng không biết.
“Là phố Nam Thiên Kiều, nơi bà ngoại anh và ông nội em gặp nhau, Thiên Kiều.”
Anh hiểu ra, vẻ mặt thoáng giật mình, sau đó quay lại chăm chú quan sát các tòa nhà và đường phố bên ngoài cửa sổ.
“Thiên Kiều có phải là một cây cầu không?” Anh nhìn ra con đường rộng lớn đã không còn dấu vết cũ: “Cây cầu đó còn không?”
“Đã không còn từ lâu.” Ba Mộc cũng lên tiếng, giọng điệu đầy khoan dung: “Bây giờ chỉ còn lại cái tên.”
Đều không còn nữa, chỉ còn lại cái tên.
Cũng giống như những người của thời đại đó, cũng lần lượt từng người một già đi và lìa đời. Đất đai và con người đều biến mất theo thời gian, đến cuối cùng, những gì mà người đời sau có thể nhắc đến… cũng chỉ còn là những cái tên đó.
Tro cốt được Mộc Tử Quân ôm trong lòng, từ Bắc Kinh đến Thượng Hải hơn một nghìn cây số, khi đến nơi đã là đêm khuya. Họ nghỉ lại gần cảng, Mộc Tử Quân không ngờ Thượng Hải còn có nơi như thế, trong gió mang theo mùi mặn của biển, ngửi vào như đang sống ở một hòn đảo nhiệt đới.
Tống Duy Bồ vẫn còn tràn đầy tinh lực, lái xe cả ngày mà không tỏ ra mệt mỏi, anh cùng cả nhà cô ngồi lại ăn tối rồi lại cùng Mộc Tử Quân dạo quanh bến tàu. Tiếc rằng khu vực ven biển này đều là cửa sông Trường Giang, màu nước biển không được tươi sáng, chỉ có thể thấy những con sóng đục ngầu dưới ánh đèn pha của bến tàu.
“Nghe nói biển ở Phúc Kiến rất đẹp.” Mộc Tử Quân nói: “Biển ở Thanh Đảo cũng không tệ.”
“Được.” Tống Duy Bồ dựa vào lan can, kéo kín cổ áo chống gió: “Lần sau anh đến, em lại dẫn anh đi xem nhé.”
“Muốn đến Thượng Hải lần nữa để thăm Bách Nhạc Môn không?”
“Còn ở đó không?” Tống Duy Bồ ngẩng đầu nhìn trời: “Hay cũng giống Thiên Kiều, chỉ còn lại cái tên?”
Mộc Tử Quân không nhịn được cười: “Còn chứ, Bách Nhạc Môn vẫn còn, nghe nói vẫn giống như xưa.”
“Được.” Tống Duy Bồ đáp: “Vậy lần sau chúng ta đi xem.”
Hai người im lặng một lúc, trong không khí chỉ còn tiếng gió. Mộc Tử Quân quay đầu nhìn Tống Duy Bồ, dưới ánh đèn màu cam sáng, anh kéo cổ áo gió màu đen che kín cằm, cúi đầu đá một viên sỏi trên bến tàu. Sau lưng anh, dòng nước sông cuốn cát trôi ra biển, bến tàu bị bao phủ trong màn đêm, giữa trời và biển dường như chỉ còn lại hai người họ, chỉ có hai người họ.
“Tống Duy Bồ.” Cô nhẹ nhàng gọi.
“Hửm?” Anh khẽ ngẩng đầu.
Cũng không có gì, chỉ muốn gọi anh như thế thôi. Nhưng anh không còn đá viên sỏi nữa mà chuyên chú chờ cô trả lời, Mộc Tử Quân chỉ có thể thu hồi suy nghĩ, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng mở miệng nói: “Cảm ơn anh đã đi cùng em.”
Một con chim biển bất ngờ đậu lên lan can sắt bên cạnh họ, Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ đồng thời quay đầu nhìn, sau đó lại nhìn nhau. Tiếng kêu của những con chim biển khác từ xa vọng lại, anh ngước đầu lên, nhét tay vào túi, nhìn lên bầu trời đen thẫm.
“Anh đã nói rồi, không cần cảm ơn anh.” Anh thở dài, nhắm mắt lại, dựa vào lan can nhẹ giọng nói: “Tất cả đều là anh tự nguyện.”
Vừa dứt lời, một bóng người tiến lại gần, anh nhìn thoáng qua rồi tự động kéo khóa áo khoác gió xuống. Mộc Tử Quân chui vào áo anh, anh kéo khóa lên, cảm nhận được thân nhiệt cô bị gió thổi lạnh.
“Gió ở đây sao còn mạnh hơn ở Melbourne thế không biết?” Cô nhỏ giọng phàn nàn.
“Không ở đâu có gió mạnh hơn Melbourne.” Tống Duy Bồ bảo vệ lập luận của mình.
Hai người cùng cười phá lên.
…
Ngày lên thuyền, sóng lớn.
Trong khoang thuyền bày đầy hoa tươi, ở cuối đặt một bàn thờ, trên đó có một tấm bia ghi tên người quá cố bằng bút lông. Mộc Tử Quân cùng ba mẹ lên thuyền chuẩn bị đầy đủ các khâu, nhưng chỉ đứng một lúc, hai người lớn tuổi đã chóng mặt. Thủy thủ đến hỗ trợ vội đến đỡ họ xuống thuyền. Trong khoang thuyền chỉ còn lại Mộc Tử Quân, nhưng không lâu sau, Tống Duy Bồ đã từ bên ngoài bước vào.
Mặt trời đã ló khỏi mặt biển, cũng đã đến giờ khởi hành. Thuyền trưởng ở phòng lái, người giúp đỡ Mộc Tử Quân là một thủy thủ trẻ tuổi, đeo găng tay trắng, chậm rãi giúp cô chuyển tro cốt vào bình phân hủy. Lúc này, Mộc Tử Quân mới biết rằng, thì ra sau khi hỏa táng, tro cốt không phải sẽ hoàn toàn hóa thành bột vụn mà vẫn còn những mảnh xương nhỏ kiên cường tồn tại, trong đó còn có một số mảnh tinh thể đen không rõ hình dạng. Cô đoán đó là di vật còn sót lại của chiếc vòng tay.
“Ông mang đi rồi sao?” Tống Duy Bồ đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.
“Ừm, mang đi rồi.” Mộc Tử Quân thở nhẹ nói: “Chỉ tiếc là thiếu một viên, nhưng cũng không còn cách nào.”
Sau khi chuyển tro cốt xong, thủy thủ lại dùng dây bông trắng buộc chặt bình tro cốt, kéo dài dây dùng để thả bình tro cốt vào nước biển. Mọi thứ chuẩn bị xong, tàu hải táng cũng đến nơi thả tro thường lệ.
Mộc Tử Quân ôm bình tro cốt đến bên mạn thuyền.
Mặc dù hôm nay gió lớn, nhưng ánh nắng rất sáng, ngoài xa có một đàn hải âu trắng bay lượn theo sau làn sóng dài. Mộc Tử Quân ngẩng đầu lên, cả thế giới có cảm giác trong suốt và tươi mới như vừa được gột rửa sạch sẽ. Tiếng sóng và động cơ tàu vang lên không ngừng, vào khoảnh khắc khi thủy thủ tuyên bố bắt đầu lễ hải táng, ba tiếng còi dài vang lên từ phía cuối boong tàu.
Mộc Tử Quân từ từ thả sợi dây trong tay để bình tro cốt theo mép thuyền rơi xuống biển. Giờ khắc tro cốt chạm vào mặt nước, gió thổi tung mái tóc dài của cô bay ra sau, làn váy dài kêu phần phật trong gió.
Trong ánh nắng ban mai, Tống Duy Bồ ngẩng đầu nhìn lên, trong cơn gió mạnh trên làn sóng biển, anh mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ với khuôn mặt giống Mộc Tử Quân đang sánh vai bên cạnh cô.
***
[Thái Bình Dương, năm 1957.]
Trên con tàu vượt đại dương, khung cảnh đẹp nhất thật sự ở trên boong tàu.
Rời Hồng Kông đã hơn một ngày, sóng to gió lớn, những hành khách không chịu nổi đều trở về khoang. Nhưng dù có chao đảo thế nào cũng là du thuyền, biên độ của nó hoàn toàn không thể nào sánh được với chiếc thuyền nhỏ mang số hiệu Hoa Hồng của cô ở Tây Úc.
Gió thổi làm điếu thuốc không cháy, Kim Tương Tuyệt không còn cách nào khác, khoanh tay chống vào mạn thuyền, nhìn đàn hải âu từ xa bay đến. Những con hải âu trắng bay theo sóng, lượn quanh những đợt sóng do tàu tạo ra, thỉnh thoảng lao mình xuống biển, đến khi ngoi lên trong miệng chúng đã ngậm một con cá bị sóng đánh ngất
Cô ngắm nhìn chúng rồi bật cười, nhưng càng cười lại càng trở nên rầu rĩ.
Cô rất hiếm khi suy sụp như thế, lúc chạy nạn đến phương Nam không thấy buồn, trôi dạt khắp nơi trong đoàn múa Châu Âu không thấy buồn, sống cô độc một mình ở phố người Hoa cũng không buồn.
Vậy lúc này, cô buồn vì điều gì?
À, Kim Tương Tuyệt nhận ra, cô buồn là vì những lời Tư Thất đã nói trước khi cô ra đi. Như một tờ giấy viết đầy những lời từ tận đáy lòng rơi vào trong nước, bạn vì muốn nhìn rõ những dòng chữ bên trên mà ép thẳng hong khô nó, cuối cùng có một ngày tờ giấy đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, cho đến lúc này bạn mới phát hiện ra, chữ bên trên đã không còn nữa, tất cả những gì bạn còn lại một tờ giấy trắng tinh khiết.
Ba tiếng còi từ đầu boong tàu vang lên, làm đàn chim biển đang bay theo sóng hoảng sợ bay xa. Thời tiết trên biển nhanh chóng biến đổi, trong gió bất ngờ có vài giọt mưa rơi vào trên mặt Kim Tương Tuyệt. Cô đứng thẳng người nhìn ra xa xăm, trong cơn gió lớn, trên ngọn sóng biển, lần đầu tiên cô thấy cây bút khổng lồ của số phận.
Kim Tương Tuyệt bỗng nhận ra rằng, hóa ra cuộc đời cô cũng như tờ giấy trắng, bị số phận tùy ý tô vẽ, chưa từng do cô tự quyết. Giờ đây cô đoạn tuyệt với quá khứ, xóa đi từng nét lừa gạt và trêu đùa mà số phận đã vẽ nên. Cây bút đó lại xuất hiện lần nữa hòng muốn viết lại nửa sau cuộc đời cô.
Trong cổ họng chợt dâng lên vị tanh ngọt của máu.
Gió mưa quá lớn, trên boong không còn ai khác. Kim Tương Tuyệt mỉm cười lạnh lùng nhìn trời, nhìn biển, nhìn gió mưa cuồn cuộn đổ xuống, tay trái đưa lên chạm vào hạt ngọc cuối cùng trên cổ tay.
Hạt ngọc cuối cùng của Uyển Thành Trúc để lại cho cô, bên trên có khắc chữ “Nghi”.
Cô gỡ hạt ngọc xuống, tay phải giữ lấy mạn thuyền, tay trái giơ lên ném mạnh viên ngọc chữ “Nghi” vào số phận!
Hạt ngọc xuyên qua màn mưa, rơi vào trong biển lớn, chẳng mấy chốc đã bị sóng lớn nuốt chửng. Cô ngẩng đầu nhìn trời, hét lớn không chút sợ hãi:
“Đến đây đi!”
“Tôi không sợ!”
Gió to sóng lớn, số phận bị cô thách thức lùi về sau, mang theo hết tất cả những yêu hận của nửa đời trước trở về biển cả.HOÀN CHÍNH VĂN