Trước đó, trong bữa tiệc gia đình nhà họ Yến không gặp được cô em gái này, cô còn thấy hơi lạ.
Hóa ra là đang du học ở Mỹ.
Thương Vũ rót cho em gái một tách trà, cô bé cũng không khách sáo, nhận lấy cười hì hì nói: "Cảm ơn chị dâu."
Tiếng gọi "chị dâu" này khiến lòng Thương Vũ ngọt ngào.
Cô hơi ngượng ngùng gật đầu.
Em gái của Yến Quy tên là Yến Tiểu Sơn.
Thương Vũ hơi sững người khi nghe thấy cái tên này.
Anh em sinh đôi nhà họ Yến, Yến Hồi và Yến Quy, được đặt tên như vậy để kỷ niệm năm sinh của chúng trùng với năm Hong Kong được trao trả về Trung Quốc. Việc này cũng dễ hiểu thôi.
Thương Vũ khi biết Yến Quy có em gái thì băn khoăn không biết cô bé sẽ tên gì, Yến Trung Hoa hay Yến Tổ chăng?
Trao trả về với Tổ quốc chứ.
Ai ngờ cô em gái lại tên là Yến Tiểu Sơn.
"Mẹ em rất thích thơ của Yến Kỷ Đạo, nên đặt tên em theo tên một bài thơ lúc mẹ mang thai em," Yến Tiểu Sơn giải thích.
"Ừm, tên em hay hơn của hai anh kia," Thương Vũ nhận xét một cách công bằng.
Yến Tiểu Sơn vui vẻ: "Chị dâu thật thú vị."
"Thú vị chỗ nào?" Thương Vũ tò mò hỏi.
Yến Tiểu Sơn lắc đầu: "Em cũng không biết nữa, chỉ là lần đầu gặp chị, em đã có cảm giác, anh hai em giữ mình ngần ấy năm cuối cùng cũng không uổng phí."
Vừa dứt lời, Yến Quy ném một quả táo về phía cô em gái: "Em nói năng kiểu gì đấy hả?"
Yến Tiểu Sơn bắt lấy quả táo, le lưỡi tinh nghịch.
Nhân lúc Yến Quy vào phòng dọn dẹp và thay quần áo, Yến Tiểu Sơn kéo Thương Vũ ngồi tán gẫu trên ghế sofa.
Yến Tiểu Sơn thực sự rất hoạt ngôn, khiến Thương Vũ nghiêm túc nghi ngờ nhóm tính cách MBTI của cô ấy chắc chắn là hướng ngoại.
Qua những câu chuyện phiếm của Yến Tiểu Sơn, Thương Vũ dần dần hình dung ra cuộc sống du học của Yến Quy ở Mỹ.
Dù nhà họ Yến giàu có, nhưng Yến Quy vẫn sống giản dị. Chi phí du học của ba anh em đều như nhau, chỉ đủ ăn uống và sinh hoạt, đôi khi muốn mua thứ gì đó còn phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Một chàng trai phương Đông điển trai như Yến Quy, ở Mỹ cũng rất được hoan nghênh.
Thời đại học, không ít cô gái Mỹ nhiệt tình, phóng khoáng mời anh đến đủ loại tiệc tùng, chủ động tỏ tình càng nhiều vô kể.
Nhưng Yến Quy hầu như không đáp lại.
Tâm trạng tốt thì lịch sự lắc đầu bỏ đi, tâm trạng không tốt thì coi như không thấy. Lâu dần cũng chẳng còn ai lại gần nữa, đều nói anh nhạt nhẽo.
Yến Tiểu Sơn nói xong, Thương Vũ thầm gật đầu trong lòng.
Đúng vậy, đúng vậy, anh ấy chính là như vậy.
Hồi cấp ba, anh ấy cũng đối xử với những cô gái đưa thư tình cho mình như vậy, ngay cả hoa khôi trường cũng không ngoại lệ, đúng là tảng băng di động, ai thích anh ấy đúng là xui xẻo.
Yến Tiểu Sơn tiếp tục tò mò: "Chị dâu, chị có thích hoa hướng dương không?"
Thương Vũ vừa định nói thích, liền nhanh chóng phản ứng lại, Yến Tiểu Sơn đang hỏi, hoa hướng dương mà anh trai cô trồng trong vườn nhà với vẻ mặt si tình, có phải là vì cô không.
Cô đương nhiên thích hoa hướng dương.
Hồi cấp ba, trong vườn hoa của trường có trồng hoa hướng dương, vàng rực cả một vùng đẹp biết bao. Giờ ra chơi, cô thường chạy đến xem, đôi khi còn ra ban công nhìn xuống.
Cô không cao, phải nhảy lên bám vào mép ban công mới nhìn thấy.
Cả vùng hoa hướng dương cũng ngẩng đầu lên, như thể cũng đang cố gắng nhìn lên xem ai đang nhìn mình vậy.
Tuy nhiên, Yến Tiểu Sơn hỏi như vậy, cô lại không muốn trả lời thẳng. Dù sao Yến Quy trồng hoa hướng dương, chắc chắn không phải vì cô.
Đúng lúc này, Yến Quy từ trong phòng đi ra, liếc nhìn Thương Vũ: "Ở Mỹ không có hạt hướng dương."
Yến Tiểu Sơn lập tức phản bác anh trai: "Không sao, trong siêu thị Trung Quốc có, lát nữa chúng ta đi dạo."
Thương Vũ không nhịn được bật cười.
Yến Tiểu Sơn thẳng thắn hỏi Yến Quy: "Anh hai, anh đến Mỹ, đã nói với chị Trình Trình chưa?"
Trình Trình là ai? Chuông báo động trong lòng Thương Vũ vang lên.
Yến Quy ném quần áo vừa thay ra vào máy giặt: "Không rảnh."
Trình Trình là ai?
Còn gọi là chị Trình Trình.
Đến Mỹ phải nói với cô ấy, chứng tỏ cô ấy hiện đang ở Mỹ.
Cô ấy... là hoa hướng dương sao?
Thương Vũ muốn hỏi Trình Trình là ai, nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách đó, không tiện mở lời, nhất thời im lặng.
Thương Vũ lấy cớ đi vệ sinh.
Sau khi cô vào nhà vệ sinh, Yến Quy liếc nhìn Yến Tiểu Sơn: "Đừng nhiều chuyện."
Yến Tiểu Sơn không chịu thua: "Em nhiều chuyện chỗ nào? Em đang giúp anh tấn công đấy chứ."
Yến Quy: "Anh cần em giúp à?"
Yến Tiểu Sơn: "Sao lại không cần, anh cái đồ khúc gỗ này..."
Cô nói được một nửa, liền nhìn về phía nhà vệ sinh.
Yến Tiểu Sơn: "Chị dâu là hoa hướng dương của anh sao, anh hai?"
Yến Quy cúi đầu đổ nước giặt, không nói gì.
Yến Tiểu Sơn: "Anh không nói gì thì em coi như anh thừa nhận nhé."
Năm đó chị Trình Trình theo đuổi anh hai nhiệt tình lắm, ngày nào cũng rủ anh đi ăn cơm, cuối tuần lôi đi dạo phố mua sắm, hễ có buổi tụ tập nào là kéo anh theo, ra ngoài còn thẳng thừng tuyên bố là bạn gái anh.
Lúc đó anh hai lạnh lùng, dù chị Trình Trình có mời mọc thế nào, không muốn đi là không đi.
Chỉ là nhà họ Trình và nhà họ Yến vốn có quan hệ thân thiết, nhà họ Trình cũng từng nhờ anh hai chăm sóc Trình Trình.
Thế là anh hai liền ném thẳng cách liên lạc của chị Trình Trình cho em, bảo em đi chăm sóc chị ấy.
Chủ yếu là không muốn dính líu gì.
Yến Tiểu Sơn cũng từng nói với chị Trình Trình, anh hai có mối tình đầu.
Chị Trình Trình chỉ cười nói: "Nhưng hiện tại anh ấy vẫn độc thân mà đúng không?"
Yến Tiểu Sơn cũng không phản bác được, đành mặc kệ chị Trình Trình tự lo liệu.
Chị Trình Trình cũng khá cao tay, mặc dù Yến Quy chưa từng chính thức thừa nhận thân phận bạn gái, nhưng bạn bè của anh đều quen biết chị, đôi khi tụ tập còn rủ chị đi cùng.
Bạn bè của Yến Quy, phần lớn cũng dần trở thành bạn của Trình Trình..
Bây giờ Yến Quy đã kết hôn, chị Trình Trình chắc đã biết rồi nhỉ.
Bữa tối hôm đó, Thương Vũ ăn uống mất tập trung.
Yến Quy gần như không nói gì, chủ yếu là Yến Tiểu Sơn trò chuyện với Thương Vũ.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng Yến Quy lại gắp thức ăn Thương Vũ không với tới được đặt vào trước mặt cô, khiến cô hơi ngại ngùng, muốn nhỏ giọng nói cảm ơn, nhưng lại cảm thấy trước mặt em gái không nên quá khách sáo.
Yến Tiểu Sơn cứ nhắc đến Trình Trình.
"Chị Trình Trình gần đây nói chị ấy sẽ về nước ăn Tết."
"Chị Trình Trình gần đây được nhận giải thưởng."
"Chị Trình Trình còn nói với em nếu chị đến Mỹ thì nói với chị ấy một tiếng, cùng nhau ăn cơm, em vẫn chưa nói."
Yến Quy đặt ly rượu xuống: "Yến Tiểu Sơn, em nói hơi nhiều rồi đấy."
Yến Tiểu Sơn không phục: "Em không thể nói với chị ấy, anh và chị dâu cùng đến Mỹ sao?"
Thương Vũ theo bản năng nhìn về phía Yến Quy, muốn xem phản ứng của anh.
Yến Quy thản nhiên nói: "Không cần thiết."
Có lẽ thật sự không cần thiết. Thương Vũ thầm nghĩ. Dù sao đó là chuyện của hai người họ.
Yến Tiểu Sơn liền vui vẻ, chuyển sang hỏi chuyện của Thương Vũ.
Khi biết Thương Vũ và Yến Quy là bạn học cấp ba, cô bé liền "Ồ--" một tiếng, liếc nhìn Yến Quy.
"Vậy hồi cấp ba anh hai em có lạnh lùng, kiêu ngạo lắm không?"
"Cũng, không hẳn? Tuy hơi lạnh lùng, nhưng anh ấy rất tốt, tốt bụng lại chính trực."
Thương Vũ rất công bằng bênh vực sếp của mình.
Yến Quy nghe thấy từ "tốt bụng lại chính trực", uống một ngụm rượu mà cảm thấy đủ loại tư vị.
...
Tuy nhiên, không phải cứ nghĩ trong lòng là không cần thiết thì sẽ thật sự không cần thiết.
Ăn tối xong, Yến Tiểu Sơn tự mình về trường.
Ban đầu Thương Vũ định tiễn, nhưng Yến Tiểu Sơn rất tinh ý, nói không muốn làm phiền "thế giới riêng" của anh trai và chị dâu.
Câu nói khiến Thương Vũ ngượng chín mặt.
Thế giới riêng gì chứ!
Nhưng Yến Tiểu Sơn đã chạy mất dạng, Thương Vũ chỉ đành đứng bên cạnh Yến Quy, tiến thoái lưỡng nan.
"Hay là, chúng ta cũng về thôi?" Thương Vũ lên tiếng đề nghị.
"Ừ." Yến Quy cũng không phản đối đề nghị này.
"Yến tổng, xe của anh đâu rồi?" Thương Vũ nhìn ra đường.
Vừa nãy rõ ràng họ lái xe đến, sao giờ xe lại biến mất rồi.
"Bảo tài xế lái về rồi."
"Chúng ta không lái xe về sao?" Thương Vũ ngạc nhiên.
"Đi bộ đi, tiêu cơm."
Thương Vũ "Ồ" một tiếng. Cũng được. Dù sao khách sạn cũng không xa lắm.
Vừa nãy cố ăn để giấu nỗi tò mò, giờ Thương Vũ lại thấy hơi no.
Cô lặng lẽ theo sau Yến Quy. Đi được một đoạn, anh dừng lại, quay đầu chờ.
Khi cô đến gần, anh mới thong thả bước tiếp, sánh bước cùng cô.
Màn đêm buông xuống, trên đường không có nhiều người qua lại, trời hơi se lạnh, Thương Vũ kéo chặt cổ áo khoác.
Yến Quy liếc nhìn cô, bàn tay vốn đút trong túi liền rút ra, nhưng vẫn không có động tác gì tiếp theo.
Thương Vũ xoa xoa tay, đi cạnh Yến Quy, luôn giữ khoảng cách chừng một nắm tay.
Rất gần, nhưng cũng rất xa.
Trên đường phố Mỹ luôn có những người vô gia cư lang thang.
Bên đường, một gã đàn ông phì phèo điếu thuốc, la hét, huýt sáo trêu ghẹo người qua lại.
Khi Thương Vũ đi ngang, hắn tiến lại gần, buông một tràng tiếng Anh.
Dù hiểu tiếng Anh, nhưng giọng địa phương nặng trịch của gã khiến Thương Vũ chẳng thể nào hiểu được hắn đang nói gì.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên định hỏi lại thì bị Yến Quy kéo lại.
Yến Quy liền đưa tay ôm lấy vai cô, hung hăng trừng mắt nhìn người vô gia cư đó.
Anh cao ráo, dáng người cao ngất, mặc áo khoác dài, khí chất ngời ngời.
Ánh mắt sắc lẹm đó, đến người vô gia cư cũng hiểu. Gã sờ mũi, lủi thủi bỏ đi.
"Anh ta nói gì vậy? Em chẳng hiểu gì cả. Tiếng Anh của em học cho chó gặm à?" Thương Vũ vội vàng quay sang hỏi Yến Quy.
Giọng Yến Quy lạnh lùng: "Không có gì, anh ta muốn làm quen với em."
Thực ra, đó là những lời trêu ghẹo tục tĩu. Yến Quy nghĩ tốt nhất là không nên để Thương Vũ biết.
"Ồ!" Thương Vũ chợt nhận ra mình đang được Yến Quy ôm trong lòng.
Cô vội vàng lùi ra một bước, Yến Quy cũng không giữ lại.
"Thương Vũ."
"Dạ, sao vậy Yến tổng?"
"Anh nghĩ em khoác tay anh sẽ tốt hơn."
Thương Vũ sững người, thấy Yến Quy đã nhẹ nhàng giơ một cánh tay lên.
"Ồ, ra ngoài phải giữ hình tượng vợ chồng ngọt ngào đúng không?" Thương Vũ rất hiểu chuyện giải thích thay anh.