Gió Và Trăng

Chương 2: Không nhìn thì quá uổng



Mặc kệ đám đông xôn xao, thầy đặt chồng tài liệu lên bàn, dùng thước gỗ gõ vài cái ý bảo lớp trật tự.

Đám học trò nằm ì ra kia cũng hiểu ý ngồi lại ngay ngắn, cam chịu số phận.

Vì đảm nhiệm bộ môn tiếng anh nên thầy giới thiệu về bản thân bằng tiếng anh nốt, giọng thầy rất dễ nghe, phát âm cũng rất chuẩn, Lệ Thanh nghe hiểu hết những gì thầy nói nhưng có vẻ cô bạn ngồi trước mặt thì không, mới đó mà đã thấy cô ấy gãi đầu khó xử, bạn nam bên cạnh phải ngồi dịch lại từng chút một cho cô ấy.

Thầy giáo bị cận thị, đeo kính viền đen, gọng tròn, năm nay thầy 30 tuổi, cao khoảng 1m8, dáng người hơi gầy, gương mặt chữ điền, đặc biệt rất đẹp trai, cả người lại toả ra sự ôn hoà, dịu dàng, đến giờ, thầy vẫn chưa có bạn gái, cũng chính vì thế mà nữ sinh theo đuổi thầy xếp cả hàng dài, năm nay được thầy chủ nhiệm khiến các bạn nữ trong lớp càng thích thú bội phần.

Lệ Thanh tuy không phải tuýp người mê trai nhưng cũng bị vẻ đẹp này của thầy làm bận tâm đôi chút, mới ngày đầu đi học đã được mát mắt, trong lòng cô tự nhủ: đã được ngắm miễn phí, không ngắm là mang tội.

Sau màn tự giới thiệu, thầy liền phát cho mỗi học sinh một tờ giấy đã in sẵn mấy dòng chữ.

Là bản sơ yếu lý lịch, các học sinh chỉ cần điền thông tin của bản thân vô là được.

"Còn bút không? Cho mượn." Nam sinh điển trai bên cạnh mở lời, chín phần cam chịu thể hiện rõ ràng trên gương mặt lạnh lùng đó.

Có ai đi mượn đồ mà như cậu không?

Không mang thì mượn là được có gì mà phải căng, cứ làm như ai ép cậu mượn không bằng, nhìn là muốn đấm cho một cái.

À không được, phải kìm nén một chút, mới đầu năm học mà, không được gây sự, muốn bút thì có bút, mình cho mượn là được chứ gì.

Hộp bút mới tinh chưa xài cây nào giờ phải để cậu ta khai trương, với cái bản tính cầu toàn của cung Xử Nữ khiến cô rất khó chịu, đúng là ông trời không cho ai tất cả, cho hắn vẻ ngoài lai láng để rồi lại lấy đi cái nết một cách ngọt lịm.

Lệ Thanh nhanh chóng hoàn thành tờ giấy khảo sát, chỉ mất 5 phút đã xong, cô tiện thể nhìn sang cậu bạn cùng bàn, không biết cậu ta đã ghi xong từ đời nào đang ngồi xoay bút nhìn ra ngoài cửa sổ, tờ giấy úp xuống, để lại mảng trắng bóc của mặt sau.

Cô muốn hỏi tên cậu nhưng nhớ lại cái gương mặt lạnh lùng, khó ưa ban nãy liền bỏ ngay ý nghĩ đó.

Thôi kệ, thế nào trong tiết học, thầy cô cũng sẽ gọi tên thôi.

Lệ Thanh cứ nghĩ vậy rồi cho qua.

Khi tất cả đều xong xuôi, thầy giáo nhờ một bạn ngồi bàn đầu giúp thu lại, tiếp tục chuyển đến "tiết mục" bầu ban cán sự lớp năm nay.

Cả lớp một phen nháo nhào, tranh giành chức vụ, vì có điểm phong trào và làm cán sự sẽ được thưởng học bổng hàng tháng.

"Em làm lớp trưởng cho thầy!!"

"Em!!!!"

"Mày tránh ra! Em mới là người phù hợp nhất thầy ơi..."



...

Không biết dùng từ gì để hình dung cái lớp này.

Thầy giám thị bên ngoài nghe thấy liền chạy vào quát cho một câu, cái chợ vỡ ban nãy mới chịu yên lặng.

Thầy Phát đã tìm hiểu qua các học sinh trong lớp, cũng đã có dự định sẵn trong đầu rồi nên không cần phải tranh giành đấu đá gì.

Lớp trưởng do Hoàn Mỹ đảm nhiệm, tiếp đến là lớp phó kỉ luật Kim Hải - chính là bạn nam da ngăm đen đầu giờ đã đứng lên chào hỏi, lớp phó văn thể mỹ Huyền Hân và cuối cùng là lớp phó lao động Kiến Minh.

"Trước mắt các bạn này sẽ làm ban cán sự, một tháng sau nếu không phù hợp sẽ thay đổi."

Nghe thầy đọc xong danh sách, ai không được chọn đều thoáng một tia thất vọng, nhưng không làm được gì, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của thầy.

Buổi họp mặt đến đây là hết, thầy Phát vẫy tay tạm biệt rồi cầm xấp giấy vừa nãy đi trước.

Thầy giáo vừa rời khỏi, chiếc ghế bên cạnh Lệ Thanh cũng nhanh chóng được bật ra đằng sau, tên cùng bàn quay lưng chạy đi, tiện tay cởi áo khoác đồng phục vắt lên vai trông rất thuần thục, có vẻ rất gấp rút.

Lệ Thanh theo đó nhìn sang, cậu ta còn chưa trả lại bút cho cô nữa, đó là một trong bộ năm cây bút mà cô rất thích, nó có màu xanh lá cây, trên thân bút vẽ hình các cành hoa tulip màu hồng nhạt rất đẹp, được chính tay một người họa sĩ là bạn của dì Vân vẽ tặng cho Lệ Thanh, tuy không phải đắt đỏ gì nhưng nó là do người khác tặng cô, cô không thể để mất được.

Lệ Thanh nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào cặp, định đuổi theo nhưng các bạn trong lớp thay phiên nhau đến làm quen nên cô phải nán lại đôi chút.

Mọi người rất nhiệt tình, bầu không khí họ tạo ra cực kì ấm cúng, cứ như một gia đình nhỏ vậy, vài bạn nam còn chạy đi mua đồ ăn đến vừa ăn vừa nói chuyện, kể cho cô nghe về những sự kiện hay những khoảnh khắc đáng nhớ của lớp a1 trong hai năm vừa qua.

Cô không nghĩ là mình sẽ được mọi người yêu mến nhường này, nhưng vì bản thân không thích động chạm với người lạ, cô vẫn cẩn thận né tránh một chút, không để các bạn chú ý đến.

"Cảm ơn các cậu, mình rất vui, hi vọng năm nay, mình sẽ đóng góp được nhiều điều cho lớp chúng ta."

"Trước mắt đổi cách xưng hô đi, cứ mày - tao là được, mày nói thế bọn tao cũng ngại theo đấy."

"Ồ, hiểu rồi, mình sẽ cố."

Vừa dứt lời, cô liền bị bạn học trừng mắt, liền mỉm cười, sửa lại: "Ừm, tao biết rồi."

Nhìn cô thục nữ như vậy lại xưng "tao" nghe có vẻ như trẻ con học đòi theo người lớn vậy, trông rất hài hước khiến cả đám bật cười.

Lúc này vẫn còn sớm nên mấy người bọn họ rủ nhau ghé quán trà sữa gần đó, họ có rủ cô cùng đi nhưng cô đã từ chối bởi vì mới chuyển đến nhà mới, còn rất nhiều thứ cần phải sắp xếp.

Cả nhóm tạm biệt nhau trước cổng trường rồi mỗi nhóm một ngã.

- ----

Lệ Thanh được sinh ra trong một gia đình có điều kiện ở Hoa Thành, bố mẹ cô đều là doanh nhân thành đạt.



Không may là khi cô lên 5, bố mẹ bị tai nạn qua đời, cô được họ hàng nhận về nuôi, chuyển đến Nam Thành sinh sống.

Chú Hoàng, dì Vân là người chăm nom cô, chú dì không có con cái, gia cảnh cũng khá giả nên rất yêu thương và cố gắng bù đắp cho cô.

Lệ Thanh sớm có hứng thú với máy tính, nhà lại có điều kiện nên cô có cơ hội phát triển tài năng của mình từ khi còn nhỏ, năm 7 tuổi đã kiếm được số tiền đầu tiên bằng công việc lập trình, chú dì cũng rất vui cho cô nhưng họ vẫn ưu tiên việc học hơn hết, chừng nào có thời gian rảnh rỗi mới cho phép cô đụng vào máy tính.

Tuy nhỏ nhưng cô rất hiểu chuyện, ở nhà luôn vâng lời, ngoan ngoãn.

Có một câu hỏi luôn thường trực trong tâm trí cô, chính là: ngày mai phải làm gì?

Cuộc sống của cô tuy không thiếu thốn nhưng cô mãi vẫn không bắt được nhịp sống của mọi người, cô không hiểu tại sao có người lại có nhiều việc phải làm đến thế, tại sao người ta cứ phải sống vội, tại sao cứ phải trở thành một người nổi bật giữa đám đông, điều đó có ích gì chứ?

Nổi bật... thật sự có tốt không?

Chính vì không có câu trả lời nên cô cứ lặng lẽ sống bình thường cho qua ngày, là một đóa hoa bình thường như bao đóa hoa giữa vườn hoa đầy sắc màu, không muốn phải thay đổi nhịp sống của mình, cứ như vậy không phải ổn hơn sao?

Nhưng không phải vì thế mà Lệ Thanh không thích những người nổi bật, hay những người đại loại thế, thậm chí cô còn ngưỡng mộ họ nữa cơ, cái cô không thích chính là cái suy nghĩ bình thường hóa mọi thứ của mình.

Đến năm lên lớp 12, cô quyết định chuyển đến Đại Hoa – ngôi trường mà bố mẹ cô từng học chung, sở dĩ đến bây giờ mới chuyển đi là do tuổi tác của cô năm nay mới đủ, cộng thêm việc cô còn lưu luyến nơi này nên mới chần chừ, mãi mới suy nghĩ xong.

Lệ Thanh bàn bạc qua với chú dì về việc mình muốn về thành phố Hoa Thành tự lập và tất nhiên họ đều đồng ý, họ tôn trọng quyết định của cô, cùng cô đi xem nhà, lựa chọn, cân nhắc kĩ lưỡng vị trí, an ninh, dặn dò cô đủ điều, tuy đồng ý nhưng thật sự họ cũng rất lo.

Ngoài học tập, lập trình ra, cô còn chơi game rất cừ, trong tất cả các game, cô thích nhất là U Linh, thuộc nhà phát hành TG, vừa mới ra mắt không lâu, một game thuộc thể loại chiến đấu, làm nhiệm vụ, qua đó, cô có quen được một người bạn và khi biết người bạn đó sống ở Hoa Thành, cô rất bất ngờ, rất mong ngóng được gặp người đó một lần, đó cũng là một lí do thôi thúc cô chuyển đến Hoa Thành.

- ----

Dưới cái tiết trời se lạnh cuối thu, Lệ Thanh trong tình trạng buồn ngủ, hai tay chống cằm, gắng gượng tỉnh táo để không gục ngã trước lời ru ngủ của cô giáo dạy văn cực kì tâm huyết với nghề, đang say sưa giảng bài trên bục giảng kia.

Mới ngày đầu đi học đã như thế này rồi, mấy ngày sau sẽ như thế nào đây, cô lại còn dở nhất môn ngữ văn, cứ đà này chắc cô không qua nổi mất.

Không giống như cô, tên ngồi cùng bàn đã lăn ra ngủ từ lúc nào không hay.

Đầu buổi đến giờ, trừ lần cô đòi lại bút thì cả hai chẳng nói năng thêm gì, cứ yên lặng như vậy.

Bút thì chưa lấy lại được vì cậu ta không mang theo, cô ghi hận trong lòng một chút, mức độ hảo cảm trừ xuống âm điểm, nghĩ mà bực hết cả mình, cô nhìn sang cậu một cái.

Từ góc độ này, nhan sắc đẹp đẽ ấy lại càng toả sáng bội phần.

Dưới ánh nắng nhàn nhạt từ khung cửa sổ, tiếng gió vi vu thổi ngoài tai, hơi thở của cậu đều đặn, nhè nhẹ như chiếc lá rơi cuối thu, mùi hương trên người cậu thanh mát, ánh nắng chan hoà trượt dài trên gò má cương nghị, làm nổi bật hàng mi dài, không cong nhưng lại rất dày, khiến bao cô gái ao ước, tất cả như tôn thêm cái dung nhan trời ban của hắn.

Giận thì có giận thật nhưng mà trai đẹp thế này không nhìn quá uổng phí.