Gió Và Trăng

Chương 37: Không muốn thừa nhận... Nhưng mà tôi rất rất thích cậu



Được thả ra, Lệ Thanh thở hồng hộc, hít lấy hít để làn khí trong lành.

Chính Phong chống hai tay lên bàn nhìn cô, nhẹ nhàng mút cánh môi mọng nước, gương mặt thỏa mãn không có chút gì mệt mỏi, vẫn tràn đầy năng lượng như thể chiến thêm mấy trăm hiệp nữa cũng không sao.

"Lưu manh."

"Không phải cậu cũng rất thích sao?" Chính Phong cọ mũi vào đầu mũi cô, chân cậu và cô đan xen vào nhau.

"..."

"Cậu gầy quá, đừng kén ăn nữa, ăn nhiều mới có sức khỏe…"

Chính Phong đỡ Lệ Thanh xuống, kéo cô đến trước phòng cô rồi nhẹ nhàng xoa đầu.

"Ngủ ngon." Đôi mắt hoa đào cong lên cực kì đẹp mắt.

Cô "ò" một tiếng rồi vào phòng tắm rửa, thay chiếc váy ngủ dài màu lam cực kì thoải mái rồi nằm lên giường nhưng dù có cố nhắm mắt vẫn không ngủ được, lăn qua lăn lại mới đó mà đã nửa tiếng, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là những suy nghĩ về chuyện lúc này, không tài nào nhắm mắt được.

Nghe tiếng động bên ngoài, cô nghĩ cậu cũng chưa ngủ, liền ôm gối mở cửa đi ra.

Chính Phong sau khi tắm đã mặc bộ đồ khác dễ chịu hơn, ngồi dựa lưng vào ghế sofa đọc tài liệu, thấy gương mặt ủ rũ của cô đang dần tiến lại gần, cậu đặt xấp giấy qua một bên, đỡ cô ngồi xuống.

"Sao thế?"

"Cậu làm tôi mất ngủ."

"Tại tôi à?" Chính Phong ôm cô vào lòng.

Lệ Thanh rất thích cảm giác này, cô co người lại nằm yên không nhúc nhích: "Cậu làm việc đi, tôi ở đây một lát rồi sẽ đi ngủ."

"Ừm, không được quậy đâu đấy."

Lệ Thanh từ từ tuột xuống, nằm lên đùi cậu, chầm chậm nhắm mắt rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Cậu xem xong tài liệu thì cũng đã hơn 2 giờ sáng, nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành của cô, cậu không nỡ gọi dậy, nhẹ nhàng bế cô vào phòng, vì phòng cô nhận diện khuôn mặt mới mở cửa nên cậu không vào được, đành bế cô qua phòng mình.

"Không phải tôi cố ý đâu, là ông trời sắp đặt."

Chính Phong đắp chăn cho cô rồi ôm cô ngủ một mạch đến sáng.

Lệ Thanh ngủ rất ngon, cảm thấy đã đủ giấc, cô bắt đầu ngọ nguậy, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh.

Cảnh vật sao lạ ghê!

Quay người sang bên cạnh liền thấy Chính Phong đang ngủ say, còn mình đang trong vòng tay của cậu, cô nhớ lại tối hôm qua cô ngủ quên ngoài sofa cơ mà, là cậu đưa cô vào đây?

Cô sợ hãi vén chăn lên xem xét, nhìn thấy mình vẫn còn mặc quần áo, liền thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên Chính Phong không phải là loại người đó.

Khi ngủ cô có thói quen hay lăn qua lăn lại, tư thế ngủ rất thoải mái, lúc thì quay bên này, lúc thì quay bên kia, lúc thì nằm hình chữ đại, cô dường như chiếm hết phần lớn giường, ép Chính Phong nằm sát ngoài rìa.

Cô khẽ di chuyển lại gần, khuôn mặt cực kì đẹp, làn da không tì vết, hơi thở đều đặn, vòng tay ấm áp, cô nhẹ nhàng hôn lên má cậu một cái.

"Tôi không thích nói mấy lời sến súa này đâu nhưng mà... tôi rất rất thích cậu, chúng ta mãi mãi như vậy, được không?" Bàn tay cô đặt trên gương mặt cậu.

Nghĩ rằng cậu đang ngủ sẽ không nghe thấy được, cô rút tay lại, ngồi dậy nhấc cánh tay đang ôm mình ra, được một nửa thì cô bị sức mạnh từ cánh tay kia kéo lại vị trí cũ, ôm chặt cô vào lòng.

"Ừ." Chính Phong lười biếng thở ra một từ, mắt vẫn nhắm chặt.

Ừ? Cậu ta nghe được? Không phải đang ngủ rất say sao? Hắn thức từ khi nào vậy?

Là khi cô hôn cậu sao? Cô hôn rất nhẹ mà, làm sao cảm nhận được, rõ ràng là cậu đã dậy từ trước rồi.

"Lúc nãy bị người ta hôn trộm, phu nhân làm chủ cho ta." Chính Phong hôn lên tóc cô.

"Ai biểu cậu đẹp trai quá làm gì, người ta… không kìm chế được là chuyện bình thường thôi." Cô đưa tay xoa xoa hai má cậu.

"Đẹp trai là lỗi của tôi à?"



Lệ Thanh gật đầu một cái.

"Còn muốn hôn không?" Cậu ghé sát mặt vào cô.

Cơ thể cậu gần như dính vào cô, tồn tại khe hở nhỏ mà một tờ giấy cũng chưa chắc lọt qua được, Lệ Thanh lấy một tay bịt miệng mình lại, tay kia đẩy cậu ra.

"Không được, vẫn chưa đánh răng."

"Vậy đánh răng rồi đến hôn tôi, tôi đợi cậu."

Chính Phong ngồi dậy, đi đến tủ quần áo, lấy áo thun với quần thể thao rồi đi vào nhà vệ sinh, cô cũng nhanh chóng trở về phòng.

Trời vẫn còn sớm, hai người chạy bộ dưới tiết trời mùa hạ nóng bức, trước đây Lệ Thanh còn lười chạy nhưng dần dần cô lại thích chạy bộ buổi sáng như vậy để tận hưởng bầu không khí trong lành, không gian yên tĩnh hiếm có nơi thành phố nhộn nhịp này.

Lệ Thanh vừa thở dốc, vừa đi bộ tàn tàn đến công viên gần đó, ngồi lên xích đu nghỉ ngơi mà uống một hớp nước.

Tuy thể lực đã cải thiện đáng kể nhưng cô vẫn đuối sức trước cậu, đối với Chính Phong, như vậy vẫn còn bình thường, vì chạy chung với cô nên cậu vẫn chưa dùng hết sức.

Nhìn cô gái thở hồng hộc bên cạnh, cậu quỳ một chân xuống lấy khăn lau mồ hôi giúp cô, ân cần chăm sóc.

Vẻ mặt bình thản của cậu làm Lệ Thanh thắc mắc hỏi: "Anh Chính, cậu không biết mệt à, lần nào chạy tôi cũng mệt chết đi được, còn cậu cứ như không có chuyện gì vậy."

Chính Phong ngưng động tác lại, ánh mắt nhìn cô đầy tình ý: "Tôi khỏe mạnh cậu nên vui mừng chứ."

Cũng đúng.

Cô chỉ muốn than thở vài câu chứ không có ý trách gì cậu.

Xung quanh cũng có vài người dậy sớm tập thể dục, cô còn thấy vài thanh niên không mặc áo, gắng sức hít đất đua với nhau ở gần đó.

"Nhìn cái gì? Tôi làm cho cậu xem." Chính Phong vịnh tay lên xích đu, chắn tầm nhìn của cô.

"Không xem."

Tuy cũng có chút gì đó thích thích nhưng cô vẫn cứng miệng, quay đầu nhìn sang hướng khác.

Tức thời, liền bị cậu bắt lấy cổ tay kéo cả người dậy.

Sau đó, cậu hướng người xuống, vào tư thế chuẩn bị hít đất, ánh mắt kiên định nhìn xuống hít một hơi thật sâu.

"Ngồi lên lưng tôi đi."

??? Đùa sao?

"Kh-Không cần thiết đâu... Tôi nhìn là được rồi." Lệ Thanh bất giác lùi về sau một bước.

Chính Phong hướng mắt về phía cửa hàng tiện lợi gần đó, tính cờ thấy một cô gái bước ra.

"Cậu không ngồi tôi kêu bạn kia ngồi đấy."

"Ngồi!"

Một giây sau, Lệ Thanh đã yên vị trên lưng cậu, chân xếp bằng ngay ngắn, hai tay giơ ra hai bên giữ thăng bằng.

"Thích số mấy?"

Không biết cậu hỏi làm gì nhưng cô vẫn trả lời trước đã.

"17."

Đây là ngày sinh của cả hai, cũng là con số cô thích nhất.

Chính Phong "ừ" một tiếng, liền bắt đầu động.

Cơ thể cường tráng gánh trên lưng cô bạn gái mà di chuyển lên xuống nhịp nhàng, mỗi động tác đều rất dứt khoát.



Được hơn mười cái, hơi thở của cậu đã có sự thay đổi, gấp gáp hơn vài phần, cơ bụng co thắt lại, bên trong nóng như có hàng ngàn tia lửa thiêu cháy hết chút ít mỡ bụng sót lại.

Một giọt mồ hôi xuất hiện bên thái dương cao ngạo, vừa vặn lọt vào tầm mắt Lệ Thanh.

Bỗng nhiên muốn chọc ghẹo cậu một chút.

"Không phải, tôi thích số 100."

"Cậu..."

Muốn thể hiện chút mà bị cô trêu ngươi thế này làm cậu có chút cay cú.

Chính Phong hiện tại thật sự chỉ có thể tối đa 70 cái, ban nãy cũng vừa mới chạy bộ xong, ráng thêm chắc cậu chết mất.

"Được rồi được rồi, đổi đi, tôi làm nốt cho." Lệ Thanh đánh vào vai cậu bảo cậu dừng lại.

Cậu cũng mệt chết rồi, không giữ mặt mũi nữa nằm bệt xuống đất, dừng lại ở 72 cái.

Cô giúp cậu lau mồ hôi, xoa xoa đầu rồi vào thế chuẩn bị.

"Anh trai có muốn thử cảm giác ngồi trên lưng không?" Lệ Thanh mỉm cười nhìn cậu, gương mặt pha chút gian xảo.

Chính Phong thở không ra hơi, lấy sức đâu hơn thua với cô, xua xua tay vài cái ý bảo cô muốn làm gì thì làm.

Lệ Thanh không để ý cậu nữa, tự mình hít đất bù lại con số mà cậu đang thiếu nợ.

Chỉ trong 2 phút ngắn ngủi, Lệ Thanh đã thực hiện xong, cô bật người dậy, khăn lau lúc nãy rơi xuống đất đã bẩn nên cô trực tiếp dùng áo.

Chiếc áo thun cotton thấm hút mồ hôi rất tốt, được Lệ Thanh tuỳ tiện kéo lên lau mồ hôi trên trán, để lộ ra cơ bụng số 11 đẹp mắt, hoà cùng nhịp thở hối hả của cô mà chuyển động.

Tất cả vừa vặn lọt vào tấm mắt của Chính Phong, yết hầu cậu khẽ lên xuống, ánh mắt chăm chăm vào cơ bụng tuyệt đẹp kia, bất giác tự kiểm tra bản thân.

Thật sự so với Lệ Thanh, cậu có phần thua thiệt.

Cũng có thể là do cơ bụng của con trai khó tập hơn con gái, thêm vào đó Lệ Thanh còn khá biếng ăn, eo vốn dĩ đã nhỏ, lại tập thể dục thường xuyên nên hình thành rãnh số 11 là chuyện khá dễ dàng.

Việc quan trọng hơn hết là phải chăm chỉ luyện tập, không để thua thiệt Lệ Thanh.

Chính Phong tự hứa với lòng.

Nghỉ ngơi hồi sức đã xong, nhìn sang cửa hàng tiện lợi, Lệ Thanh bỗng nảy ra một ý cắt ngang dòng suy nghĩ trong cậu.

"Đại thiếu gia muốn ăn mì ly không?"

Dạo này, Chính Phong rất giàu có, số tiền trong tài khoản của cậu nhìn mà muốn nổ con mắt.

Chuyện là cô cũng vô tình thấy được do nghịch máy tính của cậu, vì Lệ Thanh vẫn không tin tất cả pass của cậu đều để ngày sinh nhật cô nên cô thử qua hết, ai ngờ đúng thật.

Chính Phong nghe xong hơi nhíu mày, gõ vào trán cô một cái: "Không được gọi như vậy, nghe chưa?"

"Ò." Lệ Thanh xoa xoa trán.

Cậu kéo tay cô đến cửa hàng tiện lợi.

Hai người, hai ly mì, hai bên xích đu.

Lúc nãy cậu hơi mạnh tay, nên trán Lệ Thanh có chút ửng đỏ tuy đỏ nhưng không đau, cô cũng biết tại mình chọc cậu nên mới bị quả báo, với lại, thật ra… cô bị cũng quen rồi.

"Có muốn đi mua sắm không?" Chính Phong nuốt xuống, chầm chậm nói.

Nghe vậy, mặt cô xị xuống, bĩu môi, bắt đầu mè nheo: "Mua cái gì? Bây giờ tôi muốn về nhà tắm, cậu thích gì mua đại trên mạng đi."

Do ở trung tâm thành phố lớn nên mua trên mạng rất tiện lợi, giao hàng cũng rất nhanh, quần áo, thức ăn các thứ cũng rất đa dạng, đặt là có thể giao liền, vì vậy mà cô cũng lười đi mua trực tiếp.

Cậu bất lực nhìn cô bạn gái đang nũng nịu của mình.

"Được rồi, được rồi."