Ông nội Chính Phong là Hứa Chí Thành, nhưng cậu thích gọi là ông Hứa hơn vì cậu không thích gọi tên ông, nó trùng với tên bố cậu là Hứa Chính Thành, cũng không gọi là ông nội vì cậu không nhận người kia là bố nên không có bố thì làm sao có ông nội, chính vì thể chỉ gọi ông Hứa từ trước đến nay.
Cả nhà nghe xong thì bật cười, riêng nhất một người đang muốn chuyển hoá nỗi nhớ thành một cú đá lên người tên kia.
Dì Vân đứng dậy ra tiếp khách, mời cả nhà vào phòng ăn chuẩn bị ăn tối.
Lệ Thanh lẽo đẽo chạy theo xem có phụ giúp được gì không liền bị Chính Phong giữ lại ở của lớn.
Áo vest bên ngoài đã được cởi ra, cà vạt nới lỏng nửa vời, muốn để cô giúp đây mà.
Lệ Thanh chống hông, ánh mắt tràn đầy ý cười, quay người đứng đối diện với cậu, tay nhỏ di chuyển lên cà vạt vẫn chưa tháo xuống hết.
“Sẵn sàng chưa?” Khoé môi cô cong lên, lúm đồng tiền xuất hiện, chớp chớp mắt nhìn cậu.
Chính Phong ngây ngốc trơ mắt ra nhìn.
Không để cậu đợi lâu, cô thẳng tay đẩy lên cao, siết chặt cà vạt lại làm cậu xém chút nghẹt thở, tuy nhỏ con nhưng lực rất mạnh, ra tay cũng dứt khoát làm cậu không đỡ nổi, may mà cao hơn cô nên cô không siết cao thêm nữa được.
Thấy trừng phạt nhiêu đó cũng đủ rồi, Lệ Thanh buông ra, nhàn nhã quay lưng đi vào phòng ăn để lại anh người yêu suýt chút bị cô siết chết.
“Lệ Thanh, em chết chắc.”
Lại cái âm điệu này nữa, sóng lưng cô lạnh sắp đóng băng mất, Lệ Thanh quay lại định hoà hoãn với cậu.
“Em…”
Lời chưa kịp nói hết đã bị cậu chặn lại bằng nụ hôn môi.
Mới xa nhau có mấy ngày mà bao nhiêu nỗi nhớ, dằn vặt, cả chuyện cô gây ra ban nãy đều dồn hết vào lần hôn này.
Tay cậu vòng qua eo kéo cô lại gần, cánh tay ban nãy giữ cổ cô lại đẩy tới đôi chút.
Không khí ngọt ngào lan toả khắp căn phòng khách ấm cúng.
Phía sau Lệ Thanh là bốn người lớn đang khoanh tay, vừa nhìn vừa bàn tán với nhau.
“Đúng là tuổi trẻ.”
“Bỏ đi, chúng ta vào bàn ngồi đợi, không biết chúng sẽ dính lấy nhau tới bao giờ.”
Bữa cơm giáng sinh ấm áp giữa hai gia đình diễn ra trong sự hoà hợp, tươi vui và tràn đầy tiếng cười, nhất là ông Hứa, đã lâu lắm rồi mới có cảm giác quây quần như này.
Tối nay họ được nhà Lệ Thanh mời ở lại, trong lúc dì Nhiên và dì Vân lau dọn thì ông Hứa phụ chú Hoàng sắp xếp phòng ngủ cho khách, Chính Phong và Lệ Thanh có nhiệm vụ đi vứt rác và mua thêm vài vật dụng linh tinh cho mọi người.
Nhiệt độ ở Nam Thành thấp hơn nhiều so với Hoa Thành, dù quấn khăn kín cổ, áo bông dày cộm mà Lệ Thanh vẫn cảm thấy cái lạnh xuyên qua da, nơi ấm áp nhất chính là ở bàn tay đang được nắm chặt trong tay cậu.
Năm nay khu cô ở trang trí giáng sinh rất đẹp, cây thông ở công viên lúc nào cũng nổi bật nhất, sáng rực ánh đèn, Chính Phong đặt túi rác vào trong thùng rồi cùng cô đi đến cây thông lấp lánh.
Hiện tại cũng khá muộn và thời tiết trở lạnh nên không còn ai ở đây nữa, nếu họ đi sớm một chút thì có thể cảm nhận được không khí náo nhiệt hơn.
Dưới ánh đèn vàng từ ngôi sao trên đỉnh cây, Lệ Thanh chắp tay lại ước nguyện, bởi nơi cô sống có quan niệm rằng, vào mỗi mùa, đứng trước tán cây đặc trưng của mùa đó cầu nguyện một điều, nếu được cây đáp trả bằng một thứ gì đó thì điều ấy sẽ trở thành hiện thực.
Chẳng hạn như mùa thu, cầu nguyện dưới tán cây rẻ quạt, chúng ta nhận được lá cây rơi tự do sau khoảnh khắc đó, có nghĩa điều ước đã được chấp thuận.
Tuy khá mê tín nhưng đó là một thứ mà khoa học không thể giải thích được, ít nhiều người dân nơi đây vẫn có niềm tin vào nó, bởi thiên nhiên không bao giờ phụ lòng con người.
Chính vì thế mà nơi đây nhà nào nhà nấy đều trồng rất nhiều cây và cây nào cây nấy đều to lớn và tươi tốt.
Chính Phong biết được qua lời kể của dì Vân khi ăn cơm ban nãy, cậu cũng chắp tay theo cô cầu nguyện.
Hi vọng mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với những người yêu thương chúng tôi.
“Tuyết rơi rồi.”
Hoa tuyết nhỏ nhắn rơi trên bàn tay mảnh khảnh, một bầu trời đầy tuyết trắng, có phải đây là lời hồi đáp của cây thông không?
Cây thông không hoa, lá cũng không rụng, cách đáp lại có thể là tuyết đấy, điều ước của họ có thể xem như được chấp thuận rồi.
Lệ Thanh như đứa trẻ, chạy đi đón tuyết đầu mùa, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên gương mặt xinh xắn, vui vì những thứ đã diễn ra trong năm nay, vui vì sự có mặt của Chính Phong trong cuộc đời cô, vui vì không cần phải tự hỏi ngày mai phải làm gì nữa.
Nhận thấy cả hai đã đi khá lâu, ở ngoài trời lạnh như vậy cũng không tốt, cậu kéo cô vào cửa hàng gần đó mua đồ nhanh lẹ.
Trên đường về nhà.
“Chính Phong, mùa đông đến rồi.” Cô nắm tay cậu đung đưa.
“Hửm?”
“Năm sau lại cùng ngắm tuyết rơi ha?”
“Em thích à?”
Lệ Thanh gật gật: “Em thích mùa đông, thích tuyết.”
“Còn anh thích em.”
Cả hai nhìn nhau cười, chợt cảm thấy không còn lạnh nữa rồi, ấm áp muốn chết đây này.
Tình hình hiện tại là nhà chú Hoàng chỉ có ba phòng ngủ, một là của chú dì, hai là của Lệ Thanh, ba là phòng cho khách, mà hai dì chưa gì đã vào phòng ngủ trước rồi.
Phòng cho khách là giường đôi nên nhét ba người đàn ông vô thì có hơi chật, còn phòng Lệ Thanh giường lớn hơn, cậu đã rất hứng thú khi nghĩ đến điều này.
“Mày ngủ với ông ở phòng cho khách, chú ngủ sofa, đừng có tơ tưởng đến cảnh ngủ chung với Nguyệt Nguyệt, đợi sau này lấy nhau rồi hãy nghĩ đến.”
Chú Hoàng làm gì biết rằng, họ không chỉ ngủ với nhau thôi đâu.
Lệ Thanh có hơi chột dạ, “vâng” một tiếng rồi trốn vào phòng của mình không quan tâm đến chuyện phân chia chỗ ngủ với ba ông cháu kia nữa.
Căn phòng nhỏ của cô vẫn như trước đây, thường xuyên được quét dọn nên rất sạch sẽ.
Phòng Lệ Thanh thật sự rất đơn giản và nhạt nhẽo, minh chứng rõ ràng cho con người cô trước đây, nhưng hiện tại, căn phòng đã không còn vừa mắt Lệ Thanh nữa, ngay ngày đầu chuyển về, trong lúc không biết làm gì, cô đã bật nhạc và lên ý tưởng trang trí lại đôi chút, thành quả đổi lại cực kì ưng ý.
Vì vẫn chưa buồn ngủ nên Lệ Thanh còn đang nằm xem phim trên điện thoại, được hơn nửa tập thì điện thoại cô vang lên thông báo.
U Linh 2: 99 đang hoạt động, cùng tướng công chinh phục nhiệm vụ nào!
U Linh 2 chính thức phát hành vào ngày hôm nay nhưng Lệ Thanh đã được cài đặt sẵn trước vài ngày để thử nghiệm cũng do bản thân cô là người lập trình, công ty bạn trai cô sản xuất, nghĩ thế nào cũng đều hợp tình hợp lí.
Lệ Thanh nhanh chóng vào game, tạm gác lại bộ phim đầy lôi cuốn kia, trong đầu thầm nghĩ cậu đang ở với ông nội ít nhất phải yên lặng để ông nghỉ ngơi sớm chứ, đằng này lại còn vào game chơi.
U Linh 2 cũng được cải thiện âm thanh khá tốt nên khi chơi mà không có âm thanh thì quả là một thiếu sót, nhưng cũng có thể là cậu đang dùng tai nghe, ý này coi bộ hợp lí hơn, Lệ Thanh gật gù trong lúc đăng nhập.
99: Tốc độ cũng nhanh quá nhỉ?
Vừa vào đã nghe được giọng của Chính Phong, không biết là vào để test chức năng của game trên điện thoại hay test tốc độ của cô nữa đây.
Lệ Thanh: Nhanh gọn một chút, đỡ mất thời gian.
99: Anh đợi em được mà.
Đương nhiên là Lệ Thanh không muốn để Chính Phong đợi chút nào.
Lệ Thanh: Phần thông báo này em làm rất kĩ, điện thoại em xịn, mạng nhà em cũng rất mượt, không đời nào vào trễ được đâu.
99: Ừm, khi nào đi ngủ?
Lệ Thanh: Em định xem hết tập phim rồi ngủ nhưng giờ thì mới suy nghĩ lại.
99: Thế mở cửa cho anh vào…
Lệ Thanh: Anh giữ kẽ chút đi.
99: Một là anh vào, hai là em ra đây.
Lệ Thanh tức muốn độn thổ, nhảy xuống giường, cẩn thận mở cửa để không phát ra tiếng động lớn.
Bên ngoài đã tắt điện hết, nơi ghế sofa ngoài phòng khách còn chút ánh sáng từ đèn ngủ hiu hắt mà chú Hoàng đã lắp sẵn mỗi khi bị dì Vân đuổi ra ngoài nằm.
Hoá ra là Chính Phong ngủ ở đây, cậu nhường giường cho ông và chú, còn mình chịu khổ một chút không đáng là bao.
Chăn bông vẫn còn xếp gọn một bên, chưa có dấu hiệu đụng đến, chắc hẳn cũng mới vừa phân chia, sắp xếp chỗ ngủ xong thôi.
Chính Phong thấy cô thì ngồi gọn qua chừa chỗ bên cạnh cho cô.
Cậu đang mặc tạm áo của chú Hoàng, nhìn thì cũng hợp nhưng cô cứ thấy mắc cười kiểu gì ấy mà chuyện đó không đáng quan tâm, bây giờ chân cô sắp lạnh cóng rồi.
Vì chạy vội ra nên Lệ Thanh không đeo dép, nhiệt độ ngoài này lại thấp hơn trong phòng nhiều, cô liền phi lên sofa, bật tung chăn ra trùm lên người cho đỡ lạnh.
“Sao anh lại chui ra đây nằm, cứ để chú ngủ không phải tốt hơn sao, dù gì chú ấy cũng quen rồi mà.” Vừa nói cô vừa chia sẻ chăn ấm với cậu.
Chính Phong xoa xoa đầu cô, khoé môi cong cong: “Lấy lòng.”
“Chứ không phải anh tập nằm cho quen à?”
Cậu không tin vào tai mình, chưa gì đã muốn đuổi cậu ra sofa nằm sớm vậy sao.
“Em nỡ?”
“Em có.”
“…”
Chính Phong nhà ta thật sự cạn lời.
Nhanh vậy đã chán ghét cậu, cô còn chút tình nghĩa nào không, chẳng lẽ muốn quất mã truy phong chăng…
Cô nàng đang cố nhịn cười trước biểu cảm khó đỡ của cậu.
Nếu như trước đây cậu còn giữ hình tượng với cô thì bây giờ chẳng thèm quan tâm đến nó hình dáng ra sao, có bao nhiêu trò diễn bấy nhiêu.
Cậu dựa vào vai cô, hai tay dễ dàng ôm hết cơ thể nhỏ nhắn: “Phải có em bé anh mới ngủ được.”
“Thế mấy ngày qua anh thức trắng à?” Lệ Thanh vẫn chưa có ý định đáp lại cái ôm của cậu.
Chính Phong khẽ nhíu mày, cắn má cô một cái: “Hay bắt bẻ vậy nhờ, em nhịn một câu thì có mất cái gì đâu.”