Gió Và Trăng

Chương 9: Chiếm tiện nghi



Thấy cô có vẻ bối rối, Huyền Hân thay mặt giảng giải, không quên thêm thắt chọc ghẹo cô.

"Tụi mày đừng áp lực em dâu thầy chủ nhiệm nữa, thật ra Lệ Thanh hôm qua đi xem đá bóng lớp mình với tụi a2..."

Lời chưa nói xong đám bạn đã náo loạn hết, tiếc lên tiếc xuống vì hôm qua không thể đi xem.

Tiết thể dục tuần này, anh Chính lại cúp học tiếp, Lệ Thanh nhớ lần trước Huyền Hân và Lai Vương có nói đến việc cậu đá bóng rất giỏi, khiến cô cũng muốn tận mắt xem thử, xem xem tên này còn có thể làm được gì nên hồn không.

Tan trường, Lệ Thanh đứng trước quán net.

Mới nghĩ thôi mà, sao lại chạy đến đây rồi!

Ngập ngừng một hồi, cô mới bước vào trong.

Ở quầy không phải là cậu mà là Đinh Trí, anh ta niềm nở tiếp khách: "Em gái, muốn thuê mấy tiếng?"

Cô không có ý định đến chơi, là đến để tìm người.

"Chính m..., Chính có ở đây không ạ?".

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí |||||

"Đang chơi game ở máy số 17 đấy, vào trong thấy chỗ nào nhiều người bu lại đông nhất thì Chính ở đấy." Đinh Trí mỉm cười, nhiệt tình chỉ đường cho cô.

Quả nhiên, có một đám đông đang tụ tập lại, cổ vũ cho người ngồi giữa, chính là cậu, cậu đang giúp một người solo trong game để thăng hạng, trình độ rất tốt, thao tác cũng rất chuyên nghiệp và đẹp mắt khiến đám đông vô cùng hào hứng, la hét ầm trời.

Lệ Thanh đến vừa kịp lúc cậu giành chiến thắng, mọi người không ngừng thán phục cậu, sự xuất hiện của cô làm không khí có chút ngưng tụ.

"Thôi nghỉ ở đây."

Đám đông theo lời cậu mau chóng giải tán, cậu cũng trả chỗ lại cho người kia.

"Tìm tôi?"

Lệ Thanh phải ngước mắt lên nhìn cậu bởi vì chiều cao cả hai có chút chênh lệch, cậu cao hơn Lai Vương một chút nên cổ cô có mỏi hơn vài phần khi nói chuyện với cậu.

"Tuần tới cậu đi học thể dục đi, đừng nghỉ nữa, được không?"

Gương mặt cậu tràn đầy dấu chấm hỏi, cậu đút tay vô túi quần đồng phục, đi ngang qua cô, không có ý định trả lời.

Tình huống này cậu chưa gặp bao giờ, suốt mấy năm qua, chuyện cậu nghỉ học như cơm bữa đã trở thành lẽ đương nhiên trong cái trường này, nay lại có người quan tâm cậu như vậy thật không quen chút nào.

"Em ra ngoài chút, quay về liền." Cậu nói với Đinh Trí rồi đi thẳng ra cửa.

Lệ Thanh nhanh chân đuổi theo, cậu đang đứng trước máy bán hàng tự động, mua một chai nước suối ném sang cho cô.

Vừa học thể dục về liền đến đây nên trên mặt cô còn vươn chút mồ hôi, cô quệt qua rồi cầm lấy chai nước, không quên cảm ơn cậu.

"Tôi đưa cậu về." Chính dắt chiếc xe đạp dựng trước quán net ra, phủi yên sau cho sạch sẽ.

Lệ Thanh đứng yên như trời trồng, tự nhiên muốn đưa cô về, nhưng mà cậu lại không biết cô rất sợ ngồi sau xe đạp.



Đống cảm xúc hỗn loạn tràn về trong kí ức khiến gương mặt thanh tú thoáng vẻ sợ sệt, cô bất giác lùi về sau một bước.

Nhưng không biết vì lí do gì mà lúc này, cô... muốn đi với cậu.

Hai luồng suy nghĩ như đang đánh nhau ì xèo trong tâm trí làm đầu óc cô muốn nổ tung đến nơi rồi.

Chần chừ mãi khiến cậu gấp gáp mà kéo cô ngồi vào, Lệ Thanh thật sự rất sợ, không nghĩ nhiều mà ôm chặt lấy eo cậu, một bên mặt dán sát vào bờ lưng rắn chắc.

Đôi mắt hoa đào rung lên, thoáng chốc hướng về nơi xa xăm, vành tai cảm thấy nóng dữ dội, nhưng rất nhanh sau đó, cơ thể cứng đờ liền thả lỏng, khoé môi không kìm được mà vẽ nên đường cong tuyệt đẹp.

Bầu không khí yên lặng được vài giây, một chiếc ô tô sang trọng dừng ngay bên cạnh, ở hàng ghế sau, Lai Vương ngó đầu ra vẫy tay với cô.

"Lệ Thanh, để tôi đưa cậu về, hôm qua không phải đã nói rồi sao?"

Mỗi lần tan trường, Lai Vương đều đề nghị đưa cô về hòng để biết nhà nhưng cô lại từ chối, nên cậu ta chỉ cùng cô đi bộ một đoạn ra đến cổng trường rồi tạm biệt nhau.

Sở dĩ cô đồng ý đi với cậu ta là vì Lai Vương đã xử lí ổn thỏa tin đồn thất thiệt kia, cô không còn bị bạo lực ngôn từ hay khủng bố tinh thần mỗi ngày nữa, tuy những việc này Lệ Thanh không mấy quan tâm nhưng dù gì Lai Vương cũng đã có ý giúp cô, cô không thể để mặc được, nên quyết định mời cậu ta đi ăn uống gì đó để khỏi nợ nần nhau.

Lệ Thanh nắm chặt chai nước, vòng tay đang ôm cậu có chút thả lỏng ra.

Người ngồi trước rất dễ dàng cảm nhận được, nản lòng nhìn xuống đất, sự tủi thân xâm chiếm toàn bộ lí trí cậu.

Cũng phải thôi, làm gì có đứa con gái nào chịu đi xe đạp khi đã có xe hơi đâu, xã hội là như thế, khoảng cách giữa giàu nghèo luôn là một thứ gì đó cực kì khó nói.

Cậu biết bản thân mình đến đâu, so với Lai Vương về mặt này, chắc chắn không có cửa, nhưng trong thâm tâm cậu vẫn le lói một tia hi vọng, hi vọng rằng Lệ Thanh sẽ là một người đặc biệt, sẽ ở lại với cậu.

Cô nhìn cậu một cái, dường như có thể cảm nhận được thái độ của cậu đã thay đổi, trong lòng cô thoáng nhói một chút, thôi thúc cô phải nói ra lời này với Lai Vương: "Hôm nay mình bận rồi, để dịp khác ha."

Không tin vào tai mình, cậu liền quay mặt sang nhìn cô, Lệ Thanh cũng vừa đúng lúc ngẩn đầu nhìn cậu, bốn mắt tình cờ chạm nhau tạo nên khoảnh khắc rung động trong chốc lát.

Tim đập nhanh quá, thật kì lạ, không chỉ nhanh mà còn rất lớn, lấn át cả tiếng động cơ xe vụt đi lúc nào không hay.

Lệ Thanh chớp chớp mắt mấy cái, quay mặt nhìn xuống giày của mình, lúng túng bám lấy áo cậu thật chắc: "Chính mặt lạnh, cậu... cậu chạy cho đàng hoàng, mình mà có mệnh hệ gì, cậu không xong với mình đâu."

Cậu phì cười, lâu lắm rồi mới cười nhiều như vậy, từ đó đến nay, số lần cậu vui vẻ một bàn tay còn chưa đếm hết được vậy mà hôm nay đã bị cô làm cho cười đến trái tim nở hoa luôn rồi.

"Sợ ngã thì ôm chặt vào." Cậu nhìn về nơi xa xăm, nói vu vơ đầy ẩn ý.

Lệ Thanh đầu đá chậm tiêu, chỉ nghĩ đến việc cậu là hot boy được bao cô nàng săn đón, dính vào cậu, có khi nào lại...

"Mình không có ý chiếm tiện nghi của cậu đâu..."

"À, hoá ra là muốn chiếm tiện nghi của tôi."

Chính nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô nàng sau lưng bắt gặp ánh mắt mình liền quay đi chỗ khác, môi cô mím lại thành đường thẳng làm lúm đồng tiền hiện lên làm trái tim cậu trào dâng một đợt sóng mạnh mẽ.

Chết tiệt, dễ thương vãi.

"Anh Chính!"

Một cô bạn đi ngang qua vô tình bắt gặp cảnh tượng một nam một nữ ngồi trên xe tĩnh lặng, ai nấy đều gượng gạo không biết nói gì.



Lệ Thanh ngẩn đầu theo tiếng gọi, cô biết cô gái này.

Tiết học vừa nãy, cô ấy đem coca vào lớp tặng cho cậu, lần đầu tiên chứng kiến khiến cô rất ấn tượng với bạn học này.

Tất nhiên cậu chẳng thèm nhìn lấy, mặc kệ cô ấy nói nhiều đến mức chán nản quay đầu bỏ đi, chai nước cũng vứt vào sọt rác ngay trước mặt đám đông tò mò khiến họ sửng sốt một phen.

"Cậu là học sinh mới lớp 12a1 đúng không? Tôi là Mỹ Tiên, lớp 12a9, tôi muốn nói chuyện riêng với anh Chính, cậu tránh mặt chút được không?"

Rõ ràng ánh nhìn của cô gái này với cô chẳng có tia thân thiện nào, còn tức giận và tràn đầy ghen tuông là đằng khác.

Mỹ Tiên là hoa khôi khối 12 ở thời điểm hiện tại, tuy học tập không được tốt cho lắm nhưng gia thế lại hiển hách, nhan sắc cũng miễn bàn, dáng người cực kì chuẩn, ngực tấn công, mông phòng thủ, nam sinh theo đuổi cô ấy nườm nượp nhưng cô nàng lại chỉ ấn tượng với một người không để cô vào tròng mắt, cũng chính là tên ngồi yên trước xe đạp này đây.

Nhưng có chuyện gì mà phải nói riêng, Chính mặt lạnh chắc chắn chẳng thèm để ý bởi gương mặt cậu ta tỏ ra chẳng quan tâm, còn không thèm nhìn cô bạn đó lần nào.

Lệ Thanh cũng có chuyện muốn nói với cậu mà.

"Nhất thiết mình phải đi sao? Mình không được nghe hả? Vừa nãy ở lớp cậu cũng nói trước mặt mình đấy thôi..."

Tên ngồi phía trước nghe xong phì cười, cô bạn này ngu thật hay đang giả ngu đây, dụng ý trong câu nói của Mỹ Tiên rõ ràng như vậy.

Mỹ Tiên tức xanh mặt, giậm chân một cái: "Mày..."

Định nói gì đó nhưng cô ta lại thôi, bày ra dáng vẻ đáng thương đi tới trước chặn đầu xe.

"Anh Chính, anh xem, nhỏ đó bắt nạt emm, người ta chỉ muốn nói chuyện với anh một chút thôi mà..."

Eo ôi, sao giống mấy lời thoại kinh điển của hoa sen trắng trong phim thế này.

Lệ Thanh có hơi nhiều chuyện, lén lút nhìn biểu cảm của Chính, sắc mặt cậu đã thay đổi, lạnh lẽo đến đóng băng khiến cô cảm giác sống lưng lành lạnh.

Thấy cậu cứ im thin thít, Mỹ Tiên lại thêm lấn tới, nắm lấy cánh tay cậu đung đưa, còn cố tình chạm vào ngực mình.

"Em muốn chơi pikachu, anh vào mở máy cho em nhé!"

Gương mặt cậu tối sầm lại trông rất đáng sợ làm cô nàng hoa khôi kia thoáng sợ hãi, động tác cũng dừng lại, thả tay cậu ra, vẻ mặt thay đổi như chú mèo hoang đáng thương.

Nếu là những chàng trai khác thì đã đổ gục trước cô nàng rồi nhưng với Lệ Thanh, cô không chịu nỗi, nghiêng người nhìn Mỹ Tiên.

"Bên trong có anh Trí đấy, vào nhờ anh ấy mở cho, thời buổi nào rồi còn ra net chơi pikachu, có dư tiền thì cho mình đi, với lại, hai đứa mình đang bận, cậu không thấy sao?"

Không hiểu lí do gì vừa dứt lời, cô liền vòng tay ôm eo cậu, còn nhướng mày khiêu khích nữa.

Mỹ Tiêm nhìn Lệ Thanh ôm cậu cứng ngắc mà cậu lại không có biểu hiện muốn né tránh, trái lại còn thoáng thấy tia sung sướng.

"Anh Chính!!"

Dường như bắt được sóng não, cậu liền phối hợp với cô, biểu cảm cũng ôn hoà hơn.

"Tránh đường."

Hoa khôi chỉ biết đứng yên như trời trồng để mặc cậu đạp xe lướt qua người mình, gió thổi mang theo mùi thơm trên người cậu đọng lại nơi đầu mũi cô, sao lại cay thế này.