Gió Xuân Cõi Lòng Người

Chương 11



"Giếttt!!!"

Đông Phong Hành đang nhắm nghiền mắt bỗng nhiên mở mắt bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng. Chàng nhìn tấm màng lụa vàng ở trên, đưa tay khẽ day trán chống tay ngồi dậy, vết thương trên người đã không còn quá đau đớn như buổi chiều.

"Hoàng thượng, hoàng thượng tỉnh rồi ạ."

Đông Phong Hành nhìn qua thấy Đại Phúc Tử đang cúi người ở kia: "Dìu ta đứng dậy thay y phục."

[...]

Tiếng gió thét gào mang theo những bông tuyết nhỏ tung bay, trên tường thành, bốn chiếc lư hương bằng mạ vàng bị phủ bởi một lớp tuyết mỏng.

Đợi tới lúc Sử Đằng tới thì Đông Phong Hành đã đứng trên tường thành một lúc lâu, ánh mắt đang nhìn vào xa xăm.

"Hoàng thượng sao lại xuống giường rồi, người kia có nói là ngài phải nghỉ ngơi nhiều mà!"

Từ nhỏ Sử Đằng và Đông Phong Hành đã lớn lên cùng nhau, võ công cũng từ một thầy mà ra, tình cảm thân thiết như huynh đệ, nên hắn đối với chàng luôn không khách khí.

Mà vết thương trên người Đông Phong Hành nếu đổi là người khác thì mười ngày nửa tháng sợ là không thể bước xuống giường được, chưa nói nếu là kẻ nào yếu hơn một chút thì đã sớm chết luôn rồi. Vậy mà vừa tỉnh lại, chàng còn không biết giữ gìn sức khỏe, trong khí trời mùa đông lạnh lẽo thế này lại chạy lên tường thành đứng.

Sử Đằng miệng độc, không hề có kiêng kị gì của thần tử, Đông Phong Hành sớm đã quen, liếc xéo một cái nói: "Mới có nửa ngày, ngươi đã nghe lời người kia đến thế à?"

Sử Đằng nhàn nhạt nói: "Ta chỉ làm những chuyện tốt cho ngài mà thôi, mặc kệ người đó là ai."

Đông Phong Hành nghe hắn nói cười nhẹ.

Sử Đằng liếc nhìn Đông Phong Hành nói tiếp: "Nhưng mà, vị tiên tử kia hình như rất cao cường, lúc ngài ta xuất hiện chỉ trong một cái phất tay đã chém nát Cửu Vĩ Hạc mà chúng ta đánh suốt mười ngày cũng không làm nó mất sợi lông nào, còn có bầu không khí bị chướng khí bao vây hơn một tháng nay cũng trở nên sạch sẽ lại."

Đông Phong Hành sững sờ những chuyện này chàng không biết, nhưng sau khi tỉnh lại thì không khí có phần trong sạch hơn thật, khóe môi chàng cong lên gật đầu, chàng cũng thật mong vị thượng thần kia sẽ trấn áp được bọn ma vật.

Bỗng nhiên phía sau vang lên một tràn bước chân, Sử Đằng nhìn người tới thì trong mắt liền đậm ý cười, cùi chỏ kẽ huýt vào tay phải Đông Phong Hành: "Tiểu rắc rối của ngài tới rồi kìa."

Cánh tay đang bị thương của Đông Phong Hành bị hắn huýt trúng một cái, khiến chàng đau đến nghiến rằng, trừng mắt nhìn Sử Đằng một cái, lại nhìn người đang đi tới càng thêm đau đầu: "Đừng nói với nàng ấy ta đang bị thương."

Sử Đằng không trả lời, chỉ gật đầu tham kiếm Triệu Tích Chi rồi cáo lui.

Triệu Tích Chi nhìn bóng lưng của Sử Đằng biến mất hoàn toàn mới nhìn Đông Phong Hành nói: "Thần thiếp buổi chiều có đến tìm chàng, nhưng Đại Phúc Tử nói chàng đang nghỉ ngơi nên không đi vào, hồi nãy đến lần nữa thì nghe nói chàng đang ở đây, nên thần thiếp chưa kịp phái người thông báo đã tới ngay, hoàng thượng không trách tội thần thiếp chứ?"

Tuy là nói vậy, nhưng Triệu Tích Chi thừa biết Đông Phong Hành sẽ không trách nàng ấy. Nàng ấy sống tốt trong hậu cung hai tháng nay, không chỉ dựa vào thân phận hoàng hậu hữu danh vô thực, mà còn dựa vào sự sủng ái của Đông Phong Hành đối với mình mà kêu ngạo không xem các phi tần khác ra gì.

Đông Phong Hành nắm lấy tay Triệu Tích Chi vừa đỡ nàng ấy đi về tẩm cung vừa nói: "Không trách, ở đây gió lớn chúng ta mau về tẩm cung thôi."

Nghe Đông Phong Hành nói xong Triệu Tích Chi nhếch mép cười, cả người như không xương dựa vào người chàng. Chỉ cần đợi nửa tháng nữa thôi, tới ngày sinh thần tròn 16 tuổi, nàng ấy sẽ được thị tẩm, tới lúc đó sẽ danh chính ngôn thuận trở thành hoàng hậu rồi.

Mà ở một nơi khác trong hoàng cung, Tử Kính ngồi trước cửa sổ nhìn ánh trăng mờ ảo như ẩn như hiện trong những gợn mây trên trời ngẩn người.

Nơi nàng đang ở có tên là Thanh Vân điện, nói là điện nhưng thật chất nó chỉ là một biệt viên nhỏ, nghe nói nơi đây ngày trước là lãnh cung, nơi giam cầm tất cả những phi tử thất sủng, sau này khi Đông Phong Hành lên ngôi đã hạ chỉ ban cho tất cả các phi tử của tiên hoàng thuốc độc để tuẫn táng cùng phụ hoàng chàng, nên nơi đây từ đó cũng bị bỏ hoang. Lúc chiều Tử Kính đi dạo một vòng, thấy nơi đây rất không tệ, trước sân có mấy cây hoa mai, bên cửa sổ có hồ nhỏ, lại cách xa các cung điểm khác, nên liền xin Đông Phong Hành cho mình ở đây, mà Đông Phong Hành đối với mấy việc này thì hoàn toàn không có ý kiến, nói tùy nàng.

Vì vậy lúc này, Tử Kính ngồi bên cửa sổ nhìn ra hồ nước bên ngoài trong lòng trầm tư. Đông Phong Hành không phải Trường Lăng, ngũ quan tuy có phần giống nhau, nhưng Đông Phong Hành sắc bén hơn Trường Lăng nhiều, thân hình cũng cao hơn Trường Lăng, và sự lạnh lùng uy nghiêm của bậc đế vương toả ra từ trong xương cốt chàng là thứ mà Trường Lăng không thể nào có. Bề ngoài Đông Phong Hành luôn mỉm cười nhạt, nhưng nàng có thể nhìn ra trong mắt chàng không hề có ý cười, mà nó chứa đầy hàn ý làm người khác sợ hãi không dám nhìn lâu.

Tử Kính chớp mắt, thu hết mọi cảm xúc trong lòng lại, ngày hôm nay khi nhìn thấy những gương mặt xa lạ mà quen thuộc đó, nàng mới phát hiện ra những lời của Tiết Sư thần quân nói không sai, những người năm ấy họ đều đi đầu thai hết cả rồi, chỉ có nàng là ôm trong mình một chấp niệm không thể nào quên.

Trong lúc Tử Kính đang thất thần suy nghĩ, bỗng nhiên một bóng đen xoẹt qua mắt nàng.

Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng nàng cảm thấy được tia lệ tà ma có trên người nọ lập tức nhíu mày, dùng tiên thuật đuổi theo.

Trong vườn hoa đào, Tử Kính đứng sau một gốc cây to nhìn hai người mặc đồ che kín mặt đang đứng bên kia nói chuyện. Tuy không thể thấy rõ mặt, nhưng từ ngữ khí và hình dáng nàng có thể phán đoán ra đó là một nam và một nữ, nam tử chính là người mang tia lệ khí mà nàng đang đuổi theo, còn nữ tử kia thì trên cũng có lệ khí nhưng không nồng đậm như nam tử, nếu nàng không cẩn thận cảm nhận thì khó mà phát hiện ra.

Tử Kính cau nhẹ chân mày, nàng có thể chắc chắn cả hai đều là phàm nhân, nhưng lệ khí thường không thể xuất hiện trên người phàm nhân, vì chúng mang theo tà ma quá lớn, thân thể yếu ớt của phàm nhân không thể luyện hoá được, sớm muộn gì cũng bị chúng nó cắn chết thoát ra ngoài.

Lúc này hai người đằng kia không nói chuyện nữa, mà đã chuyển sang ôm hôn.

Sau khi hôn xong, Liệt Dạ cúi đầu khẽ cắn lên rái tai của mỹ nhân trong lòng mình, thành công để lại hàng dấu răng chỉnh tề mới nhả ra, liếm nhẹ lên vệt máu nơi hắn ta vừa cắn rách: "Không gấp, chỉ cần đợi nửa tháng thôi."

Mỹ nhân trong lòng bị hàm răng sắt bén của hắn ta cắn vào tai có chút nhói đau, nàng ấy ấm ức đánh nhẹ lên lưng hắn ta như làm nũng, nói: "Đừng làm càn, nếu để lại dấu răng sẽ bị người khác nghi ngờ đấy."

Liệt Dạ nhếch khoé môi cười lơ đễnh: "Sợ gì chứ, ai nghi ngờ thì cứ giết người đó thôi."

Mỹ nhân khẽ hừ một cái không cho đó là thật, nàng ấy thừa biết hắn ta đang yếu đến cỡ nào, cộng thêm hôm nay ma khí bỗng nhiên biến mất khiến cho hắn ta đang càng suy yếu hơn, đừng nói đến việc giết người chỉ riêng chuyện hồi nãy ngay cả việc dùng ma pháp vẽ kết giới không cho người bên ngoài nhìn thấy, hắn ta đổ cả mồ hôi lạnh mới vẽ xong.

Nàng ấy khẽ xoa xoa ngực Liệt Dạ dịu dàng nói: "Chàng đấy, đừng cậy mạnh, dạo này tốt nhất là nên tìm chỗ nào đó bế quan trị thương đi, một mạng này của chàng được lượm về không dễ chút nào, chàng phải biết quý trọng nó hơn. Với lại thiếp nghe nói hôm nay trên trời có phái xuống một vị thần tiên để dẹp loạn yêu ma, chàng còn đang yếu đừng tùy tiện chạy loạn nữa."

Liệt Dạ nghe có thần tiên xuống thì hừ lạnh, không nói gì.

Tử Kính buồn chán nhìn hai người, suy nghĩ xem phải giải quyết thế nào, suy cho cùng nàng là thần tiên, trói buộc bởi Thiên điều không được tùy tiện tấn công phàm nhân nếu họ không gây nghiệp.

Tử Kính khẽ xoay nhẹ một ngón tay, một tia sáng mảnh như sợi chỉ từ đầu ngón tay nàng liền xuất hiện, tiếp đến theo chữ "theo" của nàng mà biến mất.

Nàng không thể tùy tiện bắt hai người kia nhưng có thể để lại trên hai người họ một tia linh thức của mình, vậy thì chỉ cần họ làm ra chuyện xấu nàng có thể phát hiện ra chỗ và tới ngay.