Gió Xuân Cõi Người

Chương 6



“Chắc trước đây đã gặp rồi nên nhớ ra ạ.” Ngô Duệ đáp.

Quan Ninh hỏi, “Sao cậu lại nhận ra tôi?”

Ngô Duệ cười, “Chị, chị chắc chắn muốn thảo luận vấn đề này ở đây ạ?”

Nơi này xác thật không phải chốn tán gẫu thích hợp, dường như Quan Ninh thở nhẹ một hơi, cô bèn nói với Ngô Duệ, “Tôi đi đây, tối…… sau này nói tiếp.”

Ngô Duệ nở một nụ cười tươi tắn có thể xưng là ngoan ngoãn với cô.

Thấy Quan Ninh quay lại, Khương Vịnh quan tâm hỏi han, thấy cô không sao liền mời cô nếm thử mấy món trên bàn.

“Vâng,” Quan Ninh nhón một miếng, “Có vẻ ngon hơn trước đây.”

“Đã từng tới à?”

“Dùng bữa với khách ạ.”

Khương Vịnh chợt hỏi, “Tổng giám đốc tiền nhiệm của em là Lục tổng nhỉ? Em thấy ông ta thế nào?”

Quan Ninh biết Khương Vịnh hỏi vấn đề này để thử lòng, anh ta chỉ muốn biết cô có từng có chân trong dàn “Hậu cung” của Lục tổng không mà thôi, cân nhắc một hồi, cô đáp, “Năng lực công tác Lục tổng rất mạnh, em rất cảm kích khi được ông ấy bảo ban, nhưng về riêng tư thì em không tiếp xúc nhiều, về phương diện khác thì có thể nói em chẳng biết tí gì cả.”

“Vậy là tốt,” Khương Vịnh chẳng hề che dấu tâm tư, “Ngoài công việc ra ông ta chả có bản lĩnh nào khác.”

Lát sau, Ngô Duệ vẫn là người bê món cho bàn của họ.

Quan Ninh càng ngày càng thong dong hơn dưới mí mắt cậu.

Cô nghĩ, chẳng có gì sai khi tận hưởng vui thú trước mắt cả.

Cơm nước xong xuôi, Quan Ninh và Khương Vịnh đứng chờ người gác cửa lấy xe. Khương Vịnh ghé sát vào Quan Ninh, hỏi cô, “Xe em để công ty hả?”

“Vâng.”

“Sáng mai anh rước em đi làm nhé.”

“Không cần đâu, phiền lắm ạ.”

Khương Vịnh cười cười, “Không phiền, anh tiện đường.”

Phía sau vang tới tiếng cười, “Em cũng tiện đường, mai em đưa chị đi làm nha?”

Khương Vịnh bất ngờ xoay người, “Ngô Duệ? Gần đây cậu ở khu Sâm Thuỷ à?”

Tầm mắt Ngô Duệ quét qua Quan Ninh, “Vâng, em ở bên kia mình ên, anh Khương Vịnh có rảnh sang chơi với em nhé?”

Khương Vịnh cười nói, “Cậu còn cần tôi góp vui à? Bạn gái cậu đâu?”

Ngô Duệ giang tay, “Chia tay lâu rồi.”

Khương Vịnh vỗ vai cậu, biết Ngô Duệ đau lòng chẳng được mấy ngày, vì thế thoáng khuyên, “Đừng buồn, cũ không đi mới không tới.”

Người gác cửa lái xe ra, cuộc hàn huyên dừng tại đây.

Quan Ninh lên xe theo Khương Vịnh, quơ tay khỏi cửa chào Ngô Duệ.

Xe đi được một đoạn, Khương Vịnh buột miệng, “Tính tình trẻ con, đổi bạn gái như đổi đồ chơi.”

“Ngô Duệ sao?”

“Đúng vậy, ai quen nó đều biết.”

Quan Ninh khẽ cười, “Nhìn không ra đấy.”

“Đương nhiên em nhìn không ra, chiêu trò của nó cũng không áp với em,” Khương Vịnh kể, “Thằng nhóc đó thích mấy cô em nhỏ hơn nó, kiểu gái xinh xắn ưa õng ẹo ấy, mỗi ngày đưa họ đi nơi nơi hóng gió, ăn không ngồi rồi, hôm nay gặp nó ở đây đúng là ngoài ý muốn.”

Quan Ninh nhớ tới lần chạm mặt đầu tiên với Ngô Duệ, đúng là có hai cô gái trên xe cậu, xem ra lời Khương Vịnh nói không giả. Song từ lúc nhận thức Ngô Duệ tới nay, Quan Ninh cảm thấy đứa nhỏ này không phải người xấu, ít nhất cũng…… kính già (*) nhỉ?

(*) “Kính già” trong “kính già yêu trẻ” ấy:))))

“Em ấy tuổi nhỏ, chưa định tính tình, lông bông cũng thường thôi mà.” “Thời kì phát bệnh” miên man suy nghĩ do mấy câu vẩn vơ của Ngô Duệ khi chơi game đã qua, Quan Ninh cầm lòng không đậu nói đỡ.

Khương Vịnh có phần ngoài ý muốn liếc cô, “Anh tưởng em thưởng thức người chung tình, thế mà còn nói thay nó.”

“Con nít ấy mà.” Quan Ninh suýt buột miệng thốt, song nhớ ra mình chỉ lớn hơn Ngô Duệ sáu tuổi, nhưng Ngô Duệ xêm xêm Quan Trình thì trong mắt cô chả khác trẻ con là bao. Cô sửa miệng, “Miễn sau khi cưới trung thành, yêu đương trước khi cưới chớ ăn vụng là được mà, đổi bạn thường xuyên cũng không phải khuyết điểm lớn. Ai nấy đều biết cậu ta hay đổi bồ mà không bàn tán, có nghĩa rằng cậu ấy đối xử với người yêu tốt hết chỗ chê.”

Khương Vịnh gật đầu, “Đúng thế thật.”

“Đừng nói về nó nữa,” Khương Vịnh tiếp tục đề tài trước khi rời tiệm cơm, “Mai anh rước em đến công ty nhé, dù sao cũng do anh gây bất tiện mà.”

Quan Ninh cười khan, “Được, em cám ơn anh trước.”

Đêm nay Ngô Duệ về tới nhà đã ngót mười hai giờ, đây là lần đầu tiên cậu phát phiền với mấy kẻ nhậu nhẹt cà kê tới mười một rưỡi mới chịu xách mông về, thế mà cậu đã từng là một trong số những kẻ ấy.

Về đến nhà, Ngô Duệ theo thói quen ra ban công ngắm một lượt, nhà Quan Ninh đã tắt đèn. Cậu cởi cúc quần áo vào phòng tắm rửa ráy, lúc tắm táp cậu bất giác nhìn ngón tay mình, nhớ tới sự khác thường của Quan Ninh, xoa xát đầu ngón tay lần nữa.

Tại sao nhỉ? Sao phải sợ khi thấy cậu chứ?

Cậu hãy tự hỏi vấn đề này tới tận khi ngủ, đến nỗi mơ thấy tay Quan Ninh, chẳng qua trong mộng bọn họ không nắm tay mà tay chị ấy đặt trên eo cậu.

“Ngô Duệ, cậu có cơ bụng kìa.”

Cậu nghe Quan Ninh bảo vậy, song theo tiềm thức lại thấy đời nào chị ấy sẽ nói mấy câu kiểu này kia chứ, đúng như dự liệu, tay Quan Ninh nhanh chóng dời đi. Ngay sau đó Ngô Duệ nghe thấy âm thanh nhõng nhẽo của chính mình, “Chị ơi, sờ em nữa đi.”

Đệch.

Ngô Duệ chợt bừng tỉnh, xốc lên chăn mỏng ngó nhìn, giây sau vọt vào phòng tắm.

Nhận ra bản thân ấy thế mà dám thèm khát chị của bạn trong mơ, Ngô Duệ cảm thấy tuyệt vọng khôn cùng, sáng sớm hôm sau đứng ở ban công ngậm bàn chải đánh răng, híp mắt nhìn Quan Ninh bị Khương Vịnh đón đi.

Khương Vịnh đúng là người có chừng mực, ở bên Quan Ninh tiến lùi đúng mực, không làm cô thấy bức bách, nhưng Quan Ninh luôn thấy thiếu thiếu gì ấy. Thiếu đam mê, thiếu cảm giác sao? Cô vốn dĩ chỉ muốn tìm bạn, bây giờ nghĩ này nghĩ nọ rõ là dư thừa. Quan Ninh biết Khương Vịnh cũng chẳng tìm một mối quan hệ bền vững, ít nhất cô không cảm nhận được tình cảm đàn ông dành cho phụ nữ trong mắt y, cùng lắm Khương Vịnh thưởng thức cô, không hơn.

Nhẩm tính ngày tháng, cô tiếp xúc Khương Vịnh đã gần một tháng, nếu anh ta có ý tiến thêm một bước cũng không phải không thể.

Đêm nay cô và Khương Vịnh có buổi hẹn hò.

Quan Ninh mặc một chiếc váy đỏ bó sát người, cô đã mua nó mấy năm trước, khi ấy còn trẻ vẫn mặc ổn. Y như rằng Khương Vịnh nhìn thấy cô mặt mày choáng ngợp, ánh mắt ngắm cô suốt buổi thăm thẳm hơn dĩ vãng.

Cơm nước xong xuôi, đưa cô đến dưới lầu, Khương Vịnh nhìn chằm chằm đôi mắt ướt đẫm vì men rượu của cô, “Có thể mời anh lên lầu uống nước không?”

Thật ra Quan Ninh đã say, lắc lư ngồi ra đó, Khương Vịnh không nghe thấy cô trả lời, nhưng nhìn như gật đầu, bèn xuống xe đỡ cô.

Quan Ninh dắt anh ta lên lầu, vào phòng, dợm rót ly nước cho y thì bị Khương Vịnh lôi kéo cổ tay đè vào bức tường sau cửa.

“Quan Ninh, em thấy anh lên đây là để uống nước thật à?”

“Hở?” Quan Ninh ngửa đầu nhìn y.

Khương Vịnh cúi mình sát vào cô, “Quan Ninh, nay em đẹp lắm.”

Quan Ninh cười cười, thế mà còn tiếp lời, “Thiệt hả? Em biết mà.”

“Em biết gì?”

“Biết anh sẽ không nhịn được.”

Hô hấp Khương Vịnh nặng nề đi hẳn, đôi mắt nhìn Quan Ninh chằm chặp như muốn phựt lửa, y ôm lấy eo cô đi vài bước, sau đó dứt khoát bế ngang người lên, đi mấy bước rồi ném người lên giường ngủ.

Quan Ninh rụt chân, làn váy vốn ngang đầu gối tức tốc bị vén lên đùi. Khương Vịnh quỳ một chân ở mép giường, nghiên cứu khóa kéo váy ở đâu, đương tìm được, anh ta nhẫn nại kéo xuống.

Quan Ninh híp mắt nhìn y, Khương Vịnh khom lưng, toan cuí mình hôn xuống, một trận tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Quan Ninh say tới độ mụ mị, Khương Vịnh khó chịu cuộn mình, sau đó mới đứng dậy mở cửa.

“Ngô Duệ?” Khương Vịnh hết sức sửng sốt khi nhìn thấy người ngoài cửa.

Phòng Quan Ninh thuê không lớn, liếc mắt một cái đã thấy cửa phòng ngủ, Ngô Duệ thoáng nhìn tới đó thì túm cổ áo Khương Vịnh ấn người lên tường, “Bà mẹ nó anh định làm gì hả?!”

Lúc này mình mẩy Khương Vịnh bức bối, giọng điệu cũng chả mấy dễ chịu, “Tôi cũng muốn biết cậu đang làm gì đây.”

“Không phải anh sắp đính hôn với cô tiểu thư họ Hạ à, anh xuống tay được?!”

Khương Vịnh kéo tay Ngô Duệ ra, “Mắc mớ gì tới cậu, dầu gì tôi cũng chưa đồng ý đính hôn.”

“Vậy anh định cưới chị ấy à? Cưới Quan Ninh ấy?”

Khương Vịnh như thể nghe thấy chuyện gì hài hước lắm, “Cậu quen bao nhiêu bạn gái đều có ý cưới hết hả?”

“Chuyện đó khác.” Ngô Duệ nói. Đúng, họ không giống, ít nhất cậu chưa từng chạm qua các cô ấy.

Bây giờ Khương Vịnh chẳng còn hứng tiếp tục, y kéo cà vạt, nhìn thoáng qua hướng phòng ngủ, có phần không cam lòng, nhưng cũng không thể đắc tội với thằng nhãi họ Ngô này. Khương Vịnh nghiến răng, khịt mũi lạnh lùng rồi ra cửa.

Khương Vịnh đi, Ngô Duệ đứng đực sau cửa.

Mãi đến khi Quan Ninh đang nằm muốn uống nước, tự mình ngồi dậy.

Ngô Duệ vội đóng cửa, rót nước đưa cô. Quan Ninh uống xong thì nhìn cậu, dòm tới độ Ngô Duệ khẩn trương, “Sao thế ạ?”

Quan Ninh lắc đầu, tự nằm trở về. Cô gập một chân, Ngô Duệ bất cẩn thấy thứ không nên thấy, lập tức dời mắt, lấy mền che kín mít từ thắt lưng trở xuống.

Quan Ninh thấy nóng, hất mền ra, Ngô Duệ đè tay cô, Quan Ninh mờ mịt “ửm?”, bỗng duỗi tay quặp cổ cậu, tức thì mặt hai người dán gần vô cùng.

Chị ấy thật sự đẹp quá.

Ngô Duệ thầm nghĩ.

Ngẫm nghĩ một hồi lại tựa như giấc mộng kia, trên eo cậu có thêm một bàn tay.

“Cậu có cơ bụng kìa.”

Hầu kết Ngô Duệ giật giật, “Hmm, Quan Ninh chị ——”

Quan Ninh đẩy nhẹ cậu ra, giống như tìm được món đồ chơi mới, nắm chặt đai lưng cậu dợm cởi bỏ.

“Chị có biết mình đang làm gì không?” Ngô Duệ hỏi rít qua kẽ răng.

Quan Ninh xỉn quắc cần câu dĩ nhiên sẽ không trả lời cậu, vài động tác đã cởi xong, tới phiên thoát quần. Thực sự Ngô Duệ không hề nghĩ tới Quan Ninh uống say lại có dáng vẻ này, sớm biết vậy…… Sớm biết vậy cậu đi theo Khương Vịnh cho rồi.

Ngô Duệ toan trốn, Quan Ninh bất mãn trừng cậu, bị cô trừng, Ngô Duệ tức khắc từ bỏ giãy giụa.

Toàn bộ quá trình Ngô Duệ chỉ có duy một ý niệm, tay chị ấy mềm quá.

Cô buông tay trở mình, gần như ngủ luôn.

Ngô Duệ lấy miếng khăn giấy ướt trên tủ đầu giường, lau tay kĩ càng hộ cô.

Sau đó cậu quỳ một gối trên đầu giường xem bộ dáng khi ngủ của chị ấy, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc tựa hồ thỏa mãn hơn cả khoảnh khắc ban nãy.

Đáng tiếc, Quan Ninh không biết đó là cậu.

Bằng không cậu sẽ chờ chị ấy tỉnh lại lúc bình minh, nói với chị một câu “chào buổi sáng.”

Cậu sửa sang quần áo, lặng lẽ đi ra ngoài.

Ra tới cửa, cậu thử khoá, thế mà nó có thể mở được từ bên ngoài, cậu đành phải mò vào lần nữa, tìm biện pháp khác. Quan Ninh ở lầu hai, cậu nhìn xuống, thấy độ cao chấp nhận được, bèn đi ra khoá trái cửa, kéo cửa sổ ban công, ỷ mình trẻ trung nhảy tọt xuống.

Chẳng biết có phải cơn sướng mới nãy ảnh hưởng sự phát huy của cậu không, khi tiếp đất Ngô Duệ sảy chân, ngay tức khắc đau tới độ bò ra đất không dậy nổi.

Chờ cơn thốn thấu xương qua đi, cậu rút di động, gọi điện cho Trương Khải Văn.

Trương Khải Văn đang ôm vợ ngủ, điện thoại réo vang thiếu điều muốn nhảy dựng khỏi giường, “Làm sao đó?”

Mồ hôi lạnh tuôn bên khoé mắt Ngô Duệ, cậu tùy tay lau đi, nói vào di động, “Anh có tiện giúp tôi chút không, tôi nhảy lầu trật chân rồi.”

Trương Khải Văn nghe xong nhảy dựng khỏi giường thật.

Ngô Duệ không chờ bao lâu thì xe Trương Khải Văn trườn tới.

“Cậu cả của tôi ơi, cậu gặp chuyện gì mà luẩn quẩn trong lòng vậy?”

“Không tiện kể,” Ngô Duệ nói, “Đỡ tôi đi, nhà tôi ở đối diện.”

Hôm sau Quan Ninh tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, đối với chuyện hôm qua, ký ức của cô chỉ dừng tới đoạn cô chuyện trò với Khương Vịnh dưới lầu, chẳng có ấn tượng gì về diễn biến sau đó. Dòm áo xống và tay mình, cô cảm nhận được có lẽ hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng chẳng tài nào nhớ ra. Song thấy khoá cửa ổn thoả, cô đoan chắc chẳng có chi xảy ra cả.

Ngô Duệ vừa tỉnh liền nhìn chằm chằm di động, cậu thấy Quan Ninh rời giường kéo màn, thấy cô xuống lầu vứt rác, lại thấy cô lên lầu khép màn lần nữa.

Phải chăng còn váng vất do say nhỉ? Ngô Duệ chộp lấy di động, đắn đo tới lui thì quyết định gọi sang.

“Ngô Duệ hả?” Quan Ninh nghe có vẻ ổn ngoại trừ hơi khan tiếng.

Ngô Duệ liền nói, “Chị ơi, không phải chị muốn mời em ăn cơm ạ? Sắp hết tháng rồi, chị còn định mời không?”

Quan Ninh xoa trán nở nụ cười, “Cậu muốn ăn gì?”

“Em bị sái giò rồi, chị tới nấu cho em được không?” Ngô Duệ nhẹ giọng hỏi.

“Sao bất cẩn vậy? Xuống lầu hụt chân à?”

Ngô Duệ ấp úng thừa nhận.

Quan Ninh nghe ra giọng điệu nói năng của cậu hôm nay khác trước, giống như đang làm nũng, lại mang chút ấm ức, bèn hỏi, “Cậu ở đâu? Ăn sáng chưa? Giờ tôi qua đây.”
— QUẢNG CÁO —