Gió Xuân Rực Lửa

Chương 56: Giúp đỡ, phong cách kỳ lạ của tình địch



Giữa trưa, mây trắng che lấp ánh mặt trời, khiến hơi nóng bị nhốt giữa rừng mưa và trong tầng mây. Chim thú ngủ đông, khiến nơi này giống như lồng hấp.

Trong phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động, Lâm Sơ Thịnh nằm lên người Quý Bắc Chu, nhớ tới những lời lúc nãy vừa nói với anh, cô vùi mặt vào trong gáy anh, cả khuôn mặt đỏ như thiêu cháy, ngay cả hơi thở cũng nóng rực.

Khuôn mặt cô như bốc cháy, lại khiến cho làn da ở gáy Quý Bắc Chu cũng nóng như bị bỏng.

“Anh để em đứng lên đi.”

Giọng nói cô lí nhí, dán sát bên tai anh.

Dịu dàng, nóng bỏng.

“Ôm thêm một lát nữa.”

Quý Bắc Chu giỏi nhất chuyện chiếm hời của ai đó.

Thịt đã đưa đến tận miệng…

Không ăn? Không phải phong cách của anh.

“Nhưng anh đang bị thương mà?”

Hai tay Lâm Sơ Thịnh chống tay ở trên ngực anh, giãy giụa muốn đứng dậy.

Quý Bắc Chu cũng không ôm cô nữa, ngón tay thả lỏng để cho cô đứng dậy, còn hai tay anh chống lên, dựa người vào đầu giường, “Anh bị thương? Ai…”

Ánh mắt bỗng nhiên lướt qua người đang đứng ở cửa, trên cửa phòng bệnh có một cửa sổ nhỏ bằng kính trong suốt.

Anh nhíu mày gọi: “Hắc Tử? Đi vào.”

Bọn anh là người cả ngày tiếp xúc với kẻ trộm săn, nên đã hình thành thói quen mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương từ sớm rồi.

Cả người Hắc Tử cứng lại, không dám cử động.

Lâm Sơ Thịnh quay đầu nhìn về phía cửa, sau đó ngồi dậy, chỉnh lại quần áo trên người với vẻ hoảng loạn.

“Cậu không đi vào, là muốn tôi đích thân ra mời đúng không?”

Quý Bắc Chu mở lời một lần nữa.

“Hì hì, đội trưởng –” Hắc Tử đẩy cửa đi vào, hắn hơi cúi người xuống, chân chó chạy tới nịnh hót, “Em đang chuẩn bị đi mua đồ ăn cho cô Lâm, thì lại phát hiện ra quên mang theo tiền.”

“Ai nói cho cô ấy tôi bị thương?” Quý Bắc Chu đi thẳng vào vấn đề.

Kim truyền dịch trên cánh tay anh lúc nãy đâm lệch đi, máu chảy từ vết kim ra, anh tiện tay lau qua, động tác vô cùng tùy ý.

Hắc Tử cũng không úp úp mở mở, hắn nghiêm mặt nói, “Là Lư Tư Nam!”

Lâm Sơ Thịnh: “…”

“Cũng do Lư Tư Nam dẫn cô ấy đến đây?”

“Đúng vậy!” Hắc Tử nói như chính đáng lắm, “Đều do Lư Tư Nam làm hết.”

“Là do cô ấy tự mình quyết định, dám dùng lý do này để lừa cô Lâm tới đây, để cô Lâm lo lắng, thật quá đáng mà, cho dù cô ấy là phụ nữ em cũng phải phê bình!”

“Anh đợi một lát, bây giờ em đi kéo cô ấy đến đây!”

Quý Bắc Chu chưa kịp mở miệng, Hắc Tử đã chạy vọt ra ngoài.

Lâm Sơ Thịnh đứng ở trong phòng bệnh, cảm thấy vừa tức vừa ngại, lúng ta lúng túng, nhất là khi chạm phải ánh mắt ẩn ý cười của Quý Bắc Chu.



Bệnh viện này cũng không lớn, khoảng ba phút sau Lư Tư Nam đi theo Hắc Tử đến phòng bệnh.

“Đội trưởng, anh tỉnh rồi à?”

“Là cô nói với cô ấy tôi bị thương à?” Quý Bắc Chu hỏi.

“Đúng vậy, bác sĩ nói anh đã mấy ngày không được nghỉ ngơi đủ giấc, lại lái xe suốt đêm đến bệnh viện, thể lực bị tiêu hao quá mức, phải cưỡng ép truyền hai bình đường glucose cho anh, lao lực thế này mà không tính là bị thương à?”

Lư Tư Nam đã có lý do để thoái thác.

Lâm Sơ Thịnh cắn răng, cô Lư Tư Nam này thích Quý Bắc Chu mà?

Không tranh không giành thì thôi, sao giờ lại còn đi giúp đỡ như thế nữa?

“Cô đừng có mà già mồm.” Hắc Tử cười khẩy nhìn về phía Quý Bắc Chu, “Đội trưởng, trước đây cô ấy là phóng viên, mở mồm ra cái gì cũng nói được.”

Quý Bắc Chu gật đầu, “Nhưng cô ấy nói cũng có lý đấy, thế còn cậu, lén lén lút lút trốn ở cửa, cậu nhìn cái gì?”

“Em, em…” Hắc Tử ậm ừ.

Dưới nụ cười chăm chú đầy chết chóc của Quý Bắc Chu, da đầu Hắc Tử run lên, mặt nghẹn xanh luôn, chắc giờ có rắm cũng không dám thả.

“Colin sao rồi?” Quý Bắc Chu xoay người xuống giường.

“Vừa mới phẫu thuật xong, còn chưa tỉnh, Đại Bôn và bố mẹ anh ấy đều đang ở phòng bệnh, không còn nguy hiểm nữa rồi, nhưng cần phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tốt nhất là đưa đến bệnh viện lớn để kiểm tra lần nữa, điều kiện ở nơi này anh cũng biết rồi đấy, không thích hợp để dưỡng bệnh.” Lư Tư Nam cười.

“Tôi đi thăm anh ấy.” Quý Bắc Chu nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, “Đi cùng đi, lát nữa chúng ta về cùng nhau.”

Lâm Sơ Thịnh đã không còn chút mặt mũi nào nữa, cô cúi đầu đi theo phía sau anh.

Quý Bắc Chu và Hắc Tử đi ở phía trước, bàn giao về một số công việc.

Lâm Sơ Thịnh lại sánh vai với Lư Tư Nam ở phía sau, đi cách bọn anh tầm khoảng ba, bốn bước chân.

“Chắc chị cũng biết tôi thích đội trưởng đúng không.” Lư Tư Nam khẽ cười.

Lâm Sơ Thịnh gật đầu.

“Dựa theo tình tiết trong phim truyền hình hoặc trong tiểu thuyết, khi đội trưởng ngã xuống, tôi hẳn phải đến ở bên cạnh anh ấy, chăm sóc anh ấy cẩn thận, cố tranh thủ giành lấy cơ hội cho mình đúng không?”

Lâm Sơ Thịnh không phủ nhận.

“Thực ra tôi cũng từng nghĩ tới rồi, nhưng mà nghĩ kĩ lại, nếu như tôi làm như vậy thì cả ba người chúng ta đều không thấy thoải mái.”

“Chị hiểu lầm; đội trưởng không thích tôi, nhìn rõ tâm tư của tôi, chắc sẽ bảo tôi cút đi; tôi cần gì phải tự giội một chậu nước lạnh vào mặt mình để bị bẽ mặt chứ.”

Lư Tư Nam dám từ chức đến đây theo đuổi Quý Bắc Chu, chứng tỏ cũng là một người cực kì có chủ kiến, có cách nhìn riêng.

“Trước khi chị tới đây, tôi nghe nói lần này đội trưởng đi công tác nghỉ phép đã quen được bạn gái. Tôi vẫn không tin, cảm thấy bản thân tôi vẫn còn cơ hội, nhưng vào cái ngày chị đến nơi này, anh ấy chạy đến cười với chị, giọng điệu khi nói chuyện với chị…”

“Thật sự, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy dịu dàng như vậy.”

Lâm Sơ Thịnh không lên tiếng.

“Ngay buổi tối ngày hôm đó tôi còn cố ý đến hỏi, tôi không bằng chị ở chỗ nào, anh ấy nói chỉ thích chị, không có lý do, lại không nể tình từ chối tôi một lần nữa.”

“Anh ấy làm như vậy, thực ra đối với chị, đối với tôi, đều là một kiểu phụ trách.”

“Tuy rằng cảm thấy bị tổn thương khó chịu, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy…”

“Người đàn ông này quá đỉnh, tôi không yêu sai người!”

Lâm Sơ Thịnh: “…”

Sao những người bên cạnh Quý Bắc Chu đều kì lạ khó hiểu như vậy?

Ngay đến cả “tình địch” cũng lạ lùng như thế.

**

Lâm Sơ Thịnh đi theo mấy người Quý Bắc Chu đến thăm hỏi Colin, Lư Tư Nam và Vu Bôn ở lại giúp đỡ chăm sóc, Hắc Tử lại có chuyện phải đi đến một nơi khác.

“Đội trưởng, bây giờ hai người về khu bảo hộ à?” Vu Bôn nhìn bầu trời bên ngoài, “Bên ngoài…”

Vu Bôn nói còn chưa dứt lời, đã bị Lư Tư Nam cắt ngang.

“Đội trưởng, cô Lâm, hai người mau đi thôi, đây là chìa khóa xe, bây giờ đi về đến bảo hộ là vừa lúc trời tối luôn, còn kịp giờ ăn cơm tối.”

“Tôi đi trước đây, có việc thì có thể liên lại với tôi bất cứ lúc nào.”

Quý Bắc Chu đi mua hai cái bánh sandwich và nước khoáng ở siêu thị nhỏ trong bệnh viện, sau đó ra hiệu Lâm Sơ Thịnh theo anh lên xe.

Xe nổ máy rời đi, Vu Bôn mới nhíu mày nhìn về phía Lư Tư Nam:

“Trời này vừa nhìn là đã biết sẽ mưa, bây giờ mà lên đường chắc chắn sẽ bị vây lại ở trong mưa.”

“Đội trưởng cũng không ngốc, chẳng lẽ anh ấy lại không nhìn ra trời sắp mưa hay sao? Anh ấy muốn quay về chắc hẳn đã có tính toán riêng, anh nên ăn nhiều quả óc chó cho bổ não đi.”

“Thế cô thì thông minh chắc, đội trưởng chạy theo người khác rồi, cô còn đi giúp đỡ, đúng là đồ đần độn.”

“Thế anh bảo tôi phải làm sao bây giờ? Hay định hai nữ tranh một nam? Thế thì trong lòng đội trưởng phải có tôi thì mới được, chứ nếu tôi làm như thế thật, cứ đến chắn giữa hai người họ, với tính cách của đội trưởng, chắc chắn sẽ không cho tôi chút mặt mũi nào, càng không coi tôi là người trong cuộc.”

Vu Bôn không lên tiếng, khẽ vỗ lên bờ vai cô ấy.

“Nhỏ da đen à, trên đời này nhiều đàn ông lắm, cũng không phải chỉ có mình đội trưởng…”

Anh ấy còn chưa dứt lời, Lư Tư Nam đã thúc khuỷu tay cho một cú, đau đến mức nói chẳng thành tiếng, phải giơ tay ra che bụng!



Bên kia

Quý Bắc Chu lái xe chạy vào trong rừng mưa, Lâm Sơ Thịnh ngồi ở ghế lái phụ, ăn hai miếng sandwich đã không nuốt nổi nữa.

Dọc đường không có ai nói chuyện.

Cho đến khi có giọt mưa rơi vào kính chắn gió của xe…

Lâm Sơ Thịnh cũng đã đến nơi này được vài ngày rồi, cũng rõ khí hậu ở rừng mưa, không phải mỗi ngày đều có mưa, nhưng tần suất mưa cực lớn, mỗi lần đều như trút nước, hoàn toàn không thể ra ngoài được.

Quả nhiên mưa càng lúc càng lớn.

Mưa đập rầm rầm vào kính chắn gió, cần gạt nước không hoạt động, tầm nhìn bị che khuất, không có cách nào lên đường tiếp được nữa.

“Anh dừng xe lại bên đường, đợi mưa nhỏ rồi đi tiếp được không.” Quý Bắc Chu đề nghị.

Lúc này cũng không còn cách khác, Lâm Sơ Thịnh chỉ đành phải gật đầu.

Xe dừng ở dưới một cây cổ thụ lớn, cành lá xum xuê đan chéo vào nhau hình thành dạng ô xòe, che đi phần lớn nước mưa, nhưng vẫn có những giọt mưa rơi trên đầu xe, phát ra từng tiếng bộp bộp dày đặc.