Giới Fan Có Độc

Chương 31



Editor: Cẩm Hi

Chúng ta sống cuộc sống của mình và chúng ta dành thời gian để yêu anh ấy

Trạm Echo Deep Lục Tử Lâm

Dự án support sinh nhật lần thứ hai của Lục Tử Lâm —— Kế hoạch đổi mới

Tốt nghiệp học viện hí kịch, vì can đảm thử sức mà đứng trên một sân khấu xa lạ;

Bị cuốn vào vòng xoáy trung tâm thị phi, chủ động bứt phá để đón nhận những thách thức mới trong khốn cảnh;

Ngày hôm nay anh ấy tiến bộ hơn ngày hôm qua, còn ngày hôm nay chúng ta lại yêu anh ấy hơn ngày hôm qua.

Thích anh hơn ngày hôm qua, thiếu chút nhà Minh. [1]

[1] Có nghĩa là: Thích anh hơn ngày hôm qua, nhưng ít hơn ngày mai. 

……

Vì vậy, các Trạm fan của Lục Tử Lâm đã liên hợp lại cùng công bố dự án sinh nhật lần thứ hai của Lục Tử Lâm, “Kế hoạch đổi mới”.

Lấy cái tên “Kế hoạch đổi mới”, là hy vọng chúng ta – những fan của Lục Tử Lâm có thể tốt hơn so với ngày hôm qua.

Bắt đầu từ hôm nay, siêu thoại # Lục Tử Lâm # sẽ mở một khu đặc biệt dành cho kế hoạch check in 100 ngày [2], fan nào vượt qua cấp 9 trong siêu thoại [3] thì có thể sử dụng hagtag # hoán tân kế hoạch # để check in, sau khi các fan hoàn thành mục tiêu đặt ra, các trạm fan của Lục Tử Lâm sẽ liên hợp chọn ra một fan trong những fan đã hoàn thành mục tiêu để trở thành fan kim cương của năm. 

[2] Hiểu nôm na là trong vòng 100 ngày, ngày nào cũng phải vào siêu thoại để check in (điểm danh), nó giống như chúng ta ngày nào cũng vào shoppe để điểm danh nhận xu ấy.

—— Phim điện ảnh mới của Lục Tử Lâm, chúng tôi đã chuẩn bị một phòng VIP cho bạn.

—— Cho dù đại ngôn sản phẩm mới của Lục Tử Lâm có xa xỉ tới đâu, thì bạn cũng sẽ có sản phẩm mới nhất.

—— Lịch trình công khai của Lục Tử Lâm, chỉ cần bạn có thời gian thì ăn, mặc, ở, đi lại chúng tôi sẽ bao hết cho bạn.

—— Fan meeting của Lục Tử Lâm,  bạn nhất định sẽ được ngồi ở vị trí chính giữa hàng đầu tiên.

—— Tiệc sinh nhật Lục Tử Lâm bạn sẽ được mời lên sân khấu.

—— Thậm chí vào sinh nhật bạn, Lục Tử Lâm có thể sẽ tự mình đến chúc mừng sinh nhật bạn.

……

( PS: Tất cả các phúc lợi trên đều đã được Ngân Thần Thế Kỷ thông qua, việc triển khai cụ thể sẽ tùy thuộc vào lịch trình của Lục Tử Lâm)

Tuy nhiên, tiền đề của của tất cả những điều trên là bạn, tôi, chúng ta, đều phải thật sự nỗ lực trong 100 ngày tới, hãy làm cho cuộc sống của bản thân ngày một tốt hơn, chỉ có như vậy thì mục đích ban đầu của “Kế hoạch hoán đổi” mới có ý nghĩa.

Chúng tôi cho rằng, Lục Tử Lâm của trước kia, hiện tại, hay là sau này đều không phải là toàn bộ cuộc sống.

Chúng ta sống cuộc sống của mình và chúng ta dành thời gian để yêu anh ấy.

……

Sau khi công bố dự án support thứ hai, đã có nhiều luồng ý kiến trái chiều.

Bởi vì kế hoạch support thứ nhất của Tô Điềm nhận được nhiều phản hồi tích cực, cũng là lần đầu tiên mọi người biết có thể hợp tác với quỹ hội để support, tất cả đều cảm thán Tô Điềm không hổ là có kinh nghiệm, khả năng giao thiệp hạng nhất, mà dự án support lần hai này dường như bị chênh lệch rất lớn so với lần thứ nhất kia.

Cũng đã là năm 9102 rồi [2], ai còn chịu chơi cái trò check in 100 ngày chứ, thà làm rút thăm trúng thưởng trực tiếp còn hơn.

[4] Đây là ngôn ngữ mạng, từ này xuất hiện từ năm 2017 => 7102, 2018 => 8102 và 2019 là 9102. Từ này thường được dùng để diễn đạt ý nghĩa lạc hậu, lỗi thời. Ví dụ như: Đã là năm 2202 rồi mà vẫn còn đi dép tổ ong à:v

Tô Điềm cũng không thấy bất ngờ trước phản ứng này, cô đưa ra kế hoạch support này vì suy xét đến phần lớn fan của Lục Tử Lâm đều sinh sau 2000, bọn họ đều đang học sơ trung hoặc là cao trung, vì còn chưa thành niên nên khả năng tự chủ sẽ tương đối kém, việc học sẽ bị chậm trễ vì đu idol, cho nên kế hoạch 100 ngày là được chuẩn  bị cho nhóm fan này.

Ở độ tuổi này, các em ấy rất mong có một con đường để được tiếp xúc gần gũi với thần tượng, nhưng thường không được gia đình ủng hộ, nhưng một khi các em ấy bắt đầu tập trung vào một chuyện, lúc đó cha mẹ sẽ cho rằng thần tượng làm ảnh hưởng tới fan, còn đối với Lục Tử Lâm thì đây là một loại thử nghiệm mới nhằm giảm bớt lưu lượng và chậm rãi mở rộng độ nhận diện.

“Tô Điềm đã đi quá xa rồi đấy, lúc đầu nói là không mở donate làm tôi còn mong chờ, nhưng giờ càng xem tôi càng cảm thấy đây giống như là trò tiêu khiển của fan ấy, có chỗ nào là làm support cho Lục Tử Lâm chứ, đã thế Lục Tử Lâm còn phải đi ăn sinh nhật của fan nữa, đúng là tốn công vô ích.”

“Sao mà mị dần cảm thấy Tử Lâm như là nghệ sĩ của Tô Điềm vậy á, Tô Điềm thì giống y như người đại diện của Tử Lâm vậy, chuyện này thương lượng rồi mà Ngân Thần không có ý kiến gì hết à? Sao Tô Điềm làm gì Ngân Thần cũng đều Ok hết vậy? Để Tử Lâm đi dự sinh nhật của fan là muốn để oppa của bọn tui làm idol tuyến mười tám lên diễn chắc?”

“Một số người kể cũng lạ, cái lúc vừa bảo không donate xong thì đi rêu rao khắc nơi, nói bọn tao lợi hại thế này thế kia, làm công ích từ thiện, giờ thì lại bắt đầu la hét đòi donate, nếu bọn mày lợi hại như vậy thì sao không tự đi mở Trạm làm support luôn đi, cái vị trí Trạm tỷ cho mày làm đấy.”

“Nhiều người lắm chuyện thật đấy, content của Echo Deep viết hay như vậy rồi mà chúng mày còn chửi được, chúng mày bị tật ở mồm đấy à? Mỗi một câu đều nói rất đúng, đu idol không phải là tất cả, mà hãy yêu bản thân mình trước đã rồi hãng yêu idol, có nói gì sai đâu mà chúng mày xông vào battle thế hả?”

“Người qua đường đừng có chen mồm vào, không phải chuỗi liên minh support nói rằng tất cả các chi phí liên quan đều do họ chi trả sao? Mọi người thử tính xem rốt cuộc là cần bao nhiêu tiền, nếu sang năm Lục Tử Lâm nổi tiếng rồi nhận vô số đại ngôn, vậy không phải là bị vả mặt rồi sao?”

Bình luận lại thành một nồi cháo, Lục Anh ngồi bên cạnh đọc mấy bình luận, cảm thấy vẫn còn tốt chán, cũng không có câu nào nặng lời cả, nếu để cô ấy mắng chửi người thì tuyệt đối ác liệt hơn thế này nhiều.

Lục Anh cũng không định trấn an Tô Điềm, chỉ thuận tay đưa cho cô một quả quýt.

“Lại định hại tớ?” Tô Điềm nghi ngờ nhìn Lục Anh.

“Cậu cút đi, là bà đây mua đấy, không phải mang từ núi về đâu, giờ này trên núi làm gì còn quả quýt nào mà mang về cho cậu chứ.”

Tô Điềm bán tín bán nghi bóc vỏ ra cho vào miệng, quả nhiên là nhiều nước, còn ngọt nữa.

“Hôm nay cuối năm rồi mà cậu còn chưa về nhà à? Ba cậu đồng ý cho cậu trở về còn không phải là vì muốn cậu về nhà ăn tết sao?”

Kể từ khi Lục Anh trở về đến giờ đã được ba ngày rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa có ý định về nhà, chỉ báo với nhà là sẽ ở chỗ Tô Điềm hai ngày.

Người nhà Lục đều biết Tô Điềm, hai người là bạn thân nhiều năm nay, Tô Điềm cũng từng tới thăm nhà rồi.

Lục gia cũng không phản đối hai người chơi với nhau, tuy mẹ Lục Anh cũng từng nói bóng nói gió hỏi Lục Anh xem có cần giúp đỡ Tô Điềm không, nhưng Lục Anh nóng nảy nói không cần bà phải nhọc lòng ăn củ cải mặn mà còn lo nhạt [4], vì vậy mẹ Lục cũng đành từ bỏ.

[5] Ăn củ cải mặn mà còn lo nhạt: Là một từ lóng ở miền Bắc, chỉ những người tọc mạch không hiểu chân tướng sự thật mà còn ở đó lo lắng, làm trái ý mình.

Bản thân Tô Điềm đối với tập đoàn Lục thị là không mặn không nhạt, không có hảo cảm cũng không có ác ý, còn Lục Anh mà cô quen, không phải chỉ cần là thiên kim của tập đoàn Lục thị thì cái gì cũng đều thuận lợi, cho nên không thể nào đánh đồng Lục Anh với tập đoàn Lục thị được.

“Cùng nhau ăn tết nhé? Cùng chị đây đi ăn uống đi.”

Tô Điềm lắc đầu: “Cậu biết mà, tớ không muốn đến nhà cậu.”

Lục Anh tỏ vẻ đã hiểu, cũng không cưỡng cầu nữa, trước khi đi còn đặt tay lên vai Tô Điềm, Tô Điềm cho rằng Lục Anh không nỡ nên muốn thân mật với cô một chút, kết quả là……

“Vết bẩn trên gối dựa lưng của bà đây là do Ninh Trạch Ngôn làm đúng không? Bà đây nhất định sẽ bắt bồi thường một cái làm thủ công giống như đúc! Gối dựa!” Tô Điềm nghi ngờ mình sắp bị thủng màng nhĩ.

Tô Điềm nghẹn khuất thay Ninh Trạch Ngôn: “Không phải đã ngừng sản xuất rồi à? Làm sao mà bồi thường được nữa?”

“Đó là vấn đề của cậu.”

“Tớ á?”

“Chứ chả nhẽ là tớ?”

Tô Điềm đuối lý, nếu lúc trước không mở cửa cho Ninh Trạch Ngôn vào nhà thì tốt rồi, cho dù có vào nhà thì cô cũng có thể

Đem gối dựa cất đi trước, mà kể cả cô không cất nó đi thì cô cũng không nên dùng gối dựa để ngăn cản Ninh Trạch Ngôn……

Nụ hôn kia ——

Tô Điềm giật mình tỉnh táo lại, cô đành phải đồng ý để Lục Anh về nhà trước đã, miễn cho về muộn lại bị ông bố khó tính của cô ấy dạy dỗ.

Tô Điềm đang lên mạng tìm cửa hàng thủ công mà Lục Anh đặt làm trước kia xem có còn mở cửa hay không, thì Ninh Trạch Ngôn gọi điện tới.

“Cùng nhau ăn tối nhé.” Đây là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.

“Ninh tổng ——”

“Mở cửa đi, lạnh quá.” Tô Điềm hết hồn, ngày thường Ninh Trạch Ngôn vẫn hay tới đây còn chưa tính, nay Tết nhất lại chạy tới chỗ cô là muốn ăn trực sủi cảo đấy à?

Có điều đúng lúc cô có chút vướng mắc về dự án support cuối cùng, giáp mặt thế này vừa hay có thể hỏi rõ ràng hơn.

Tuy lúc đó Ninh Trạch Ngôn có hứa hẹn sẽ khởi động dự án, nhưng theo như tin tức mà cô có được thì bên Ngân Thần bên không có một chút biến động nào hết, gió yên biển lặng, chẳng lẽ chưa huy động được một ngàn vạn tiền đầu tư nên mới chưa khởi động dự án?

Ngày mai là phải công bố kế hoạch support tiếp theo rồi, Tô Điềm vẫn có chút lo lắng bất an, một khi đã công bố xong lại bị vả mặt thì đúng là một “sự cố” lớn đấy.

“Ninh tổng, ôi? Tóc anh bị ướt rồi kìa, bên ngoài đang có tuyết à?”

Ninh Trạch Ngôn giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Điềm nhìn theo, những bông tuyết đang nghiêng mình dưới ánh trăng.

Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay.

Thế mà vẫn đuổi kịp năm cũ, đúng là khéo thật đấy.

“Ninh tổng, anh ngồi xuống trước đi.” Việc đầu tiên cô làm là đi ra ban công xem có xe gì đang đậu ở dưới tầng, sắc trời tối tăm, một chiếc Cadillac màu đen [6] ẩn mình trong đó, Tô Điềm yên tâm, đi pha cho Ninh Trạch Ngôn một cốc hồng trà.

Tô Điềm sốt ruột nên bắt đầu vào chuyện trước, đem câu nói “Cùng nhau ăn tối nhé” của Ninh Trạch Ngôn ném ra sau đầu.

“Ninh tổng, tôi muốn xác nhận lại lần cuối một chút, kế hoạch support vẫn sẽ thực hiện theo đúng kế hoạch chứ?”

“Có thể sẽ phải sửa lại vài một vài chi tiết, còn về cơ bản thì không có vấn đề gì hết?”

“Vậy cần sửa chỗ nào ạ, Ninh tổng ngài cứ nói đi để tôi sửa luôn.” Tô Điềm nói xong thì mở ngay notebook ra, dùng AI [6] để mở file tài liệu.

[7] AI ( Adobe Illustrator) là phần mềm thiết kế đồ họa dùng để thiết kế những sản phẩm như: logo, tờ rơi, danh thiếp, Profile, vẽ hoạt hình, tích hợp chuyển động cho Flash… Ngoài ra còn hỗ trợ bộ công cụ gồm: công cụ chỉnh sửa ảnh, hiệu ứng 3D, công cụ dựng hình …

“Em còn biết dùng AI?” Ninh Trạch Ngôn trầm ngâm nhìn chằm chằm Tô Điềm.

Tô Điềm cười nói: “Một cô gái đu idol thì không có gì là không làm được hết, tôi còn biết nhiều thứ hơn ngài nghĩ đấy. TOPIK cấp 4, tiếng Nhật N1, thành thạo PS và AI với các phần mềm thiết kế đồ họa khác, thành thạo PR và các phần mềm chỉnh sửa video khác.”

Đây đều là những kỹ năng mà cô trau dồi khi đu idol trước kia, giờ cẩn thận nghĩ lại, cô thật sự đã học được rất nhiều đấy.

“Không cần vội.” Ninh Trạch Ngôn gập notebook của Tô Điềm lại, “Ăn cơm trước đã.”

“Nói xong rồi ăn được không? Tôi có thể sửa ngay bây giờ, rất nhanh thôi.”

“Nhưng tôi đói rồi.”

Tô Điềm lấy điện thoại ra bật sáng màn hình lên rồi giơ ra cho Ninh Trạch Ngôn nhìn: “Ninh tổng, bây giờ mới có 6 giờ 5 phút chiều theo giờ Bắc Kinh thôi.”

“Trưa nay tôi không ăn cơm.”

“Thế đợi chúng ta nói xong, rồi anh về nhà ăn có được không? Hôm nay là giáp tết rồi, ở cùng người nhà không phải tốt hơn sao?”

Ninh Trạch Ngôn hừ một tiếng, híp mắt nhìn Tô Điềm, cái từ người nhà này từ miệng Tô Điềm nói ra thật là có ý tứ.

“Nếu hôm nay tôi cứ muốn ở chỗ em thì sao?”

“Tôi còn có thể làm sao nữa chứ? Quanh đây không có nhà hàng nào cả, mà tết rồi nên người ta cũng không giao cơm hộp nữa, tôi nấu sủi cảo cho anh nhé? Nhân rau hẹ thịt lợn hay là nhân nấm hương cải trắng?”

“Mỗi thứ một nửa đi.”

Tô Điềm cảm thán, linh cảm xấu sẽ không bao giờ sai.

Ai có thể ngờ rằng vào đêm tuyết rơi giáp tết, cô và Ninh Trạch Ngôn lại cùng nhau ngồi ăn sủi cảo đông lạnh……