Lúc Hoàn Thịnh Thư tiến vào Nhất Lãm lâu, hầu hết những vệ binh canh gác bên ngoài đều đã chạy đến khu vực có cháy lớn để hỗ trợ dập lửa.
Hoàn Thịnh Thư đang đứng ở tòa lâu đối diện tòa Nhất Lãm lâu dành cho hoàng tộc, tòa lâu này là vị trí quan sát vòng thi đấu ngày mai.
Xung quanh là sảnh đài bình thường giống hệt như tả lâu và hữu lâu dành cho danh môn thế gia. Ở giữa là một lư đồng trống, không đốt trầm hương. Tiến đến ấn hai lần vào cơ quan bên dưới lư đồng, một hành lang bí ẩn dẫn xuống lòng đất hiện ra.
Mật thất này có ba tầng, tầng dưới cùng sẽ giấu bảo vật dùng cho vòng thứ hai của Hư mệnh hội.
Những ánh đuốt cách nhau một khoảng rất xa trên tường khiến dưới này đã tối nay còn tối hơn.
Cậu bị chứng sợ hãi bóng tối.
Hoàn Thịnh Thư bước từng bước rất chậm, nhưng sau khi bước xuống được tầng đầu tiên thì đôi chân nhỏ nhắn thoáng run rẩy, sau đó vào khoảnh khắc cậu sắp ngã xuống, một cánh tay rắn chắc đã đỡ được tiểu hài tử.
Bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp:
"Thật trùng hợp, Tứ hoàng tử điện hạ cũng đến đây đi dạo à?"
Một tay của đối phương đã che lại hai mắt của cậu, tay còn lại vòng qua eo để giữ chặt tiểu hài tử trong lòng, hắn đã hạ thanh âm của mình xuống, nhưng trong không gian kín thế này, âm thanh lạnh lẽo trầm khàn đó vẫn vang vọng bên tai cậu rõ mồm một.
Hoàn Thịnh Thư không đoán được người phía sau là ai, nhưng hắn tạm thời chưa có ý định giết cậu, nếu không đối phương đã ra tay từ lâu.
Nhưng chắc chắn hắn cũng không có ý tốt, nếu không cũng chẳng che mắt cậu lại làm gì.
Bóng tối ám ảnh bao trùm làm cậu thoáng run rẩy, nhưng sự trấn tĩnh rèn luyện cả hai đời đã giúp cậu áp chế nỗi sợ trong lòng xuống. Không rõ đối phương muốn gì từ mình nên chỉ có thể chậm chạp đáp "ừm" một tiếng.
Đối phương nghe được thanh âm tiểu hài tử trong trẻo như trong tưởng tượng, không hề có lực công kích thì cũng thoáng thả lỏng hai tay một chút. Trong bóng tối, hắn nhìn thấy đôi tay nhỏ nhắn đang vì sợ hãi mà run lên, thầm cười nhạo trong lòng, chế giễu:
"Điện hạ là cành vàng lá ngọc, đến nơi âm u thế này làm gì?"
Nói rồi còn kề sát bên tai cậu, giọng lạnh lẽo: "Sẽ chết đấy."
Cậu không vì lời đe dọa này mà hoảng sợ: "Không chết được. Ngươi sẽ bảo vệ ta đúng không?"
Bảo vệ? Hắn có lúc nào giống người sẽ đi bảo vệ người khác vậy. Tiểu hoàng tử đúng là sống trong cẩm y ngọc thực mà lớn nên suy nghĩ thật ngây thơ, ngay bây giờ hắn có thể ngay lập tức lấy mạng của cậu.
Nhưng không biết hắn nghĩ tới điều gì, không những không làm thế mà còn dẫn cậu xuống dưới, đến tầng cuối cùng của mật thất này.
Đôi tay đang che hai mắt chuyển xuống bịt miệng tiểu hài tử, tay còn lại vẫn giữ chặt eo cậu, ánh sáng le lói bỗng ập đến khiến cậu hơi nheo mắt, nhưng đã thấy được toàn cảnh nơi này.
Vị trí họ đang đứng là góc chết, được che chắn hoàn hảo, đối tượng mà cậu đang tìm kiếm, Túc Chi Viên đang đứng ở dưới này. Túc Chi Viên đang nhìn Hạng liên nạm ngọc được đặt trên cùng của kệ gỗ thất tầng, ánh mắt bệnh hoạn cậu thấy hôm qua nay lại xuất hiện trên khuôn mặt luôn giả vờ thanh cao kia, khiến cậu thoáng nhăn mày.
Người trong lòng không hề giãy dụa tìm chết như hắn nghĩ mà lại cực kỳ im lặng quan sát mọi thứ, Tứ hoàng tử không phải đồng minh của Túc Chi Viên, vậy... không phải là đến bắt quả tang tên vô dụng bên kia chứ?
Liếc đến chỗ tên hư mệnh tử đã làm chuyện lén lút còn để bị người khác phát hiện kia, hắn chỉ có thể kinh bỉ trong lòng một câu 'vô dụng'.
Nhưng việc mà Túc Chi Viên đang làm lại vừa hợp ý hắn, nên không có ý định ra tay ngăn cản, cũng không muốn tiểu hoàng tử xen vào, hắn lại dùng tay bịt mắt tiểu hài tử, muốn quay trở về.
Nhưng khi vừa lên đến tầng hai, tiểu hoàng tử không có dấu hiệu nào khẽ thốt lên một câu rất nhẹ:
"Ta ở đây."
Ngay lập tức một kiếm từ phía sau chém xuống, khiến hắn phải nới lỏng tay đang giữ chặt tiểu hoàng tử ra mà rút đao đỡ kiếm.
Hoàn Thịnh Thư sau một khoảnh khắc được giải tỏa áp lực nơi eo thì liền thoát ra được, trưởng y vệ ngay lập tức tiến đến đỡ lấy cậu, giọng gấp gáp.
"Thuộc hạ đến trễ. Điện hạ có bị thương không?"
Tiểu hài tử lắc đầu, rất hiểu chuyện mà lập tức chạy đi, không thì sẽ ảnh hưởng đến trưởng y vệ vừa phải bảo vệ cậu mà vừa phải đối đầu với người kia.
Lúc này cậu đã nhìn thấy lam nhãn sắc bén cực kỳ nổi bậc của tộc Ái Tân đằng sau lớp mặt nạ bằng bạc, thầm nghĩ thật may mắn lúc nãy đã ngoan ngoãn phối hợp với hắn, nếu cậu có một tia ý muốn chống đối nào thì ban nãy đã chết.
Ái Tân Lam Điệt.
Hắn là đồng minh của Túc Chi Viên sao? Điều này cậu thật không ngờ.
Lúc chạy được trở về đại sảnh thì thân ảnh mặc hắc y của Ái Tân Lam Điệt cũng lao đến, cậu theo bản năng muốn lui lại, nhưng hắn cũng không có ý định bắt cậu nữa mà lập tức chạy đi.
Trưởng y vệ khi ra ngoài nhìn thấy hắc y nhân kia đã bỏ trốn, muốn đuổi theo, nhưng y cũng không dám để tiểu hoàng tử ở một mình nữa. Trầm mặt nhìn đối phương khinh công bỏ đi, y tra đao lại vào trong vỏ, quay lại bên cạnh tiểu hoàng tử.
Hoàn Thịnh Thư nhìn thoáng qua lối xuống mật thất, mãi vẫn không thấy ai, cậu hỏi:
"Bên dưới không còn ai nữa sao?"
Trưởng y vệ khi nãy giao thủ cùng hắc y nhân kia cũng không cảm nhận được khí tức của ai khác nữa, lắc đầu: "Không còn."
Túc Chi Viên đã trốn đi đâu?
Kế hoạch bắt quả tang Túc Chi Viên của cậu đã bị Ái Tân Lam Điệt phá hoại triệt để, nhưng cậu không nghĩ kẻ lợi hại như hắn lại phải liên thủ cùng tên vô dụng Túc Chi Viên để loại bỏ Dương Cung Kỳ Tuân.
Ái Tân Lam Điệt không hề đặt nặng thắng thua ở Hư mệnh hội, trong mắt hắn Hư mệnh hội chính là một sự sỉ nhục đối với các hư mệnh tử.
Kiếp trước rõ ràng Ái Tân Lam Điệt đã bại dưới tay Hồng Ngạch Kỳ ở vòng thứ nhất.
Kiếp này...
Thoáng nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo của Ái Tân Lam Điệt liếc nhìn cậu lúc hắn chuẩn bị hạ gục Hồng Ngạch Kỳ.
Đây là một kẻ cực kỳ nguy hiểm mà tạm thời với thế lực nhỏ bé của mình, cậu không thể động vào hắn.
Trưởng y vệ lo lắng nhìn tiểu hoàng tử từ lúc trở về đều trầm mặc, không kìm được hỏi:
"Điện hạ có nhận ra tên đã bắt cóc người là ai không?" Hắn nhất định sẽ giết chết kẻ đó.
Hoàn Thịnh Thư thoáng hoàng hồn, giọng vẫn bình tĩnh: "Quá tối, ta không nhận ra..."
Nhìn sang trưởng y vệ đã bảo vệ mình rất tốt cả ngày hôm nay, cậu thoáng mỉm cười, giọng điệu nhu hòa: "Cám ơn ngươi, chuyện hôm nay không phải là lỗi của ngươi đâu. Cho dù đối phương là ai, hiện tại làm lớn chuyện này cũng không tốt."
Trưởng y vệ nhăn mày: "Nhưng..."
Hoàn Thịnh Thư vội cắt lời: "Tên ngươi là gì?"
Dù cậu đã biết, nhưng vẫn muốn hỏi, muốn nghe y chính mình nói ra.
Phù Giáp.
"Thuộc hạ tên là Phù Giáp."
Phù Giáp trạc tuổi Tông chính Huyền Nhân Tư, nhưng thân phận một trưởng y vệ thấp kém không thể so được với Tông chính đại nhân cao quý. Nhớ đến số phận bi thảm kiếp trước của cả hai, tim cậu không tự chủ được khẽ đau nhói. Kiếp này cậu sẽ bảo vệ hai người họ thật tốt.
"Ta ở An Hòa điện rất cần một trưởng y vệ thân thủ lợi hại như ngươi. Phù Giáp, ngươi có muốn theo ta đến An Hòa điện không?"
Phù Giáp thụ sủng nhược kinh vội vàng quỳ xuống đáp lời: "Được bảo vệ ngài là phúc của thuộc hạ."
Hoàn Thịnh Thư ban nãy chạy quá nhanh nên chân đã có chút đau, Phù Giáp liền cõng cậu quay trở về xa giá của hoàng tử.
Ngồi trên tấm lưng vững chải của người nọ, cảm giác an toàn khiến cậu dễ dàng thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy, bản thân đã nằm trên giường ngọc quen thuộc.
Cậu đã hôn mê cả một đêm rồi.
Hôm nay là ngày diễn ra vòng thi đấu thứ hai của Hư mệnh hội.
Dù hôm qua cậu kiệt sức thiếp đi, nhưng vẫn theo thói quen thức dậy vào giờ Mão*. Gọi cung nữ vào rửa mặt thay y phục của hoàng tử, lúc này cậu mới tỉnh táo lại đôi chút.
(*Giờ Mão: 5h-7h)
Hành động thất bại hôm qua đã khiến cậu hiểu ra rằng, không phải tất cả mọi thứ đều sẽ giống như kiếp trước, chỉ cần một sai lệch nhỏ cũng có thể khiến rất nhiều sự việc thay đổi.
Cậu cần phải cẩn thận hơn nữa.
Để thể hiện sự tôn trọng với các châu thổ của Đại La, vòng thi đấu đầu tiên của Hư mệnh hội bắt buộc tất cả những vị quan ngũ phẩm trở lên tham dự, những người có quan phẩm thấp hơn có thể tùy tâm mà đến. Nên hôm trước có rất nhiều danh môn thế gia đến kiến lãm, nhưng tới vòng hai số lượng giảm chỉ còn một nửa.
Đa số những vị có phẩm cấp cao ngoài mặt đều không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng cũng chẳng xem cuộc thi này ra gì, họ không có hứng thú nhìn những hư mệnh tử thấp kém đó thi thố tài năng.
Dù gì Hoàng đế cũng sẽ không để các con tin của triều đình có cơ hội tạo dựng quyền lực ngay trong kinh đô Thượng Cẩn, cuộc thi này chỉ tổ chức cho đám Thứ sử ở các châu thổ xem mà thôi.
Nên khi thấy Hoàn Thịnh Thư muốn đến kiến lãm vòng thứ hai của Hư mệnh hội, Huệ Tô đã rất ngạc nhiên.
"Điện hạ có hứng thú với Hư mệnh hội sao?"
Hoàn Thịnh Thư đã thực hiện xong Tử khóa*, cũng vừa kịp giờ để xuất phát đến Nhất Lãm lâu. Nghe Huệ Tô cô cô hỏi cũng chỉ cười tủm tĩm trả lời:
"Đúng ạ, Cáp Nhi muốn học hỏi võ công của các vị hư mệnh tử đó."
(*Tử khóa: Thời khóa biểu buổi sáng của hoàng tử gồm: chạy bộ, tập thể lực, thiền, tắm rửa, dùng thiện)
Đại La trọng võ, những vị hoàng tử có thể vì quốc gia xã tắc mà đích thân ra chiến trường luôn được các vị triều thần đề cao. Tứ hoàng tử muốn tôi luyện võ nghệ từ bây giờ cũng không có gì lạ. Huệ Tô cuối cùng cũng an tâm tiễn tiểu hoàng tử ra khỏi cung.
Người dẫn Hoàn Thịnh Thư đi lần này vẫn là trưởng y vệ Phù Giáp hôm qua. Sáng nay tiểu hoàng tử tỏ vẻ rất hài lòng với vị y vệ này, còn muốn ngỏ ý xin Hoàng đế để y làm cận vệ thân cận của mình. Nên Huệ Tô rất vui lòng sắp xếp cho Phù Giáp đi theo Tứ hoàng tử hôm nay.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Tất cả sai lệch kiếp này chỉ vì một ánh mắt của ai đó mà thôi...
Dương Cung Kỳ Tuân: [đen mặt] [lật bàn] Nhưng Cáp Nhi chỉ yêu ta.
Tác giả: Đúng đúng đúng! Mấy người kia chỉ là anh em tốt!
Dương Cung Kỳ Tuân: [lạnh mặt] Chương sau lên sóng.