Giống Như Mùa Thu

Chương 12: Tôi dính mực thì nó cũng phải dính bùn



Học sinh cấp ba chúng tôi đặc biệt là trường C nhà có điều kiện khá nhiều, nhưng cũng đa phần là tầm trung. Vì thế nên nếu có ai đó dùng apple watch hay là iphone đời mới nhất không hiếm nhưng cũng ít người. Thường thì chúng nó tập trung học nhiều hơn là để ý xem cái điện thoại bao nhiêu tiền, đồng hồ của hãng nào.

Chỉ có những đứa rảnh như Hồ Minh Châu mới có thời gian đi làm chuyện đó. Ngay khi nhìn thấy con máy mới tôi đặt trên bàn nó đã lập tức bị thu hút. Giờ ra chơi hôm đó Minh Châu tấp vào bàn tôi, nơi mà nó cực ghét và không bao giờ muốn lại gần.

"Anh Thy, mua máy mới hả?" - Châu tươi cười, mắt dán vào con máy của tôi.

"Ừm, mới đổi." - Tôi tự nhiên đáp.

"Bố mẹ cậu bán hải sản với lương giáo viên mua được con máy mấy chục củ cho cậu dùng á?"

Châu nhìn tôi kinh ngạc, ngay giây sau sự dè bỉu xuất hiện trên gương mặt nó: "Chắc không phải hàng tàu đấy chứ?"

"Không. Chính hãng mà."

Tôi ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt ngạc nhiên nhưng nụ cười trên môi Châu khiến tôi có cảm giác mình không được tôn trọng, tôi nói thêm: "Nhà tớ không giàu nhưng cũng không đến nỗi dùng hàng kém chất lượng."

"Bố mẹ cậu chịu chi thật đấy, như này bằng mấy tháng lương giáo viên cộng lại mà."

Châu mặc dù cười nhưng ý tứ giễu cợt trong lời nói lại không hề che đậy, tôi đang dần cảm thấy con bé này cực đáng ghét. Và giờ tôi hiểu lí do vì sao Dương Ánh Chúc lại ghét nó thế rồi.

"Thì sao? Liên quan gì đến cậu?"

Tôi bày ra vẻ mặt khó chịu, nhưng dường như Hồ Minh Châu lại nghĩ rằng tôi đang chột dạ.

"Mình hỏi thôi mà, cậu nóng tính thế. Mình định mua nên mới hỏi thôi, nhưng mà đến cả cậu còn dùng được thì mình nghĩ nên để mấy tháng sau ra bản mới rồi mua luôn."

"Mày thích mua thì mày mua đi, nhà mày có tiền mà Hồ Minh Châu. Mày mua được không có nghĩa là người khác không được dùng, nhà con Thy cũng đâu có thiếu tiền, mày bỏ cái kiểu bỡn cợt người khác đi. Tiền nhiều mụ hết cả não à?"

Chúc đang nằm ngủ nghe không được cũng phải bật dậy, con bé mặt tuy còn ngái ngủ nhưng giọng rất rõ ràng rành mạch: "Nhà con Thy bán hải sản mà, để bảo nó ship cho mày mấy con tôm nhé. Mang về đừng ăn vội, mổ đầu nó ra xong xem nó với mày có gì giống nhau. Tao là tao thấy giống đấy.". Truyện Xuyên Không

"Đầu toàn c*t."

Chúc nói xong mà tôi không ngậm được mồm, mấy đứa xung quanh cũng ôm miệng nhịn cười. Chúc vừa nói vài câu liền đuổi được con Châu từ bàn tôi đi chỗ khác. Nói chuyện với Hồ Minh Châu đau đầu thực sự.

Buổi trưa lúc ngồi dưới căn tin Chúc kể chuyện này cho đám Phúc Hoàng nghe, hai đứa con trai nghe xong ngồi ôm bụng cười cả buổi. Tôi đến khi nghe lại còn thấy buồn cười nữa là chúng nó.

Minh Việt nhìn điện thoại mới trên tay của Phúc Hoàng tò mò hỏi: "Mày mới đổi máy à?"

"Định dùng đồ đôi với Hoàng Anh Thy à."

Tôi bị câu nói của Chúc làm cho tò mò, khẽ liếc cái điện thoại mới của bạn ấy, trời ơi giống thật chứ.

Phúc vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh thường ngày, cậu ấy nhẹ nhàng đáp: "Màu này đẹp nên đổi thôi."

Ăn trưa xong chúng tôi nghỉ ngơi chuẩn bị cho tiết học chiều, Diệu Châu mặc dù được chuyển đến ngay phía sau bàn Chúc nhưng có vẻ như vì được bọn tôi bảo vệ nên là Hồ Minh Châu lại càng không ưa hơn.

Tiết văn nay Diệu Châu không mang sách đi học, tôi gặng hỏi mới biết sách bị Hồ Minh Châu xé lúc sáng, bị chúng nó chặn ở nhà vệ sinh không cho đi. Tôi quay sang nhìn Chúc bất lực, con bé đấy càng ngày càng khốn nạn.

Tôi quay lên cầm sách giáo khoa của mình đặt xuống bàn Châu, "Cậu xem tạm của tớ đi."

Bàn của tôi và Chúc là bàn thứ hai từ dưới lên, thế nên Diệu Châu hiện tại chỉ ngồi một mình. Đầu giờ chiều Hồ Minh Châu thường phát đề cho lớp, lướt qua bàn tôi con bé đó không thèm nhìn ném thẳng xấp đề xuống bàn cuối. Tờ đề nhẹ trơn rơi xuống dưới đất, con bé đó vờ như không nhìn thấy trực tiếp giẫm lên.

Diệu Châu cúi đầu rời khỏi chỗ muốn rút tờ đề dưới chân Minh Châu nhưng nào có dễ dàng thế, Hồ Minh Châu giậm mạnh chân, lúc nhấc chân ra tờ đề nhàu nát còn nguyên dấu giày ở giữa.

Tôi nóng máu nhưng nín nhịn từ nãy, lúc Châu dùng bộ mặt ghét bỏ quay đi tôi liền hắng giọng: "Giẫm lên đề của người ta mà không biết đường nói xin lỗi à? Tiền phô tô đề bạn ấy đóng đầy đủ chứ cũng không phải đi ăn xin của ai."

Chúc đi vệ sinh nên chỉ mình tôi ngồi tại chỗ, Hồ Minh Châu khẽ nhếch môi, lườm tôi: "Không phải việc của cậu thì đừng có xen vào, bản thân mình lo chưa xong còn bày đặt lo cho người khác."

"Đừng tưởng tôi không biết cậu làm gì Diệu Châu trong nhà vệ sinh hôm trước, cậu cứ thử thêm lần nữa xem tôi có để yên không."

Minh Châu định rời đi nhưng nghe tôi nói câu đó liền quay đầu, dường như nghe thấy câu cảnh cáo buồn cười nhất trên đời. Nó không những không hề sợ hãi mà biểu cảm trên gương mặt ngày càng thách thức: "Giỏi làm gì làm đi. Nếu như đã muốn lo chuyện bao đồng thế thì hết giờ ở lại."

Diệu Châu nắm lấy cánh tay tôi siết chặt, nhưng tôi không để ý, đầu tôi vẫn ngẩng lên nhìn Hồ Minh Châu, hai mắt không chớp lạnh nhạt đáp: "Cuối giờ gặp."

"Cậu gan thế, tớ sắp chuyển đi nhưng cậu còn học chung ba năm nữa. Nếu muốn sống yên thì đừng đối đầu với nó." - Diệu Châu chân thành nhìn tôi, ánh mắt long lanh đầy lo lắng.

Có điều tôi xưa nay là đứa rất lì, hoặc là nước sông không phạm nước giếng, hoặc là tôi dính mực thì nó cũng phải dính bùn.

Chúc về chỗ thấy sắc mặt tôi căng thẳng nụ cười trên môi cũng dần tắt, con bé ghé sát lại hỏi: "Sao trông mày nghiêm túc thế, có chuyện gì à?"

"Hồ Minh Châu hẹn tao cuối giờ ở lại lớp, tao đồng ý rồi." Tôi vừa mở sách vừa đáp.

Chúc trừng mắt nhìn tôi, cuối cùng kìm nén sự kinh ngạc nói nhỏ: "Mày với nó xích mích gì thế?"

Tôi dừng hành động dở sách của mình, quay sang nhìn Chúc: "Hôm trước tao mất bài tập toán bị ghi sổ đầu bài, mày nghĩ là ai làm."

Chúc ngây người một lúc, cuối cùng mông lung nói ra một cái tên: "Con Châu?"

Tôi im lặng không đáp.

"Vãi!"

"Nhưng sao mày biết?" - Chúc khẽ hỏi.

Tôi dở khóc dở cười nói: "Chiều nay tao đi đổ rác, trong thùng rác có tờ đề toán của tao ướt nhẹp do bọn nó ăn xoài chấm muối, ảo không."

"Khốn nạn vãi."

"Nó bắt đầu ngứa mắt tao rồi, mày đợi mà xem. Giờ tao mà không rắn, Diệu Châu đi nó sẽ leo lên đầu tao ngồi."

Dương Ánh Chúc nói sẽ ở lại với tôi, còn có Diệu Châu. Tôi cứ nghĩ không ai trong lớp biết chuyện Diệu Châu bị bạo lực học đường, hóa ra ai cũng biết nên mới ngầm không chơi với bạn ấy nữa. Vòng bạn bè của Diệu Châu thưa thớt dần, cuối cùng gần như bị cô lập chỉ có thể chơi với lớp khác