Giống Như Mùa Thu

Chương 5




Sân bóng trong trường chuyên khá rộng, chia làm bốn khoảng bốn đội đá, hôm nay xem là của đội Hóa mười. Không khí ồn ào náo nhiệt trên sân khiến tim trong lồng ngực tôi đập mạnh.

Hình như hơi run thì phải.

Đây là lần đầu tiên tôi đi cổ vũ đá bóng!

Khẽ nắm chặt tay, tôi lướt qua những gương mặt lạ lẫm của các bạn học chung trường, cố tỏ ra bình thản đi theo phía sau đội cổ vũ nữ. Ánh Chúc hôm nay đã lôi gần hết con gái của lớp chuyên Tin đi cổ vũ cho Tuấn Khải. Trong lòng âm thầm thở dài ngao ngán, với con bạn ngang bướng khó trị này tôi cũng không còn cách nào.

Năm nào trường cũng tổ chức giải bóng đá truyền thống, lớp Tin của bọn tôi bị loại vào vòng trước, còn lần này diễn ra trận bán kết của lớp chuyên Hóa 10 với chuyên Toán 10.

Sân bóng của trường chia làm tư, nhưng mà người xem đến trận đấu này cũng khá đông nên tôi được kéo vào ngồi ở ngoài rìa của sân cỏ. Ngay sau lưng là tấm lưới chắn. Sân bóng đa phần đều được giăng lưới xung quanh để tránh cho lúc đá bóng không bay ra ngoài.

Ánh Chúc ngồi bên cạnh cứ ngó nghiêng mãi không thôi, chốc chốc lại quay sang nhìn tôi: "Tuấn Khải của tao đâu?"

"Mày hỏi câu này là lần thứ ba rồi." Tôi lại một lần nữa mất kiên nhẫn nhìn con bạn, thật khó tin là bằng vẻ mặt này nó chăn được một đàn bò.

Đội cổ vũ ngồi dàn thành một hàng men theo đường kẻ trắng rìa ngoài, vì đều là học sinh khóa mới nên những hoạt động kiểu này thường tham gia rất đông. Tôi dè dặt nhìn quanh một hồi, khẽ huých nhẹ Chúc hơi lo lắng: "Mày có cảm thấy ngồi đây hơi nguy hiểm không? Nhỡ bóng bay vào người thì sao?"

"Yên tâm đi, không đau lắm đâu." Ánh Chúc vẫn dán mắt lên sân cỏ, thản nhiên đáp. Sau đó nó quay sang nhìn tôi khẽ nhún vai: "Trước tao bị bay vào người suốt."

Tôi vừa nghe xong liền quả quyết đứng dậy: "Tao đi về."

"Ấy, điên à." Ánh Chúc kéo tôi xuống, nhiệt tình chữa cháy: "Mày không về được, tao hứa với Phúc sẽ kéo mày theo rồi."

Mặt tôi méo xệch, đúng kiểu không hiểu gì: "Liên quan gì đến tao?"

"Ngồi xuống đi, tí bóng vào người mày tao bảo kê, không phải sợ."

Một lát sau các bạn nam đã tập trung đủ trên sân bóng, chia thành hai đội. Một đội màu áo xanh dương là đội chuyên hóa, đội áo đỏ là đội chuyên Toán. Lớp chuyên Toán nay đi cổ vũ rất đông, một lí do nữa mà Ánh Chúc phải đến cho bằng được chính là Ngọc Anh, lớp trưởng lớp chuyên Toán cũng đến cổ vũ cho bạn trai.

Ngọc Anh cùng với nhóm cổ vũ đi qua trước mặt tôi sau đó đi đến cách lớp Tin chừng hai ba mét mới ngồi xuống. Mà cô bé cũng nhìn sang phía của Chúc, Chúc thể hiện không vui rõ ra mặt.

"Tao biết ngay kiểu gì nó cũng đến mà." Chúc quay sang, nở một nụ cười như kiểu đã biết trước.

"Mày hơn thua với nó làm gì."

Nghe đến đây Chúc quay ngoắt lại, bực bội đánh mắt về phía lớp chuyên Toán: "Học chung với nhau bốn năm cấp hai, chưa bao giờ tao thích con này."

Tôi cạn lời đưa hai tay quay đầu của Chúc hướng về phía sân bóng, "Mày xem đi, kệ nó."

Từ lúc tôi quen Ánh Chúc hồi đầu năm lớp chín đã biết cậu ấy là kiểu người không dễ dàng chịu thua bất cứ ai, hơn nữa lại còn rất bướng bỉnh. Không làm thì thôi, đã làm thì cho dù trời có sập xuống cũng phải quyết tâm làm cho bằng được.

Nhìn lên sân cỏ, trận đấu bắt đầu khoảng chừng mười phút. Bình thường cấp hai cũng không đi xem đá bóng bao giờ, cảm giác ngồi trên sân cỏ có hơi lạ lẫm. Cỏ nhân tạo phủ kín sân, khẽ đặt tay xuống mặt cỏ, có cảm giác hơi ngưa ngứa, tê tê. Cảm giác này khiến tôi thấy kích thích.

Trong khi đang nghịch mấy cọng cỏ, đột nhiên tay bị huých nhẹ. Ánh Chúc quay sang nhìn tôi bằng con mắt khó hiểu: "Hoàng Anh Thy, trên sân trai đẹp thì không ngắm, mày nghịch mấy cọng cỏ này làm gì?"

Tôi ngẩng đầu lên, phủi phủi tay điềm nhiên trả lời: "Tao không biết gì về bóng đá, có xem cũng không hiểu."

Ánh Chúc nghiêng người về phía tôi, bắt đầu nói: "Mày nhìn kìa, bạn nam kia đang chuyền bóng cho Tuấn Khải.."

Mặc dù tôi không hiểu về luật lắm nhưng mà tối thiểu cũng biết nếu như vào lưới là ghi bàn.

Ơ!

Ghi bàn rồi kìa!

Giây tiếp theo là tiếng hò hét inh ỏi của các cổ động viên. Mà hơn hết là Ánh Chúc, sự vui sướng và kiểu cách ăn mừng của nó khiến tôi giật mình. Đám đông hô hào reo hò vui vẻ, Chúc cười rạng rỡ kéo tay tôi: "Vừa nãy là Hoàng Phúc ghi bàn kìa."

"Mày xem, bạn tao đẹp trai không?"

Tôi cũng cười cười, mắt gần đây nhìn máy tính nhiều nên không được tốt lắm, người trên sân quần áo khá nét nhưng mà ngoại trừ cơ thể ra thì thú thực là nhìn mặt ai cũng giống nhau.

Buổi chiều trời nắng nhẹ, cú sút của Hoàng Phúc đã kết thúc hiệp một. Các cầu thủ nghỉ giữa chừng vài phút để uống nước.

Chúc không biết vừa đi đâu về, trên tay cầm theo hai chai nước lạnh, quẳng một chai vào trong lòng của tôi: "Mày cầm lấy đi."

"Ơ.." Chỉ kịp ơ lên một tiếng, chưa hiểu gì thì Ánh Chúc đã chạy đi mất.

Mà chưa đến vài phút sau, một chiếc bóng cao lớn phủ lên người, tạo thành một bóng râm vây tôi trong đó. Khẽ nhìn đôi giày đá bóng màu xanh dương dưới đất, tôi từ từ ngẩng đầu lên.

Lúc này Hoàng Phúc đang chống tay lên đầu gối khom người cúi xuống. Mồ hôi cậu ấy men theo gò má dọc xuống cằm tạo thành giọt rơi trên cánh tay của tôi.

"Sao cậu không ngồi chỗ nào râm, ngồi ở đây nắng không sợ đen da à?"

Tôi đưa chai nước trong tay cho cậu ấy, Hoàng Phúc cầm lấy một cách rất tự nhiên. Cậu mở nắp chai ngửa cổ uống một ngụm lớn.

Uống xong cậu ta đưa chai nước, đứng từ trên cao nhìn xuống: "Cậu ngồi xích vào một chút, tôi đứng che cho cậu."

Tôi nhìn các bạn xung quanh hơi e ngại: "Ngồi xuống đi."

"Vậy cậu ngồi dịch sang trái một chút, tôi ngồi phía trước cậu cũng đỡ nắng."

Ôi mẹ ơi ga lăng v~!

"Bao giờ thì tiếp tục trận đấu? Liệu có thắng không?" Tôi tìm câu hỏi cho không khí đỡ gượng gạo.

Phúc cười xòa, vẻ mặt tự tin đắc thắc: "Cậu yên tâm, không khiến cậu xấu hổ đâu."

Chưa hết, cậu ta nghiêng đầu nhìn, rút gọn khoảng cách giữa hai đứa khẽ ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Cúp bóng năm nay, nhất định lấy về cho cậu cầm thử."

Nghe vậy tôi không nhịn được quay sang hướng khác cố giữ để bản thân không bật cười. Bình thường tôi rất ghét con trai nhễ nhại mồ hôi, mỗi lần anh trai đi đá bóng về ít nhất cũng phải đứng bên ngoài cho đến khi nào khô ráo mới được vào nhà. Thế nhưng ngồi bên cạnh Hoàng Phúc tôi lại cảm thấy không bài xích lắm, ít nhất cũng không nảy sinh cảm giác muốn xua đuổi.

Chỉ là.. hình như khoảng cách thế này cũng quá gần rồi.

Tôi quay lại cố dịch dịch ra một chút, ngồi gần quá hình như cũng không hay cho lắm.

Mà Hoàng Phúc lại nhìn hành động này của tôi giống như một kiểu chê bai, cậu ta muốn biết có phải tôi chê mình hay không liền đưa tay kéo khuỷu tay của tôi lại, nửa đùa nửa thật: "Cậu làm gì thế, chê tôi bốc mùi sao?"

Tôi lúc này không biết nên trả lời thế nào, qua loa nói: "Không có. Sợ cậu bị nóng."

Hoàng Phúc bị câu nói này của tôi làm cho bật cười, cậu ta chống hai tay ra sau, ngửa cổ tận hưởng chút mát mẻ của gió nhẹ. Ánh mắt cậu ấy hướng về phía sân bóng một cách chuyên nghiệp: "Lớp chuyên Toán bình thường trông đần đần, thế mà khi lên sân cũng ghê gớm phết."

Tôi cười nhạt phụ họa, lớp chuyên Toán mà còn bị chê là đần, vậy chuyên Tin của tôi trong mắt cậu ta chắc là một hạt cát.

Tôi quay sang nhìn cậu ta, thấy tóc ướt nhẹp đang đổ mồ hôi, sau lưng ướt đẫm một mảng lớn, nửa người hơi lơ đễnh ngả ra sau, ánh mắt thản thiên nhìn một lượt trên sân cỏ. Trong vài giây, tôi liền cảm thấy tư thế ngồi này của cậu ta thực sự rất cuốn hút.

Hoàng Phúc chỉ tình cờ quay sang, mà tôi chạm phải ánh mắt của cậu ta lại cuống cuồng như bị bắt quả tang đang nhìn lén, đành xấu hổ giả vờ chớp chớp mắt rồi lơ đễnh nhìn về một hướng khác.

"Các cậu chơi cho tốt, chỉ vì hôm nay mà Ánh Chúc đã kéo theo gần hết con gái lớp này đi cổ vũ rồi đấy."

"Được rồi đến giờ rồi. Vào sân nhé." Hoàng Phúc đứng dậy, còn không quên gửi lại chỗ tôi một nụ cười rồi mới đi về phía sân.